Hai Kẻ Yếu Nhất


Người đăng: nhatbanhan

Nhìn thấy cảnh tượng vừa xảy ra, trừ bốn người đến từ Thiên giới giống thiếu
niên 13 tuổi lại có thêm phần kinh hãi khi thực lực của thiếu niên 13 tuổi lại
tăng lên, còn lại năm người khác đều biến sắc mặt, họ lúc đầu sớm đã bị khí
thế thiếu niên đè ép khó khăn nay lại càng có sắc mặt khó coi với thực lực của
thiếu niên nhỏ tuổi này, nhất là với chiêu thức vừa rồi, họ ai nấy đều là
thiên tài cấp bậc Đế Vương với 99 sợi xích vậy mà đều chỉ nhìn ra được chút
dấu hiệu nhỏ khi thiếu niên 13 tuổi xuất chiêu.

Trong trường hợp nếu không chuẩn bị từ trước với thiếu niên mà đề cao cảnh
giác, cả năm người bọn họ tuyệt đối sẽ không thể nào nhìn rõ ràng được chiêu
thức quỷ dị kia, nó cứ như là vô hình. Từ đó, kết cục đều không khác thiếu
niên 17 tuổi là mấy.

Không những thế, bốn người đều kinh ngạc vô cùng khi thấy được độ tuổi sinh
mệnh và dáng vóc của năm thiếu nam thiếu nữ đứng gần nhau bên kia. Bốn người
không tự cho mình có thiên phú cao nhất, nhưng ở tinh cầu của bốn người, họ
đều có thể tự tin hét rằng mình là Linh Nhân cảnh mạnh nhất, vượt mặt đa phần
tiền tổ tiên, thế nhưng đạt đến trình độ này, họ cũng đã ở tuổi 15, 16. Vậy mà
năm người kia đều chỉ bằng hoặc dưới 13 tuổi lại có thực lực được “Nhân Giới”
đánh giá là bằng họ, có khi còn vượt trội hơn, điều này khiến bốn người rất
khó tin, đồng thời cũng cảm thấy chút tự ti thua thiệt.

Trong đó cũng có Vô Thường, dĩ nhiên Vô Thường chỉ là biến sắc theo phong trào
để tránh khỏi rắc rối.

Giữa số một vạn đã biến dị và một trăm, Vô Thường không cần phải chứng minh
bất cứ điều gì cả.

Vụt.

Thiếu niên 17 tuổi vừa ngã xuống đất, Vô Thường tức thì nhảy đến chỗ thiếu
niên, hắn một tay đỡ thiếu niên, một tay truyền một ít linh lực kì dị vào cơ
thể thiếu niên, trợ giúp thiếu niên trị liệu thương thế. Đồng thời hắn cũng
nói nhỏ với thiếu niên.


  • Ngươi bình tĩnh lại, có lẽ chúng ta đã được đưa đến một nơi kỳ quặc, trước
    hãy cứ yên lặng theo dõi kỳ biến rồi tính. Vả lại ngươi nhìn thần thái của bọn
    người kia xem, họ dường như đã biết điều gì đó mà ta và ngươi đều không biết.

Cảm nhận được luồng linh lực ấm áp vô cùng, nó như là một chất xúc tác dịu nhẹ
âm thầm phối hợp với linh lực của bản thân thiếu niên 17 tuổi để khôi phục lại
ba cái xương sườn bị gãy. Thiếu niên đầu tiên giật mình nhìn Vô Thường, sau đó
bắt được gặp vẻ mặt hiền hòa, không có địch ý của Vô Thường, lại nghe đến đôi
lời rất có lý và chân thật của Vô Thường, thiếu niên 17 tuổi trong tâm thần
bất giác cho rằng Vô Thường là người tốt. Hắn nhẫn nhịn đau đớn mà hướng Vô
Thường cảm ơn.


  • Cảm tạ ngươi.


  • Không có gì.


Thoáng trầm ngâm giây lát, Vô Thường lại nói.


  • Ngươi nghĩ sao nếu đây là một cái bí cảnh, và chúng ta được đưa đến để
    tranh giành một thứ gì đó?


  • Nhưng mà tám người kia lại không hề lộ địch ý với chúng ta, vậy phải chăng
    là chúng ta phải tranh giành với người khác, giống như là hai thế lực tranh
    giành với nhau và tổng cộng mười người chúng ta là một thế lực bên trong?


  • Ý của ngươi là… ?


Thiếu niên 17 tuổi nghe vậy liền có chút sáng tỏ sự tình.

Thiếu niên 17 tuổi này không phải kẻ ngu ngốc hay không biết giữ vững tâm
tình, hành động có phần “nông nỗi” của hắn khi nãy là do ánh nhìn của thiếu
niên 13 tuổi quá mức đả kích, hắn trước nay chưa từng bị nên mới không mất
kiểm soát được cơn tức giận, bình thường, hắn là người khá bình tĩnh.


  • Vẫn chưa chắc lắm, cứ để tám người kia lộ thông tin sẽ chính xác hơn.


  • Thương thế của ngươi đã đỡ rồi, ta nên quay lại chỗ của mình.
    Khẽ vỗ vai của thiếu niên 17 tuổi thân cao 1m83 này, Vô Thường quay về chỗ cũ
    khi nãy.


  • Ta… ta tên là Quan Vũ, không biết tôn tính đại danh của bằng hữu?


Gọi hai từ “bằng hữu” tức là Quan Vũ cho rằng độ tuổi của Vô Thường và hắn sàn
sàn nhau, đồng thời lộ vẻ muốn kết giao bạn bè với thiếu niên tốt bụng kia.
Chỉ cần thiếu niên cũng nói ra tên, vậy xem như đã đồng ý kết giao với Quan Vũ
hắn.


  • Gọi ta là Vô Thường đi.

Quay nửa đầu cười nhẹ, Vô Thường đã bước về vị trí cũ.


  • Vô Thường, Quan Vũ ta sẽ nhớ cái tên này.

Bình tĩnh sắc mặt, Quan Vũ nhìn Vô Thường không xa vững chắc nói.

Đáp lại lời đó, Vô Thường cũng chỉ nhẹ cười.

“Trang phục khác lạ với người thường, nhưng thực lực người này chỉ ngang tầm
với tên tự xưng Quan Vũ kia”

Cuộc đối thoại và hành động của Vô Thường cùng Quan Vũ đều được tám người
thiếu nam thiếu nữ kia thu vào trong mắt, họ đồng thời cảm nhận và phán đoán
sức mạnh của cả hai người.

“Hai người họ yếu nhất” Đây là kết luận chung của tám người còn lại.

Bất quá tám người này và cả Quan Vũ đều không biết, Vô Thường tiếp cận Quan
Vũ, truyền linh lực trợ giúp Quan Vũ chẳng qua chỉ để dò xét sức mạnh của Quan
Vũ, từ đó Vô Thường liền sao chép một bản thông tin cho hắn sử dụng. Việc để
lộ ra khí tức chỉ ngang tâm Quan Vũ là do hắn cố ý điều chỉnh thông tin sức
mạnh của bản thân để mọi người không quá ngạc nhiên về khí tức mà đúng ra là
nên “quá đổi bình thường” của hắn.


  • Hả, nhẫn giới của ta đâu?


  • Thứ này là gì?


Bấy giờ, Quan Vũ vội muốn lấy ra đan dược nuốt vào trị thương, nhưng cũng là
lúc hắn phát hiện tay hắn đã không hề có nhẫn giới, ngược lại tại cổ tay lại
có một cái vòng bằng gỗ đầy cổ quái tự dựng xuất hiện, hắn trước khi đến nơi
này đâu có đeo vòng tay nào?

Bên nhóm chín người kia, kể cả Vô Thường bên trong.


  • Tiêu Thần, ngươi đả thương người vậy không phải rất quá đáng hay sao? Chúng
    ta được “Nhân Giới” chọn đưa đến đây vì mục đích gì ngươi cũng rõ ràng mà?

Một thiếu nữ nhỏ nhắn người chỉ tầm 11, 12 tuổi nhưng lại rất xinh đẹp, nàng
ta rốt cuộc không nhịn được chuyện thiếu niên 13 tuổi gây ra liền nói.


  • Vị tiểu cô nương này nói rất đúng, tuy vị bằng hữu kia có chút nóng nảy do
    không biết tình hình, nhưng chúng ta đến đây đều vì mục đích cao cả, tranh
    giành sinh mệnh quý hiếm về cho Nhân tộc, giúp Nhân tộc trở về đỉnh phong khi
    xưa. Ngươi ra tay không khỏi có phần độc ác?

Thiếu niên 16 tuổi tuấn tú, thân cao 1m78 không phải là người đến từ Thiên
giới sau khi dồn sự chú ý lên người thiếu niên 13 để đề phòng thiếu niên bất
ngờ ra đòn như đối với Quan Vũ, hắn liền không quá mức lo lắng mà lên tiếng.

Chiêu thức của thiếu niên 13 tuổi quỷ dị chỉ là do chín người bọn họ không dồn
tâm trí đề phòng thiếu niên mà thôi chứ không phải thực lực của bọn họ cách
quá xa thiếu niên 13 tuổi. Thật sự đánh nhau cũng chưa biết ai thắng ai thua.


  • Hắn tự mồm thốt ra muốn giết ta, đánh hắn chỉ thương nhẹ như thế là ta đã
    nhân nhượng cho hắn rồi. Trúc Vi muội, muội nên biết, nếu không phải ta vì
    trọng trách to lớn gánh trên vai lúc này, ta đã giết hắn.

Thiếu niên 13 tuổi dùng ánh mắt lạnh lùng, bễ nghễ đáp.

Ngay lúc này, Vô Thường cũng xen giọng vào, phá tan đi bầu không khí quá mức
im lặng nơi đây vì sự xa lạ, không quen biết giữa người với người.


  • Các vị đừng tranh cãi. Theo ta thấy thì cả hai người cùng có sai nên xem
    như hòa nhau đi. Vả lại hiện tại, ta nghĩ các vị nên giúp những người không
    biết gì như ta và vị Quan Vũ bằng hữu hiểu rõ hơn về nơi này, cũng như chuyện
    gì đang xảy ra sẽ tốt hơn a.

Vô Thường không có nhiều thời gian khi mà chỉ còn trên dưới 11 tháng là hết
hạn giao ước với Ngọc Yên. Đến nơi này nếu thật có tranh đoạt cái gì đó như
hắn dự đoán thì hắn dứt khoác làm cho nhanh, hi vọng thoát ra được bên ngoài
ít nhất là sớm hơn 1 tháng để còn kịp hoàn thành giao kèo cùng Ngọc Yên.

Hỏi chi tiết nhanh, nắm bắt mục tiêu cần đạt nhanh, thực hiện nhanh và trở về
nhanh là điều Vô Thường muốn làm. Cho bọn tiểu hài này thời gian thể hiện cá
tính xem như hắn đã là người rất tốt rồi, nếu còn dây dưa, bát nháo, Vô Thường
không ngại dùng sức mạnh ra đè ép.

Còn nếu trong trường hợp bắt buộc không thể về kịp, thậm chí là không có đường
về, Vô Thường sẽ…

Vô Thường nói xong, một vị thiếu niên cũng khoảng 13 tuổi tiếp nối nói.


  • Đúng đó Tiêu Thần huynh, Trúc Vi muội, quãng thời gian chúng ta đến đây đã
    quá 3 phút, nếu còn không lên kế hoạch và bắt đầu hành động thì sẽ thua thiệt
    hơn so với các tộc khác, kết quả sẽ rất tệ hại. Dám nghĩ các vị tiền bối đều
    không muốn thấy điều này, Nhân tộc chúng ta không hề muốn thua thêm một lần
    nào nữa.


  • Hừ, không cần tên phế vật như ngươi nhắc ta làm việc.


Tiêu Thần ánh mắt sắc lạnh nhìn thiếu niên mà không ngần ngại sỉ nhục một câu
khiến thiếu niên chỉ có thể kiềm nén tức giận trong lòng, hai bàn tay nắm chặc
quả đấm không có chỗ phát tiết mà cuối đầu hậm hực.

Thiếu niên chỉ xếp hạng thứ 4 trên Linh Nhân bảng của Thánh Vương Điện, còn
Tiêu Thần lại hạng 1, luận bối cảnh, luận thiên phú, luận sức mạnh đều không
bằng Tiêu Thần, hắn ngoài cắn răng nhẫn nhịn ra thì không thể làm được gì, có
liều mạng đánh cũng chỉ tự chuốc lấy nhục.

Nhếch mép khinh thường với cơn nhịn của thiếu niên, Tiêu Thần quay người nhìn
về thiếu nữ nhỏ tuổi khoảng 11, 12 tuổi, thân người dáng chuẩn, chiều cao tầm
1m5, nàng vận trên người là một bộ trang phục vàng nhạt và đeo khăn lụa cũng
màu vàng nhạt che đi dung nhan không rõ, nhưng mà từ đôi mắt đen huyền màu bảo
thạch của nàng lại toát ra một loại mị lực kinh người, nó dường như là có thể
làm điên đảo tất cả chúng sinh nhìn thấy.

Tiêu Thần lần đầu tiên lộ vẻ dịu dàng khiến người kinh ngạc, hắn nói.


  • Tiên Nhã, ta giải thích không được tốt cho lắm, muội thay ta diễn giảng cho
    bọn họ đi.

“Mười mấy tuổi đầu đã biết yêu rồi, mẹ, đúng là con nít ác tặc!”

Vô Thường nhìn ánh mắt Tiêu Thần thầm mắng trong lòng.

Vô Thường kia nghe vậy liền tức thì mắng mỏ Vô Thường.

“Nhưng mà người ta đã 13 tuổi, thân hình cao lớn như thiếu niên 15, 16 tuổi.
Nhìn chung cũng đỡ hơn cái bản mặt của mày”

“Gì nữa, liên quan gì tao?”

“Ừ, đâu có liên quan gì mày. Tiện đây tao muốn kể một câu chuyện của một thằng
nhóc danh xưng đại dâm tặc bên thế giới Pháp thuật. Khi xưa lúc mới lên 7
tuổi, thằng nhóc đó thấy hai người lớn nam nữ làm mấy cái chuyện ứ hự, thế là
cậu ta liền rủ cô bạn học cùng lớp xinh đẹp, dễ thương, ngây thơ đi đến một
căn hành bỏ hoang để thực hành, thực hành từ tối cho đến sáng…”

“Ế, ế… kìa con bướm vàng, kìa con bướm vàng, xòe đôi cánh, xòe đôi cánh, bươm
bớm bay năm ba vòng, bươm bớm bay năm ba vòng, em ngồi xem, em ngồi bem…”

Vô Thường giả điên, âm thanh đều khuếch đại chèn ép lời nói của Vô Thường kia,
không cho Vô Thường kia kể hết câu chuyện.

“Hừ, rõ khốn nạn hơn người ta gấp trăm lần mà ở đó còn lên án người ta. Cờ
hó…”

Vô Thường kia biết Vô Thường đã lên cơn, giờ có nói tiếp hắn cũng sẽ không để
tâm, Vô Thường chỉ đành mắng một câu liền im lặng.

Bên ngoài, Vô Thường hai tay bỏ túi quần nhìn diễn biến trước mặt mà tự dưng
hướng mặt lên trời huýt sáo lung tung, khó hiểu. Sau đó cảm thấy mọi người kì
quái nhìn liền cười ngây ngô gãi đầu, dừng lại âm thanh.


Đệ Nhất Nhân Tộc - Chương #47