Quay Lại Đấu Trường Phong Ba.


Người đăng: nhatbanhan

*XIn lỗi đọc giả vì sai sót trong Chương 15, dân số Châu Nam thành hẳn là trên dưới 10 vạn người sẽ đúng hơn một vạn người. Tác xin lỗi và đã sửa lại.

.....

Cầm trong tay 10 lượng vàng, một cái số tiền khổng lồ đối với bất kỳ một Phàm
Nhân nào, đủ để một gia đình ba người không sợ thiếu cái ăn, cái mặc trong
vòng một năm. Điều đầu tiên Vô Thường làm dĩ nhiên là gặp lại gia đình thường
dân ngày hôm qua bị hắn uy hiếp, trả ơn cho việc mượn đồ và tắm rửa.

Thực hiện hành vi trả nợ này, Vô Thường cũng không chân chính gặp mặt họ, hắn
chỉ là ném thẳng năm lượng vàng vào phòng ngủ của họ một cách yên lặng rồi rời
đi.


  • Thằng kia đứng lại, nhìn mặt ngươi lạ hoắc, không biết có phải người trong
    thành không. Mau giao nộp giấy tờ ra.


  • Dừng lại…


  • Á đù, nữ nhân này nhìn ngon đấy… à nhầm, cô nương, trông ngươi rất khả
    nghi, chắc chắn là một trong tòng phạm với tên sát thủ ám sát quận chúa, mau
    theo ta về nhà… nhầm, về địa lao khám xét.


  • Ngươi dám chạy?


“Xoạc” một đao chém xuống, máu người nhuốm đất, lòng người xung quanh khiếp
sợ.


  • Cái gì mà mặt nạ thỏ, thiếu niên? Bậy bạ, rõ là quận chúa đã nói…


  • Ta nghĩ ngươi chính là sát thủ, cho nên là… hừ hừ… đưa mông lên…


Vô Thường nhìn đông, nhìn tây, xoay trái, xoay phải trên con đường lớn đều
phát hiện có ít nhất bốn, năm người hoặc của vệ quân thành hoặc binh lính của
Vương phủ tuần tra nghiêm ngặt, gương mặt hắn không khỏi nhíu lại.

“Phải làm gì đó, nếu không chuyện này sớm muộn gì cũng bại lộ”

Đối với vụ việc ngày hôm qua, Vô Thường tuy đã đeo mặt nạ thỏ, sửa đổi trí nhớ
của Ngọc Yên, nhưng nếu không tìm ra được thủ phạm sẽ dẫn đến nghi ngờ rất lớn
vì nhiều nguyên do.

Châu Nam thành có tường thành bao bọc rất cao, chừng 100m, ngay cả Linh Sư nếu
không dùng sức phá thành bỏ chạy thì cũng không đủ khả năng bật nhảy qua khỏi
tường thành, còn nếu là Linh Nhân, bay không qua, phá cũng không được vì tường
thành này làm bằng gạch đá đặc thù có độ cứng cao, đủ để chống lại đồng lúc
năm vị Linh Nhân toàn lực ra tay. Thoát bằng vượt thành không thể thực thi.

Vượt cổng thành, nơi luôn có các vệ quân thành, giờ lại cộng thêm người của
Vương phủ trấn giữ? Trừ phi là Linh Sư thì chạy được.

Từ hai điều trên, lão Vương gia chắc chắn sẽ đoán ra tên sát thủ ám hại con
gái lão vẫn còn trong thành. Với chức vị Vương gia, lão hoàn toàn có thể lấy
về tư liệu Linh Nhân trong thành và dòng khách vãng lai qua lại thành, từ đó
lục tìm. Thời gian tìm hẳn sẽ lâu nhưng cuối cùng cũng sẽ tìm ra, và một khi
không tìm ra, lại cộng thêm tác động đến từ nhiều người phàm nhân về thông tin
kẻ đeo mặt nạ con thỏ, mọi chuyện… khó nói.

Khó nói hơn, Vô Thường lại đăng ký tham gia Đấu Trường Phong Ba với biệt danh
là “thỏ con xinh xắn” cùng hình tượng đeo mặt nạ con thỏ, thế mới chết hắn. Vả
lại, sẽ có một số Linh Sư hoặc Linh Nhân có một số khả năng đặc biệt khiến
người khai hết mọi bí mật, Vô Thường sẽ không xong theo nhiều đường.

Cuối cùng, đặc biệt quan trọng nhất, cái việc mà Vô Thường chợt cảm thấy rùng
mình ngay lúc này khi chỉ vừa nhận ra. Ngọc Yên có Băng Hoa Tâm Đan với 64 sợi
xích, xếp loại thiên tài đỉnh cấp hiếm gặp, đồng thời còn là con gái cưng của
lão Vương gia, vậy thì “người bảo hộ” của nàng khi sự việc giết chóc bốn tên
lính tàn đang ở nơi nào lúc đó? Có hay không vẫn luôn núp gần đó dùng đôi mắt
lạnh lùng dõi theo Vô Thường?

Linh Nhân vẫn luôn là tồn tại kinh khủng. Còn các “linh”, họ chỉ là bạn bè của
Vô Thường, không phải kẻ hầu bên cạnh hắn, nói hay không nói vẫn là lựa chọn
rất bình thường của các “linh”, tuy nhiên, những vụ việc có nguy hại đến Vô
Thường, một người bạn sẽ không bao giờ im lặng. Đó cũng là lý do Vô Thường
vuốt mồ hôi trên trán, thở phào.

“Có thể vì một vài lý do, ngày hôm đó nàng người bảo hộ không thêm bên cạnh
nàng” Vô Thường suy đoán cùng hy vọng thật sự là như vậy, chứ nếu không lại
dẫn đến nghi hoặc “vì sao kẻ đó không ra tay giết hay ít nhất là ngăn chặn
ta?”, bắt đầu lại là một loạt cái âm mưu ở đằng sau cần phải nghĩ đến.


  • Làm bố mày sợ vãi cả linh hồn. Đi ăn, đói rồi!

Nói nhỏ một tiếng, Vô Thường cùng năm lượng vàng còn lại đi đến một tiệm tửu
lâu, ngồi xuống vừa ăn vừa tính mưu kế đào thoát.

Cuồng Tiêu lặng lẽ đi theo phía sau.

Tiến vào tửu lâu tên gọi “Vô Ưu”, một tửu lâu thường dân, không quá sang
trọng, Vô Thường cùng Cuồng Tiêu nhanh chóng tiến đến lầu hai, tìm một bàn nằm
trong góc ngồi xuống gọi món.

“Ngọc Yên, Ngọc Yên, Ngọc Yên, Ngọc Yên,…”

Ngồi trước một bàn đầy đủ năm món ăn đắt nhất quán, Vô Thường vừa gắp một
miếng thịt bò bỏ vào miệng nhai, lại cũng vừa tính toán kế sách thoát nạn cùng
xử lý lời hứa với chính nữ nhân bị hắn dọa ngất, đồng thời còn lợi dụng sơ hở
nắn bóp thân thể mềm như bông gòn, mịn như hoa sen của Ngọc Yên.

Mùi hương thân thể, cái xúc cảm khó quên vẫn còn đọng lai rất rõ rệt trong
người Vô Thường.


  • Tiêu thúc, người tìm về nhanh giúp ta vài tờ giấy trắng cùng với bút mực.


  • Vâng, thiếu gia.


Cuồng Tiêu trực tiếp ra ban công nhảy xuống đường, hai chân lướt nhanh như một
cơn gió giữa dòng người đông đúc tìm về những thứ Vô Thường yêu cầu.

Linh Nhân cảnh lấy linh khí làm năng lượng, vừa chuyển hóa chúng thành linh
lực tăng lên sức mạnh, vừa chuyển hóa chúng thành dinh dưỡng nuôi sống cơ thể,
cho nên khác với Phàm Nhân, Linh Nhân cảnh không cần ăn uống, vệ sinh các
kiểu, trừ tắm rửa và súc miệng.

Vài phút ngắn sau, Cuồng Tiêu mang theo giấy bút quay về. Vô Thường vội cầm
giấy mực vẽ vời, viết chữ.

Chừng 30 phút sau, Vô Thường đưa những bản vẽ mà một tờ giấy được gấp lại cho
Cuồng Tiêu.


  • Cầm những bản vẽ này đến tiệm may mặc nổi tiếng nhất thành, hẹn họ ba ngày
    sau phải hoàn thành, tiền bạc không là vấn đề. Về yêu câu chất liệu phải mềm,
    phải cứng, phải thoải mái, dễ thấm mồ hôi ra sao ta đều đã ghi đầy đủ bên
    trong.


  • Còn tờ giấy này, khi thỏa thuận xong vấn đề may mặc, ngươi hẳn mở ra xem
    rồi thực hiện đúng như nội dung bên trong đã ghi.


  • Thiếu gia, còn người?


Cuồng Tiêu nhận lấy thứ Vô Thường giao, hắn hướng mắt nhìn Vô Thường nhíu mày
hỏi.

Lý Hạt rời đi, Cuồng Tiêu hắn là Linh Nhân duy nhất còn lại để bảo vệ Vô
Thường, hiện tại phải đến tiệm may mặc nổi tiếng nhất Châu Nam thành ở gần cửa
đông của thành, đoạn đường xa phải mất một giừ bay nhảy trên các tòa kiến
trúc, Vô Thường còn một mình sẽ như thế nào. Lỡ Vô Thường có chuyện gì thì xác
định là cả nhà Cuồng Tiêu đều xong đời.


  • Ta? Ta đơn nhiên là về nhà nằm ngủ.

Vô Thường bình thường đáp, sau đó lại sợ Cuồng Tiêu nói nhiều, Vô Thường lạnh
nhạt nói thêm.


  • Đi đi, đừng quển khi nãy ta đã nói gì với ngươi và Lý Hạt.


  • Ta đã hiểu thiếu gia.


Khẽ buồn phiền, Cuồng Tiêu trông như đại hán trung niên đầy cơ bắp không dám
chậm thêm bước nào, hắn từ ban công lầu hai tửu lâu vận linh lực tăng phúc,
nhảy thằng qua mái nhà người dân bên cạnh rồi cứ thế bay về phương xa.


  • Tính tiền. Dư cứ giữ.

Đưa cho tiểu nhị môt lượng vàng, số tiền gấp 10 lần các thứ Vô Thường đã gọi
khiến tên tiểu nhị cứng người, không tin vào nhưng gì nghe được, thấy được. Vô
Thường vội vã rời đi.

Mục tiêu chính không gì khác hơn chính là… mua mặt nạ hình con thỏ, thay cho
cái ngày hôm đã vứt. Cuối cùng chính là đén Đấu Trường Phong Ba tham gia vượt
thử thách, nhận lấy tiền thưởng lên đến 5000 lượng vàng đủ để mua một trang
viên và nhân lực người hầu.


  • Thỏ con xinh xắn, đã đến!

Mang trên gương mặt chiếc mặt nạ thỏ trắng tai dài, khoác trên người bộ quần
áo trắng tuyết, Vô Thường lần nữa đến với Đấu Trường Phong Ba, một đấu trường
cực lớn, đồ sô và ồn ào. Thậm chí ngay cả cách đấu trường 100m vẫn có thể nghe
được tiếng reo hô, gào thét của đủ mọi thứ âm thanh từ trong đấu trường truyền
ra.

Lặng yên đứng vài giây, Vô Thường tiến vào Đấu Trường Phong Ba, đến phòng báo
danh để thông báo hắn đến “nộp mạng”.


  • Ba người chúng ta đăng ký thi đấu giải…


  • Ta đến đăng ký vượt tháp người…


  • Đăng ký khu loạn đả.


  • Hai anh em bọn ta đến giết yêu thú.


  • Ta…


Phòng báo danh vẫn đông đúc người ghi danh, đem sinh ra mạng ra đặt cược như
ngày nào.


  • Yô, thỏ con xinh xắn đến đúng ước hẹn đây.

Vô Thường bước vào phòng chính là một câu nói hài hước đầy tư tin, đúng hơn là
chẳng khác gì người “trẩu tre” không sợ chết.


  • Tên điên nào đây?


  • Thỏ con xin xắn? Buồn cười, quá buồn cười, há há há…


  • Tên này… hoàn toàn không biết?


Mọi người xung quanh nhìn hắn không ngừng bàn tán, nghi hoặc, buồn cười, bởi
lẽ người hôm qua biết biệt danh “thỏ con xinh xắn” một là nằm giường, hai là
chết rồi, không còn sức để đến phòng báo danh đăng ký thi đấu thêm lần nữa.


  • Ngươi đến rồi thì vào trong, nửa giờ đồng hồ nữa chính là bắt đầu phần thử
    thách của ngươi.

Vị trung niên đảm nhận phần khu thử thách, phụ trách ghi danh Vô Thường ngày
hôm qua chỉ vào đường đi ở phía sau lưng, hướng Vô Thường đi vào đó chuẩn bị.


  • Ố kè.

Vô Thường vui tươi tiến đến con đường. Lúc hắn đi ngang qua vị trung niên, vị
trung niên liền ném cho hắn một cái lệnh bài.


  • Đây là lệnh bài, là minh chứng ngươi là người ghi danh và thi đấu. Khi
    thắng hay muốn dừng cuộc chơi, có thể dùng nó để nhận phần thường thuộc về
    mình.

Vị trung niên giải thích, bộ dạng vô cùng thuần thục vì số người lần đầu tham
gia Đấu Trường giống Vô Thường là không thiếu, việc cần làm gì để cho người
mới hiểu nhanh gọn nhất hắn đều đã luyện thành.


  • Cảm tạ.

Chụp lấy lệnh vài bằng gỗ đặc biệt, bên trên có khắc lớn bốn chữ “Thỏ con xinh
xắn” và bốn chữ nhỏ “Đấu Trường Phong Ba”, Vô Thường cảm ơn trung niên liền đi
thẳng một mạch vào trong con đường.

Chỉ vài mươi giây, Vô Thường liền đến một căn phòng rộng không hề có một người
nào khác ngoài Vô Thường cùng với một dãy các dụng cụ binh khí đủ loại được
dựng khắp nơi trong phòng.

Phía trước Vô Thường, một cánh sửa sắt đen lớn tồn tại chặn lối đi. Nếu là
người đã từng tham gia Đấu Trường Phong Ba ắc hẳn đều sẽ biết phía sau cánh
cửa là gì, nơi nào.

Đứng bên trong phòng, Vô Thường vẫn có thể nghe được âm thanh nghị luận xôn
xao của khán giả quan chiến bên ngoài đang háo hức mong chờ cuộc đấu diễn ra
lẫn háo hức mong chờ tiền đặt cược có mất hay sinh lời.


  • Đống đấy, khoảng nghìn ngươi.

Vô Thường thoáng cười nhạt suy đoán số người quan chiến. Hắn sau đó đi đến
bảng lớn được treo giữa phòng, một cái bảng mà bất cứ ai vào đây đều sẽ bị gây
chú ý, trừ phi là người mù.


  • Quy định: người tham gia có thể mang vũ khí bản thân đến hoặc chọn trong
    đây. Nếu mang vũ khí đến sẽ được người của đấu trường phụ trách kiểm tra.


  • Khi qua một màn, người tham gia muốn dừng lại hay đi tiếp sẽ giơ tay trái
    hoặc tay phải biểu thị. Tay trái bỏ cuộc, tay phải tiếp tục. Trong trường hợp
    không còn lại hai tay, nằm xuống đất chính là bỏ cuộc.


  • Danh sách yêu thú và giải thường từng phần, nhìn bảng bên phải.


  • Nghiêm cấm: Linh Nhân cảnh trở lên giả dạng, cắn thuốc, chơi đan dược và
    các hành vi gian lận khác. Vi phạm chính là chết.



Đệ Nhất Nhân Tộc - Chương #16