Thiêu Sống Chó Con


Người đăng: nhatbanhan

Chừng hai mươi giây qua đi, Vô Thường mang theo gương mặt bình tĩnh nói với ba
người Quan Vũ.


  • Một con chó con với sức mạnh ngang bằng Linh Nhân cảnh viên mãn có 90 sợi
    xích mà lại đi thủ hộ một dược thảo trân quý đối với Tướng Cảnh. Các ngài nghĩ
    thế nào, có thấy hợp lý không nhỉ?


  • Chưa kể, một con thú thủ hộ thứ gì đó thì thứ đó chắc chắn phải có lợi ích
    đối với nó, nếu không thì nó đã chẳng phải rãnh rỗi nằm trực, không chịu rời
    đi. Vậy, các ngài nghĩ con chó con này chỉ đơn giản có sức mạnh ngang ngửa
    Linh Nhân cảnh?


  • Haizz, đầu óc chỉ thuộc trình độ như thế này, Nhân tộc luôn bị loại khỏi
    cuộc tranh đoạt là điều quá mức bình thường. Nếu không bị loại thì ĐÓ mới là
    chuyện bất thường.


Hai câu đầu của Vô Thường, ba người Quan Vũ nghe xong thì chợt bừng tỉnh chân
lý.

Đúng là thông thường thì chỉ có yêu thú cấp 3 đỉnh hoặc cấp bốn sẽ thủ hộ bên
dược thảo cấp bốn có lợi ích cho chúng, chờ ngày dược thảo chín mùi liền ăn
vào để tăng cao sức mạnh, thậm chí là tiến cấp. Chưa từng ai trong khắp lịch
sử tu luyện giả thấy được một con yêu thú cấp 2 sẽ thủ hộ bên một loại dược
thảo cấp 4. Con quái thú giống chó sói này đúng là có vấn đề.

Còn câu cuối của Vô Thường vừa dứt, Quan Vũ là người khá cứng trong ba người
Mị Ảnh Lam cũng phải cuối đầu câm nín. Nếu không có Vô Thường đi cùng lúc này,
họ đã không thể tìm ra được Bạch Hồn Hoa, và nếu không có Vô Thường ở đây, họ
có lẽ đã hết mình xông lên vì cái tham trước mắt, dẫn đến khả năng cao là bị
loại, tệ hơn nữa là chết.


  • Bọn ta thật ngu ngốc, chỉ biết nhìn cái lợi trước mắt a.

Quan Vũ đưa tay gãi đầu đầy gượng gạo nói, sau đó hắn cố tĩnh tâm lại rồi nói
ra suy đoán vừa hiện ra của mình, một suy đoán hết sức rùng rợn nếu là thật.


  • Có phải ý Thường huynh là nói con quái thú này có thể… có thể công kích
    linh hồn?


  • Không sai, đúng là như thế.


Vô Thường gật đầu xác nhận, ba người Quan Vũ thì lập tức trở nên hoảng hồn.

Công kích linh hồn, một loại chiêu thức mà chỉ cần nghe thôi cũng đã đủ khiến
người rợn óc bởi trình độ quỷ dị và kinh khủng của nó.

Trên con đường tu luyện, tu luyện giả trở nên mạnh dần theo từng cấp bậc Linh,
Tông, Tướng, Tôn,... và hầu như tu luyện giả nào có tu vi từ Tông cảnh trở lên
đều ít nhiều sẽ có tu luyện một loại Thể Thuật khiến thân thể rắn chắc, hay là
mặc bảo giáp trên người để đề phòng bị người bất ngờ tấn công. Do vậy, một tu
luyện giả yếu nhược hoặc tu vi ngang bằng rất khó để có thể giết chết được họ.

Tuy nhiên, tu luyện giả dù có mạnh đến đâu, tu vi cao như thế nào đi chăng nữa
thì linh hồn của họ vẫn rất yếu nhược, không thể trở nên mạnh hơn vì thứ mà
linh hồn tăng lên sau mỗi lần đột phá chỉ là độ to lớn và năng lực vượt trội
hơn, không phải tăng về độ “cứng” của linh hồn. Tu luyện giả yếu, linh lực của
họ, sức mạnh của họ chắc chắn không làm được gì tu luyện giả mạnh, nhưng nếu
như họ có khả năng công kích linh hồn thì nó lại là một vấn đề khác hoàn toàn.

Bởi lẽ linh hồn là người điều khiển thanh kiếm, linh hồn mà bị thương thì
thanh kiếm trở nên bất động, chậm chạp. Điều này đồng nghĩa là tất cả sức mạnh
của tu luyện giả từ tư duy, ý nghĩ, linh lực, thân thể,.. đều từ “hoạt động”
chuyển sang trạng thái “ngơ” hoặc tệ hơn là “dừng”(người thực vật), đơn giản,
dễ hiểu hơn là họ biến thành một kẻ ngu mang theo sức mạnh trong người lại
không thể nào đánh ra, ngày ngày chỉ biết bò lết trên đường với nụ cười “hi
hi, ha ha”.

Đơn giản chỉ với một Hồn Tâm Đan hay bí pháp có thể rèn luyện linh hồn, công
kích linh hồn (còn nhiều thứ khác), một tu luyện giả Linh Nhân cảnh vẫn có thể
làm vua, làm chúa trong một rừng Tướng, Tôn, Thánh cảnh nếu biết cần động não
tính kế.

Thánh cảnh dù mạnh mẽ đến đâu thì khi biến thành thằng ngốc cũng sẽ chẳng biết
dùng linh lực, thậm chí còn không thể phân biệt đâu là phân, đâu là cớt, này
để Phàm Nhân nhìn thấy còn không sợ chứ đừng nói là Linh Nhân cảnh.

Thế giới tu luyện chính là cay nghiệt như vậy, bỏ công bỏ sức cày lên Thánh
cảnh, một hôm đụng trúng người biết công kích linh hồn, thế là đời tàn, công
sức thế là đổ sông đổ biển…

Nhưng mà cũng may mắn, những thứ có liên quan về công kích linh hồn ở Nhân
Giới, kể cả Hồn Tâm Đan, tất cả đều đã tuyệt tích từ sau cuộc va chạm long
trời lở đất giữa các giới, còn những Linh cụ hay tà vật đều được các đại năng
phong ấn, hoặc phá hủy để chúng không còn làm hại thế gian thêm lần nào nữa.

Bây giờ, ngay trước mặt ba người Quan Vũ là một con quái thú có năng lực công
kích linh hồn, ba người dĩ nhiên là rất sợ.


  • Vậy… vậy chúng ta nên làm sao đây thường huynh? Chẳng lẽ phải bỏ qua Bạch
    Hồn Hoa?

Quan Vũ trấn định tâm tình lại mà hỏi Vô Thường.

Vô Thường trở về trạng thái bình thường, hắn nói với ba người Quan Vũ.


  • Mặc dù ta có thể diệt nó, nhưng mà như đã nói, đây là cơ hội của ba ngài,
    ai là người diệt được nó trước, vậy Bạch Hồn Hoa liền là của người đó.

Thoáng suy nghĩ chút, hắn lại nói, đồng thời đôi mắt cũng hướng về trước nhìn
chằm chằm vào con chó con màu xanh to dài chừng 10m.


  • Hừm, để hạ được nó thì trước hết phải xem thử nó trâu bò cỡ nào, chúng ta
    có đủ sức hay không để phá nổi thân thể của nó, sau đó lại tìm cách tiêu diệt
    nó.

Vô Thường hiểu, cái mà ba người Quan Vũ cảm ứng được chỉ là sức mạnh công
kích, không phải là độ cứng của thân thể quái thú, nên dù sức mạnh của quái
thú chỉ mạnh bằng Linh Nhân cảnh viên mãn nhưng không nói lên rằng thân thể
của nó cũng chỉ ngang ở tầm đó. Lỡ dùng công kích không thể giết chết quái thú
chó sói này, khi nó tỉnh giấc chính là mầm họa tử vong.

Thế nhưng ba người Quan Vũ còn chưa kịp nghĩ ra điều gì, Vô Thường lại nói.


  • Mà thôi, không cần nữa. Các ngươi không đủ sức để chiến bại nó, thay vào đó
    thì hãy mau tìm chỗ núp đi, ta sẽ là người tiêu diệt chó con này.

Nhờ Tâm Đan thứ hai, Vô Thường đã suy diễn bản thân khi dùng sức mạnh tương
ứng với Linh Nhân Linh cảnh viên mãn có 100 sợi xích đánh mạnh vào đầu của con
chó con sẽ như thế nào, kết quả là hắn chết hay chó con chết?

Vô Thường nói ra lời này, dĩ nhiên hắn là người chết.

Nghe hắn nói như vậy, ba người Quan Vũ cũng tự biết khả năng bản thân mạnh yếu
tới đâu nên đành chia nhau ra ba gốc cây lớn cách khá gần Vô Thường mà ẩn núp.
Chỉ cần không để quái thú sói nhìn thấy thân thể, họ sẽ an toàn.

Chỉ còn bản thân ở cây lớn, Vô Thường vòng ra sau đưa lưng dựa vào cây hòng
che đi thân thể.

“Phòng ngươi vùng vẫy phá hủy Bạch Hồn Hoa, trước khóa di chuyển của ngươi”

“Trói Buộc!”

Sau đó Vô Thường khẽ quát.


  • Bùng cháy đi, sức mạnh của ta.


  • ÉC.. ÉC…ÉCcccccc…


Vô Thường vừa dứt lời, cách xa hơn 150m, quái thú dạng sói yên bình nằm ngủ
đột nhiên bốc cháy thành một thân lửa tím rực rỡ khiến nó bừng tỉnh, đồng thời
tiếng kêu gào vừa thảm thiết lại đầy quái dị chẳng khác gì một con heo nái
đang sinh con từ miệng nó vang lên, âm lượng to lớn đau đớn thảm thiết tràn
ngập khắp rừng.

Ba người Quan Vũ nghe thấy âm thanh này đều khó chịu nhăn mặt bịt tai, linh
lực cũng đã xuất ra để tạm thời che đi thính giác của mình vì âm thanh này quá
mức nhức tai, inh ỏi đầu óc, không che không chịu được. Trong lòng họ cũng
không khỏi sợ hãi với sức mạnh của Vô Thường, sức mạnh tà dị của ngọn lửa tím.

Có lẽ nếu họ biết được thêm thông tin, ngọn lửa của Vô Thường còn có khả năng
thiêu đốt linh hồn thì không biết họ sẽ có bộ dạng gì, có hay không nghĩ kế
giết hắn để giúp Nhân Giới thoát khỏi bàn tay của một con ác quỷ trong tương
lai?

Ba người ẩn nấp đi, không nhìn được con quái thú đang đau đau đớn kêu gào
nhưng không thể cử động dù chỉ một ngón chân, ba người Quan Vũ đã không hề
biết Vô Thường còn ớn lạnh hơn trong tưởng tượng của họ như thế nào.

Bên đây cách ba người không xa, Vô Thường không nhìn cũng biết ba người Quan
Vũ đang cảm giác gì, hắn lúc này chỉ là vừa dùng sức mạnh tra tấn chó con, vừa
suy nghĩ.
“Nên hóa ngươi thành tro hay chỉ giết ngươi nhỉ?”

Bộ lông màu xanh biển của quái thú sói trông có vẻ mềm, đẹp nhưng nó lại cứng
ngang ngửa với linh lực hộ thể của một vị Linh Sư cảnh đại viên mãn. Vô Thường
nếu chọn cách hóa nó thành tro thì phải tốn nhiều thời gian vì hắn đang tự
giới hạn sức mạnh của bản thân lại, còn nếu hắn chọn giết thì chỉ cần một
giây, bởi thịt, não, nội tạng của nó chỉ có trình độ bằng với Linh Nhân cảnh
bình thường, không quá cứng.

“Không, tốt nhất ta nên chờ thêm vài phút”.


  • ÉC ECCCCC… ÉC…

Cứ thế, Vô Thường lại để tiếng thét thảm thiết của quái thú dạng sói kêu rên
thêm một đoạn thời gian dài.

“Tại sao, bốn người chúng ta đều là Linh Nhân cảnh nhưng vì sao hắn lại mạnh
như vậy? Còn ta thì…”

“Nếu hắn ở Thiên Giới, tham gia Thánh Vương Điện, với sức mạnh của hắn bày ra
chắc chắn sẽ khiến Điện Chủ đại nhân chú ý nhận làm đệ tử, lúc đó ta có lẽ sẽ
nhờ được hắn trợ giúp…”

“Ngươi sẽ là của ta, chỉ riêng mình Mị Ảnh Lam ta! Hà… hà hà…”

Bên mỗi một gốc cây riêng, ba người Quan Vũ yên lặng bịt tai nhưng trong lòng
không thể bình yên đối với Vô Thường.

Chỉ với hành động Linh Nhân cảnh có thể giết Linh Sư cảnh, điều đó đã nói lên
sự phi thường bí ẩn của Vô Thường, vị Linh Nhân cảnh đầu tiên đang dần dần
biến hóa thành hình tượng vô địch trong suy nghĩ của họ.

Gần 5 phút trôi qua đi, khi tiếng quái thú hình sói to lớn gần 10m chấm dứt,
thân thể cũng hóa thành bụi rơi xuống đất, chiếc vòng tay của Vô Thường đã từ
màu bạc hóa thành màu lam nước biển*.

*Gỗ, đồng, bạc, vàng, xanh lục, cam, tím, xanh lam biển, trắng. Khi đạt 1000 điểm sẽ quay về màu gỗ.

Vô Thường là người đầu tiên rời khỏi nơi ẩn nấp, hắn bước ra trong tình trạng
khá mệt mỏi cùng với một câu nói.


  • Hừm, dù có chết cũng kiên quyết không làm tổn hại đến dược vật mình canh
    giữ, quả nhiên là một con chó tốt.


  • Mọi người ra đi, quái thú đã bị tiêu diệt.


Nghe Vô Thường gọi, ba người Phượng Tiên Nhã đều đồng thời bước ra, ánh mắt
đầu tiên của ba người dĩ nhiên đều tập trung vào nơi có Bạch Hồn Hoa và con
quái thú đã nằm cách đây ít phút.


Đệ Nhất Nhân Tộc - Chương #66