Không Được Thì Cút!


Người đăng: nhatbanhan

Tờ mờ sáng, khi tiếng gà gáy chưa vang lên, Vô Thường một đêm không ngủ thu
xếp sách vở, lặng người tắm rửa, vệ sinh sạch sẽ, thay đổi một quần áo trắng
tuyết từ đầu đến chân.

Khi tiếng gà gáy vang lên, Vô Thường lấy đầy đủ giấy tờ, lệnh bài thân phận
cất trong tủ liền một bên cõng xác, một bên bế xác rời khỏi phòng.


  • Mở hòm.

Ra bên ngoài cổng bắc, Vô Thường đặt hai thi thể mẹ con Lâm Tĩnh Hoa yên bình
vào hai chiếc quan tàn đơn giản, tỏa hương thơm nhàn nhạt bên trong.

Xong xuôi đóng nắp quan tài, Vô Thường nhìn đoàn bốn người khiên hòm, hai
người cầm giấy tiền vàng mã, hương nến, cuốc, xẻng đầy đủ. Lại quay sang nhìn
Lý Hạt và Cuồng Tiếu đứng dựa lưng vào vách tường đối diện dõi mắt nhìn hắn.

Vô Thường nhỏ nhẹ lên tiếng.


  • Lý Hạt dẫn đường. Chúng ta đi.

Vô Thường ra hiệu xuất phát, hắn thân chủ sự dẫn đầu hai quan tài tiến bước.
Lý Hạt nhận lệnh lạnh lùng đi trước một đoạn, nhưng không dám đi quá xa vì nếu
có gì xảy ra còn quay về bảo mệnh cho “phế vật” sau lưng.

Còn Cuồng Tiêu, vị trung niên Linh Nhân này tuy đi bên cạnh hai quan tài nhưng
năng lực cảm ứng của hắn đều đặt ở mọi cảnh vật xung quanh để thu hết mọi thứ
vào mắt. Lỡ có kẻ nào muốn ám sát, dòm ngó hay lộ sát khí, hắn đều phát giác
được mà phòng bị.

Đoàn người cứ thế im ắng, trầm mạc, lặng lẽ bước đi giữa con đường vắng người.

“Không kèn, không chiêng, không tiếng khóc.

Chẳng nến, chẳng nhan, chẳng vàng giấy.”

Hai câu này có thể nói là diễn tả chính xác nhất cuộc “diễu hành” của đoàn
người Vô Thường. Nhất là câu thứ hai “Chẳng nến, chẳng nhan, chẳng vàng giấy”,
một cuộc đám tang không hề có người đốt nến, đốt nhan, tung giấy vàng mà chỉ
khư khư giữ lại trong giỏ mang theo.

Nói giỡn, nơi này là Châu Nam thành chứ không phải nhà của tư nhân, quăng thử
một đống bạc vàng bằng giấy ra đường liền lãnh án nặng nề.

“Không kèn, không chiêng, không tiếng khóc” bởi đối với Vô Thường, người chết
cần sự bình yên, yên tĩnh để họ được nghỉ ngơi tiến về nơi cực lạc, chứ không
phải cần người khóc than hay khua chiêng, giống trống, gõ mõ quấy rầy giấc ngủ
của họ.

Im lặng, đã đủ để người khác hiểu nỗi đau trong lòng một con người.


  • Khai họ tên, nơi ở, thân phận.


  • Còn nữa, bên trong hai cái quan tài này chứa gì?


Đi đến ngoài cổng bắc của Châu Nam thành, đoàn người Vô Thường nhanh chóng bị
binh lính giữ cổng chặn đường, tra hỏi.

Lúc này, một vị trung niên mặc giáp sắt có tu vi Linh Nhân cảnh trung kỳ đứng
bên cạnh, lạnh lùng quan sát từng người một của đoàn người Vô Thường. Đồng
thời, xung quanh cũng có ba vị Linh Nhân khác âm thầm dõi theo.


  • Lý Hạt, Kiếm Trận Tướng Phủ.


  • Cuồng Tiêu, Kiếm Trận Tướng Phủ.


Lý Hạt và Cuồng Tiêu theo thủ tục đồng loạt lấy ra lệnh bài thân phận của Kiếm
Trận Kiếm Phủ đưa cho vị trung niên thống lĩnh binh lính cổng thành bắc này
xem.


  • Vô Thường, Kiếm Trận Kiếm Phủ.

Vô Thường cũng như hai người, hắn lấy ra lệnh bài thân phận của mình.

Cầm trong ba lệnh bài xem xét, lại dùng cảm ứng dò xét thực lực ba người, vị
trung niên thống lĩnh gật đầu nói.


  • Không có vấn đề.


  • Có thể mở hòm để ta kiếm tra thoáng qua?


Vị thống lĩnh trả lại lệnh bài và chỉ tay vào hai chiếc quan tài.

Bình Thường thì có lẽ vị thống lĩnh này sẽ cho qua, bất quá vì sự kiện ám sát
quận chúa ngày hôm qua nên Vương gia đã hạ lệnh kiểm tra nghiêm ngặt, dò xét
tên sát thủ có Tâm Đan vô hình. Cho nên là hắn dù cảm ứng bên trong quan tài
chỉ có xác và tử thi bốc lên mùi tử khí, nhưng hắn cũng phải mở ra xem, biết
đâu được bên trong hai hòm lại thình lình có ba, hoặc bốn “thi thể”.

Ba vị Linh Nhân kế bên hắn chính là nhân lực được Vương gia cấp thêm để thi
hành.


  • Không vấn đề, mở hòm.

Vô Thường nhàn nhạt trả lời, tuy nhiên trong lòng hắn nổi lửa.

Người đã vào hòm tức đã yên nghỉ, mở hòm ra chính là đánh thức họ, điều này là
tuyệt đối cố kỵ dối với người chết. Nếu hiện tài Vô Thường có quyền, có sức
mạnh không cần sợ bất kỳ một ai, Vô Thường sẽ kiên quyết không cho mở hòm, bức
hắn mở liền chết.
Thế nhưng nơi này là Châu Nam thành, là mảnh đất thuộc quyền quản lý của Vương
gia, hắn không nhịn đươc việc này sẽ dẫn ra rất nhiều vấn đề lớn ảnh hưởng sau
này, thậm chí là còn bị buộc tội phản “vương quyền” đem ra xử trảm.

Sức không bằng người, chỉ có thể làm cẩu liên tục gật đầu.


  • Ừm, các ngươi có thể đi.

Không phát hiện điều gì khác thường, vị thống lĩnh cho đoàn người Vô Thường
thông qua.

Vô Thường cũng không chần chờ gì, trực tiếp ra lệnh đoàn người xuất phát về
hướng tây nam theo sự hướng dẫn của Lý Hạt.

Hơn 5 giờ sau, Vô Thường cùng đoàn người lần nữa quay về thành.

Đoàn người vào thành không lâu, Vô Thường lập tức dừng lại phân phó.


  • Cuồng Tiêu, ngươi giúp ta trả tiền công cho họ. Khi có tiền ta sẽ trả lại.


  • Vâng.


Cuồng Tiêu tốt tính hơn rất nhiều so với Lý Hạt, hắn cứ thế gật đầu móc tiền
bạc vốn dĩ đã như cỏ rác trong lòng hắn ra trả, thậm chí đưa dư không cần thối
lại. Điều này khiến bọn người khiên hòm, đốt nhan, xới đất vui mừng khôn xiếc,
họ liên tục gật đầu cảm ơn liền nhanh chân rời đi.


  • Lý Hạt, ta không cần biết ngươi dùng cách gì, ra sao, lập tức điều tra mọi
    thông tin của Nhậm Tử Mục và Nhậm Tử Y cho ta. Tối nay ta muốn nhìn thấy chúng
    trên bàn.

Lý Hạt tức khắc nhíu mày giận nói


  • Nhiệm vụ của ta là bảo vệ ngươi, không phải đi làm những chuyện nhảm nhí.


  • Vậy thì đơn giản thôi, cút, cút ngay và luôn, ta không cần ngươi đi theo
    bên cạnh nữa.


Gương mặt không chút tình cảm của Vô Thường quay sang nói với Cuồng Tiêu.


  • Lý Hạt từ nay không còn là người bên cạnh ta, nếu hắn gần đây hoặc có ý
    rình mò, ngươi liền đi giết hắn cho ta.


  • Thiếu gia, cái này…


Cuồng Tiêu nghe thế đơn nhiên liền khó thể ứng xử, dự định nói thêm liền bị Vô
Thường lạnh lùng nói.


  • Không cần nói nhiều, ngươi không có quyền cãi, đây là lệnh, ta không muốn
    nghe thêm lời nào khác. Còn nếu làm không được thì cút, ta sẽ quay về xin gia
    gia Linh Nhân cảnh khác biết nghe lời hơn.


  • Vâng, thiếu gia, ta hiểu rồi.


Nhìn vẻ mặt “bố đời”, tự cho mình là hay, là tối thượng của Vô Thường, Cuồng
Tiêu chỉ còn có thể đáp ứng mệnh lệnh.

Nếu Cuồng Tiêu không đáp ứng, Vô Thường quay về kiến nghị với Nhậm Thiên Hành
đại lão gia thật thì hắn chết chắc, mà hắn chết còn chưa đủ, gia đình già trẻ
nhà hắn cũng bị liên lụy theo.

Tối hôm qua nhìn Nhậm Thiên Hành có vẻ tốt đẹp, nhưng xét cho cùng lão dù gì
cũng là Đại Tướng quân trong quân đội, mà đã là Đại Tướng trong quân đội thì
trình độ nghiêm khắc, tàn độc người người đều rõ.

Nhậm Thiên Hành phân Cuồng Tiêu theo Vô Thường là lệnh, trái lệnh của lão thì
đừng hỏi hình phạt gì đang chờ phía sau.


  • Ta sẽ làm, ta sẽ đi thu thập thông tin của họ, được chưa Vô Thường thiếu
    gia?
    Sau một hồi phát hoảng giống Cuồng Tiêu, Lý Hạt dùng vẻ mặt cực kỳ bất đắc dĩ
    nói, ánh mắt hắn dữ dằn vô cùng nhìn Vô Thường.

Đối diện ánh mắt đó của Lý Hạt, Vô Thường không tránh né gì, ngược lại còn
cười âm trầm bảo.


  • Đời người lắm cái khổ. Vì gia đình, vì người thân, vì con đường mưu sinh mà
    đã lỡ bán thân để làm chó cho người khác thì phải tuyệt đối nghe lời.


  • Tuân theo mệnh lệnh của ta, ta còn chút tôn trọng. Không tuân thì cút xéo,
    đừng ở đây lãi nhãi, bực mình lắm hiểu không?


Vô Thường kiếp trước, kiếp này đều là người như vậy, đã là người phục vụ cho
hắn thì phải nghe lệnh hắn đã ra, người không tuân, hắn không cần.

Hắn dùng nét mặt tà ác, lời nói kiểu “sốc hàng” chẳng qua là để người khác
hiểu, hắn độc ác, đừng nên làm gì chống đối hắn. Điều này sẽ giúp hắn đỡ mất
thời gian sau này.

“Hừ”

Lý Hạt nghe xong đầu liền như bốc khói, bất quá hắn chỉ có thể đem ức chế giữ
chặc ở trong lòng, không dám phát tát lên người Vô Thường. Sau đó, hắn quay
người bỏ đi làm nhiệm vụ được giao.


  • Ha ha hà… HAHAHAHA…

Từ phía sau lưng Lý Hạt, Vô Thường đặt tay lên trán cười ác vang vọng khắp nơi
khiến người xung quanh không khỏi kêu “khùng, điên” trong lòng.

Vài chục giây qua đi, Vô Thường nói với Cuồng Tiêu, bất ngờ là giọng điệu của
Vô Thường đã hoàn toàn thay đổi.


  • Tiêu thúc, cho ta mượn thêm 10 lượng vàng, chiều ta chắc chắn sẽ trả lại.

Cuồng Tiêu hoàn toàn ngây người trước tình cảnh.


  • Tiêu thúc, Tiêu thúc…

Thấy Cuồng Tiêu không trả lời, Vô Thường kêu tên hắn liên tục mới khiến Cuồng
Tiêu giật mình đáp.


  • Đây, 10 lượng vàng thiếu gia cần. Thiếu gia cũng không cần trả lại, số tiền
    này không đáng bao nhiêu.


  • Không đâu Tiêu thúc, ta mượn là mượn, dù ít nhiều ta vẫn sẽ trả đúng số ta
    đã mượn.


Lấy 10 lượng vàng trên tay Cuồng Tiêu bỏ vào cái túi tiền rỗng tếch của bản
thân, Vô Thường xoay người bước đi.


  • Biết ngươi là Linh Nhân không cần ăn uống, nhưng ta còn cần phải ăn. Đi
    thôi.


  • Vâng.


Cuồng Tiêu bó tay với tính cách lạ lùng của Vô Thường, hắn chỉ “vâng, dạ” đi
theo sau bảo hộ Vô Thường.

“Linh Nhân”, hai từ khiến ai nghe đến cũng đều phải phát hoảng, phải kinh sợ
trước sức mạnh của họ.

Cách không giết người, uy áp khí thế, phóng ra ánh nhìn có thể trấn trụ bước
đi, thi triển thần thông xuất ra chiêu thức có thể là hỏa long, lôi kiếm,
nhanh như chớp, chữa trị đặc thù, biển dâng, bão tố, kiếm chiêu đầy hư ảo,… là
sức mạnh khó lường của Linh Nhân, khiến họ tồn tại trong mắt tu luyện giả
chẳng khác gì thần thánh. Đơn nhiên, đó chỉ là những tu luyện giả yếu kém.

Đối với những vị tu luyện giả mạnh mẽ tựa như Linh Sư cảnh, Linh Nhân thật sự
chẳng khác gì một kiến, một chưởng, một tát là chết.

Tại Châu Nam thành, Linh Nhân cảnh không nhiều, trong tổng số gần mười vạn
người sinh sống tại Châu Nâm thành thì Linh Nhân cảnh chỉ khoảng 500, 600
người. Sở hữu sức mạnh kinh người, Linh Nhân cảnh vốn dĩ đã có cuộc sống làm
mưa làm gió, thích gì được nấy, nhưng rất tiếc là vì họ sống trong Châu Nam
thành, sống trong lãnh địa của những kẻ được gọi là Linh Sư, một chưởng có thể
hoàn toàn san bằng vài tòa kiến trúc, khủng bố vô cùng.

Vương gia Hồng Tiêu Quân, Đại tướng quân Nhậm Thiên Hành, Đại tướng quân Hàn
Bách, Hầu gia* Nhạc Thái Phong, Hầu gia Hình Bá Thiên, là năm vị Linh Sư mạnh
mẽ nhất Châu Nam thành, mỗi người đều chiếm lĩnh một mảnh đất, một lãnh địa
trong thành. Đúng hơn, họ là kẻ thống trị Châu Nam thành.

*Hầu gia: Người từng góp công lớn cho triều đình, được hoàng đế phong Hầu, cho đất, địa vị hoàn toàn sánh ngang với Đại tướng quân, nhưng lại không thể tham gia việc triều chính.

Là thống lĩnh thì Linh Sư cần thuộc hạ, và 500, 600 vị Linh Nhân cảnh chính là
những con dê béo, là những mục tiêu hoàn hảo để họ thâu tóm. Kẻ theo thì cho
họ chỗ tốt, kẻ không theo thì thà giết chết còn hơn để người khác thừa hưởng.

Cuồng Tiêu, Lý Hạt cũng là những con dê béo này, tuy nhiên họ đến Kiếm Trận
Tướng Phủ là tự nguyện, không bị ép buộc bởi một vài lý do đơn giản.

Tu luyện đạt tới cảnh giới Linh Nhân, ai cũng biết khó khăn là vô vàng, năm
tháng sinh mạng bị vùi dập trong cơn tĩnh tu không chút thương tiếc. Cuồng
Tiêu, Lý Hạt tuổi ai cũng đều đã vượt qua 100, Cuồng Tiêu trông trẻ hơn Lý Hạt
bất quá chỉ là do đột phá Linh Nhân sớm hơn Lý Hạt nên vóc dáng trẻ hơn Lý
Hạt.

Đứng dưới trướng một Linh Sư, làm việc cho vị Linh Sư, chỗ tốt đạt được tất
nhiên tuyệt vời hơn so với ngày xưa tự “thẩm” một mình. Không những thế, họ
ngày xưa tu luyện điên cuồng chỉ để đạt đến Linh Nhân, giờ họ có con cái, có
gia đình lại có tài nguyên tốt gấp ngàn lần ngày xưa, con cái họ có lẽ sẽ phát
triển vượt mặt họ, đây là cái tốt mà bất kỳ một người Linh Nhân nào làm thuộc
hạ cho Linh Sư đều có thể thấy.

Người đời thường có câu “cha làm con hưởng”, Cuồng Tiêu, Lý Hạt đều bán mình
làm chó để đổi lại đồ tốt cho con cháu họ, sau này, con cháu họ phát triển
vượt mặt họ, thậm chí là trở thành Linh Sư hô mưa gọi gió một phương, họ chết
cũng thấy vui vẻ mỉm cười nơi âm ti.

Lý Hạt, Cuồng Tiêu đều vì điều này nêu dù Vô Thường có như thế nào với hai
người, hai người cũng chỉ dám tức giận trong lòng mắng chửi và nhẫn nhịn.
Ngoài ra không thể làm gì hơn.


Đệ Nhất Nhân Tộc - Chương #15