Hội Tụ


Người đăng: nhatbanhan

Thiên giới sau 10 ngày sấm chớp mưa gió liên hồi, dĩ nhiên tồn tại rất nhiều
chuyển biến xấu vì cho đến tận bây giờ vẫn chưa phát hiện ra vị Linh Nhân cảnh
nào có đủ khả năng dẫn đến “thiên địa biến sắc”. Thế nhưng là chuyện cũ chưa
xong, hôm nay Thiên giới lại bị bầu không khí vô cùng ảm đạm thất sắc bao trùm
khắp tinh cầu.


  • Ngày đó dĩ nhiên đến sớm như vậy sao?

Một vị nam tử Thiên Nhân cảnh mạnh mẽ nhìn năm chùm sáng biến mất mà đại biến
sắc mặt, trông rất là không tốt.


  • Ngươi lầm rồi Văn Long, nói nó đến trễ thì mới đúng.

Lão giả già nua mặc áo nâu đơn giản bên cạnh khẽ thở dài nói.


  • Hiện tại đã là một vạn năm lẻ ba ngày trôi qua kể từ lúc vòng chung kết
    cuộc tranh đoạt sinh khí giữ các Giới kết thúc. Đáng lẽ vào ba ngày trước,
    vòng lặp của cuộc tranh đoạt nên diễn ra rồi nhưng không hiểu tại sao mãi cho
    đến bây giờ mới xảy ra. Rất là kì lạ a, nhưng mà…

Ở nơi khác trong Thiên giới.

Tại một cái trang viên vốn dĩ tràn ngập sự yên bình nhưng do bầu không khí ảm
đạm toàn giới ảnh hưởng nên đã biến thành sự yên bình giống như của cõi chết.

Lúc này, Bốn lão già đầu tóc bạc trắng ngồi chụm lại bên một cái bàn đá, họ
vừa buồn rầu uống trà vừa, thần sắc cũng dần chuyển biến nặng nề bàn luận
chuyện về các chùm sáng hiện thế.

Khó khăn uống xuống một ngụm trà, lão giả bên trên nói


  • Haizz, không ngờ Thiên giới chúng ta lại chỉ có năm người được chọn. Xem ra
    tồn tại bên ngoài các dãy ngân hà thấp kém kia vẫn có sót đó vài thiếu niên
    thiên tài kinh thế.


  • Tất nhiên, tất cả mười người được chọn đều phải là người mạnh nhất trong
    cùng cảnh giới trên khắp Nhân Giới. Ở vòng 1 này thì đó chính là mười tiểu bối
    Linh Nhân cảnh mạnh nhất, nếu chúng không mạnh nhất thì tuyệt đối sẽ không
    được các luồng sáng chọn mang đi a.


Lão giả bên dưới nối tiếp lên tiếng.

Lão giả bên phải bất chợt cười buồn nói.


  • Mạnh nhất sao? Ha há, đúng là Linh Nhân cảnh mạnh nhất bất quá cũng chỉ là
    ở Nhân Giới mà thôi, nếu đem ra so sánh với các Giới khác đều là xếp hạng mục
    yếu nhất. Theo các tổ tiên chúng ta để lại, kể từ lúc cuộc tranh đoạt đầu tiên
    được hình thành vào mười 15 vạn năm trước, Nhân Giới chúng ta từ vòng 1 Linh
    Nhân cảnh, vòng 2 Linh Sư cảnh, vòng 3 Tông cảnh, vòng 4 Tướng cảnh, vòng 5
    Tôn cảnh, vòng 6 Đế cảnh, vòng chung kết Thánh cảnh, tất cả đều là không có
    hạng, một lần hạng chót cũng liền không có.


  • Sinh khí mất dần, vận khí cũng ngày một mai một đi. Nhân Giới của Nhân tộc
    chúng ta dần suy yếu, lãnh thổ bị thu hẹp, rồi cũng sẽ có một ngày chúng ta bị
    Ma tộc, bị Thú tộc, Qủy tộc mang quân sang xâm lấn.


  • Nhân tộc chúng ta chính là đang chết…


Chỉ là đôi ba lời nói buồn bã nhưng lại mang đậm tính thực tế của lão giả này,
cả ba vị lão giả khác đều cùng lão lâm vào một trận trầm mạc không tiếng động,
tâm tình tràn đầy sự nặng trĩu nỗi sầu, nỗi lo, cũng có cả nỗi tiếc nuối, nỗi
tuyệt vọng.

Mãi cho đến một vài phút sau, lão giả bên trái đứng dậy chắp tay sau lưng, mặt
già nua nhìn lên bầu trời nhỏ bé trên cao thở dài.


  • Chỉ hi vọng nhóm tiểu bối lần này đừng chết quá nhiều, Nhân tộc đã không
    còn mấy thiên tài kinh thế, nếu cứ chết hết, chúng ta sẽ tự diệt chính mình
    trước khi các Tộc khác qua diệt chúng ta.


  • Chi cần buông bỏ kịp thời, bọn chúng đều sẽ sống. Bất quá nếu tất cả mười
    người lặp lại lịch sử, không giành được ít nhất là hạng chót, năm tiểu bối
    thuộc Thiên giới chúng ta có thể bảo toàn mạng sống của chúng trước cơn giận
    dữ của “Nhân Giới”, nhưng là năm tiểu bối kia chắc chắn sẽ chết.


  • Haizzz…


Cả bốn lão giả đều đồng lúc than thở không có biện pháp, tiếp đó lão giả bên
trái lại nói.


  • Năm đứa trẻ lần này được chọn là năm đứa đứng hạng đầu tiên trong bảng Linh
    Nhân cảnh của Thánh Vương Điện nhỉ?


  • Đúng thế, ngoài bọn chúng ra thì còn đứa tiểu bối Linh Nhân cảnh nào ở
    Thiên giới còn có thể được chọn chứ a.


Lão giả bên dưới gật đầu đáp.

Lão già bên trên lộ nụ cười gượng có chút cố gắng mong chờ nói.


  • Không biết Nhân tộc chúng ta lần đầu tiên xuất hiện đồng lúc ba cái tư chất
    đạt cực hạn 100 sợi xích tiến vào cùng một vòng có giúp cải biến được tình
    hình xưa kia, có hay không thay đổi được thứ hạng so với vạn năm trước, mỗi
    vòng chỉ có duy nhất một người 100 sợi xích đây?


  • Ừm, cũng sẽ rất nhanh có kết quả thôi, không phải đợi lâu đâu a…


Bốn lão giả đều đồng loạt nhìn lên bầu trời xa xăm vô tận bên trên mà lộ vẻ
mong chờ đối với mười người tiểu bối được chùm sáng mang đi. Hy vọng rằng Nhân
tộc một lần không bại, không khiến “Nhân Giới” đau đớn nổi giận vì những đứa
con bất tài.

Không chỉ bốn lão giả, khắp Thiên giới cường giả đại năng, khắp Nhân Giới mạnh
mẽ tu luyện giả, chỉ cần là người biết đến cuộc tranh đoạt “sinh khí” giữa các
Giới cứ cách vạn năm sẽ tái diễn một lần đều là ngẩng đầu nhìn bầu trời vô tận
trên cao, mặc dù trong ánh mắt họ phần lớn là vẻ buồn bã, nhưng đâu đó bên
trong vẫn le lói ánh lửa của hi vọng dù rất nhỏ bé.

Nhân Giới liệu rằng có khôi phục lại một ít sinh khí khi xưa hay tiếp tục bị
giảm xuống, kết quả của vòng 1 Linh Nhân cảnh sẽ nói lên tất cả.

Tại một vùng bình nguyên khá rộng lớn chỉ có thảm cỏ xanh nhỏ và vài cây hoa
dại thơm ngát men theo bầu gió nhẹ trong lành mà đung đưa. Một bức tượng đá
đầy sự xưa cũ của năm tháng mang hình thù nam tử không rõ diện mạo cao chừng
10m đứng sừng sững tại trung tâm của bình nguyên.

Lúc này từ bầu trời có đến ba mặt trời trên cao bình nguyên, mười luồng sáng
to chiếu thẳng xuống đám cỏ xanh bên dưới rồi lập tức tán đi, ở đấy hiện ra
mười thân ảnh thiếu niên nam nữ đẹp trai xinh gái, ai nấy trên người đều lộ ra
khí thế cực kì bất phàm, thế nhưng là chỉ duy nhất một thiếu niên ăn mặc quần
áo có phần kì lạ trong đó lại khá bình thường, dường như không hề có chút khí
tức đặc biệt cao quý, nói đúng hơn thì trông chẳng khác gì một phàm nhân tục
tử là mấy.


  • Hử?

Tựa như một cái chớp mắt, Vô Thường bỗng dưng từ Bách Thú Lâm thoáng cái đã bị
dịch chuyển đến một mảnh đất hoàn toàn xa lạ, điều đầu tiên hắn làm chính là
nhíu mày nhìn chín thân ảnh xuất hiện trước mặt mình, tiếp đó liền đảo mắt
quan sát một hồi khung cảnh địa thế xung quanh mà dò xét tình hình.

Rất nhanh, chỉ là hai ba giây, Vô Thường đã xác định được nơi hắn đang đứng
cũng như cảm xúc của chín thân ảnh kia bày ra.

Nơi Vô Thương đang đứng là một bình nguyên xanh cỏ, phía trước là một cánh
rừng rậm rạp, hai bên là một con đường có cây, có đất, có đá, xa xa vẫn thấy
những hình ảnh kiến trúc hay sơn thủy bóng hình. Riêng phía sau lại là một cái
gì đó giống như là bình chướng ngăn cách, rất mờ ảo và mơ hồ, Vô Thường thiết
nghĩ là một cái rào chắn giới hạn lục địa, không có cách nào đi qua, có lẽ hắn
và chín người kia đang đứng ở một vị trí “biên” nào đó tại nơi này.


  • Chuyện gì đây, các ngươi là ai?

Trong đám chín người, năm nam bốn nữ, một nam thiếu niên 17 tuổi ăn mặc quần
áo giản dị như là chuẩn bị đi ngủ quá bất ngờ với khung cảnh xa lạ, xung quanh
cũng là một nhóm người không quen, hắn dù có luyện thể thuật nhưng không mạnh
bằng linh lực nên dĩ nhiên lập tức triển khai linh lực hộ thể bảo vệ an toàn
bản thân trước, sau đó liền nhăn mặt hỏi.

Đồng thời linh lực Tâm Đan trong cơ thể thiếu niên cũng khởi động, tình hình
không tốt lập tức ra chiêu.

Là Linh Nhân cảnh, tu luyện giả chỉ là sơ hở một giây cũng đã đủ chết hoặc bị
thương nặng, người thông minh tất nhiên đều phải luôn cẩn thận với người lạ
trước mắt, nếu không thì hậu quả rất khó lường khi mà linh lực là một sức mạnh
ảo diệu, có đôi khi kẻ địch đã ra chiêu nhưng ngươi lại không hề biết cho đến
lúc chết.

“Chó chết thật, ta vừa cởi Linh Giáp ra thì đã… nếu bọn này có dị thường lập
tức giết ra. Chết tiệt” thiếu niên tính toán trong đầu.

Linh lực hộ thể đơn nhiên là một màn bảo vệ tốt nhưng mà Linh Nhân cảnh không
có nhiều linh lực để tiêu hao như vậy. Chẳng lẽ ra đường dạo phố hay đến chỗ
này chỗ kia đông đúc người xa lạ cũng đều duy trì linh lực hộ thể?

Linh Giáp chính là một giải pháp, nó là một sản phẩm của Luyện Khí Sư được chế
tạo từ vật liệu đặc thù vô cùng quý hiếm cộng thêm với trận pháp vẽ lên mà tạo
thành. Mặc Linh Giáp lên người, tùy theo cấp bậc của Linh Giáp, nó liền sẽ hấp
thụ sức mạnh linh lực ngang với cấp bậc của nó mà không cần phải tốn bất kỳ
một tí linh lực nào của tu luyện giả.

Do vậy, để giết một Linh Nhân cảnh có cha là Đế Cảnh thì ít nhất cũng phải là
người đạt trình độ Tôn Cảnh mới làm được, bởi biết đâu trên người tên Linh
Nhân cảnh đó lại đang mặc một cái Linh Giáp cấp bậc Tôn cảnh đây.

Tuy nhiên, Linh Giáp cũng chỉ là thứ đồ tốt đầy đắc đỏ giành cho người cực kỳ
giàu có về cả tài nguyên và tu vi, vì nguyên liệu để chế tác rất khó tìm, tổng
số lượng tính từ cấp bậc Tướng Cảnh đến Đế Cảnh lại cực kỳ ít. Thế nên là đối
với người giàu bình thường, họ cũng xài Linh Giáp, nhưng Linh Giáp loại này
lại cần phải có linh lực của bản thân tu luyện giả thôi động mới sử dụng được.

Thiếu niên đề phòng gian nan, khó khăn, tám người khác và cả Vô Thường lại
không giống thiếu niên, một chút linh lực hộ thể đều không đem ra, dĩ nhiên
tám người kia đều có mặc Linh Giáp trên người và biết rõ tình hình tại sao họ
lại ở đây. Còn riêng Vô Thường, hắn là không quan tâm, chỉ đơn giản như vậy.

Nghe giọng quát của thiếu niên, một thiếu niên chỉ chừng 13 tuổi, thân cao 1m7
hết sức tuấn tú, cả người tỏa ra một loại khí thế mạnh bạo khó hiểu tản mát ra
xung quanh, hoàn toàn đè ép tất cả khi thế của tám người khác xuống dưới, cứ
như là đế vương đang đi dạo chơi giữa chốn phàm nhân. Hắn lộ ra ánh mắt uy
nghiêm của kẻ bề trên nhìn kẻ dưới nói với thiếu niên kia.


  • Ngươi hãy bình tĩnh, chúng ta không một ai làm hại ngươi.


  • Nhãi con, ngươi dám…


Nhận được ánh mắt đó của thiếu niên 13 tuổi**, thiếu niên 17 tuổi tất nhiên là
hết sức tức giận, thế nhưng là cơ thể hắn bỗng tự dưng vô cớ sợ hãi khi đối
nhãn với thiếu niên, lời nói cũng chỉ có thể nói ra được một nửa không trọn
vẹn.

**Tạm thời để tên như thế này vì chưa đến lúc, đoạn sau sẽ rõ các tên tuổi.


  • Sao, ngươi có ý kiến gì?

Vẫn là ánh mắt đó, thiếu niên 13 tuổi hỏi.


  • Ta giết ngươi!

Cắn chặc răng, thiếu niên 17 tuổi cố hết sức giúp cơ thể thoát khỏi sự run sợ
đến từ “khí thế” của thiếu niên 13 tuổi, linh lực nhanh chóng vận chuyển để
chuẩn bị xuất ra chiêu thức diệt sát thiếu niên 13 tuổi.


  • Bụp.


  • Phụt!


Bất quá thiếu niên 17 tuổi chỉ vừa nói xong câu, cả cơ thể liền bay ra đằng
sau vài chục mét nằm lăn lóc, trên đường bay hắn cũng đã ói xuống ngụm máu rất
lớn, bị thương là không hề nhẹ.

Một thiên tài thuộc đẳng cấp Đế Vương với 98 sợi xích lại có tu vi Linh Nhân
cảnh đại viên mãn cứ thế bị một thiếu niên 13 tuổi đánh bay đi dù đã có linh
lực hộ thể từ trước.


Đệ Nhất Nhân Tộc - Chương #46