Rời Khỏi Bát Cổ Sơn Mạch


Người đăng: bestazir123

Hắn không nói đùa, chỉ một chút suy luận, hắn liền biết âm mưu đằng sau lần tổ
chức sinh nhật này

Sáu năm nữa chính là Bát Cổ Đại Chiến. Một cuộc thi cực kì quan trọng với Bát
Cổ Hoàng Tộc. Nguyễn gia muốn ở trong Bát Cổ Hoàng Tộc thu được chiến thắng,
chắc chắn không thể để hắn làm thiếu tộc trưởng

Buổi tiệc sinh nhật này, rất có thể Nguyễn gia muốn trước mặt mọi người tuyên
bố hắn không còn là thiếu tộc trưởng nữa.

Một khi mất đi chức vị thiếu tộc trưởng, lại ở trước mặt bàn dân thiên hạ,
Nguyễn Tuấn Long thật sự không có mặt mũi nào nhìn mọi người. Việc hắn rời
khỏi đây là điều tất yếu

Và hôm nay, chính là lần cuối cùng Nguyễn Tuấn Long gặp Lạc Tuyết. Đó là lý do
tại sao hắn lại hướng cô tỏ tình. Hắn không còn thời gian nữa rồi

Thời gian từng phút trôi qua, Nguyễn Tuấn Long vẫn lẳng lặng ngồi đó, đầu cúi
xuống không biết nghĩ gì

“ Ha…ha…ha”

Bỗng nhiên ngẩng đầu cười như điên dại, cười giống như chưa bao giờ cười vậy.

“ Sáu năm sao? Được. Sáu năm sau, ta sẽ trở lại. Lạc Tuyết, chờ ta, lúc đó ta
sẽ khiến nàng đổi ý”

Nói xong, hắn sờ tay vào túi quần. Từ trong túi quần, hắn lấy ra một tấm thẻ
bài thần bí. Không chút do dự, Nguyễn Tuấn Long bóp nát lá bài


  • Vèo… vèo

Lập tức, lá bài hóa thành vô số hạt bụi óng ánh bay trong gió. Sau đó, một
trận cuồng phong bão vũ xuất hiện giữa phòng. Khi cơn cuồng phong biến mất,
trong phòng vệ sinh xuất hiện một người

Đây là một trung niên nam tử không nhìn ra tuổi, lưng để trần, có một cái khăn
quàng cổ rách nát vòng quanh. Khuôn mặt đẹp trai tràn ngập một vẻ phong trần.
Eo đeo một thanh katana cổ xưa. Hình tượng không khác gì một tên kiếm khách
lãng tử

Mà nếu có ai chơi LoL ở đây chắc chắn sẽ nhận ra vị này là ai. Một trong những
vị tướng mà trẻ trâu thích dùng nhất: Kẻ Bất Dung Thứ: Yasuo

Yasuo xuất hiện, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Nguyễn Tuấn Long, thấy trên mặt hắn
nước mắt, ông không khỏi kinh ngạc kêu lên

“ Ngươi khóc. Thật khó tin ah”

Yasuo biết chủ nhân mình là một tên có trái tim sắt đá, tâm trí vô cùng kiên
định. Thật không ngờ tới sẽ có ngày hắn thấy được đối phương rơi nước mắt.
Trong lòng quả thật khó tin vô cùng

“ Không cần người quản. Yasuo, ta đồng ý với quyết định của ngươi” Nguyễn Tuấn
Long lạnh giọng, . Trong mắt hiện lên một tia kiên định

Bốn năm trước, Nguyễn Tuấn Long thức tỉnh cái gói là “ bàn tay vàng” của người
xuyên việt: Hệ thống AMLoL. Một hệ thống với 80% là đến từ game Liên Minh
Huyền Thoại

Hệ thống AMLoL thức tỉnh, Nguyễn Tuấn Long thu được một lần rút thưởng. Thứ
hắn rút thưởng, chính là Yasuo

“ Ngươi thật sự quyết định sao? Nên nhớ, một khi ngươi đồng ý, trong một thời
gian dài, ngươi sẽ không bao giờ gặp lại người thân đâu.

Một khi ngươi đồng ý, tử thần sẽ luôn ở bên cạnh ngươi. Ngươi quyết định như
vậy sao?” Yasuo mang theo một vẻ nghiêm túc nói ra

“ Ta đồng ý với ngươi” Không chút do dự, Nguyễn Tuấn Long trả lời.

Bốn năm trước, Yasuo từng đưa ra đề nghị trợ giúp Nguyễn Tuấn Long tu luyện.
Nhưng một khi nghe theo lời đề nghị, Yasuo sẽ mang hắn rời khỏi Hoàng Long Sơn
Mạch

Lúc đó, hắn còn vương vấn gia đình, gia tộc. Đặc biệt là Lạc Tuyết, hắn không
thể bỏ nàng. Thời điểm đó, Nguyễn Tuấn Long vẫn để ngỏ lời đề nghị của Yasuo

Hôm nay ,gia tộc đuổi đi, Lạc Tuyết từ chối khiến Nguyễn Tuấn Long nhận ra
rằng: Thực lực mới là vương đạo. Không có thực lực, dù cho hắn là Ông Hoàng
Phát Minh thì sao? Vẫn bị Lạc Tuyết từ chối, vẫn bị gia tộc đuổi đi.

Thế nên, một lần nữa hắn gọi Yasuo. Hắn, đã làm ra quyết định của mình

Yasuo có thể cảm nhận được, từ trong mắt Nguyễn Tuấn Long hiện lên sư quyết
tâm vô cùng. Ông không khỏi một hồi hài lòng. Xem ra, vị chủ nhân này của mình
đã nghĩ thông ah

“ Được rồi! nếu ngươi đã quyết định vậy thì chúng ta đi thôi . Nếu trước khi
đi, ngươi muốn cùng gia đình chào hỏi, ta có thể đưa ngươi đi”

“ Không cần. Chỉ cần để lại lời nhắn cho họ là được”

Trong phòng khách của Nguyễn gia. Một thanh dung mạo tuấn tú, khuôn mặt lạnh
tanh, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ nhìn Nguyễn Trung Kiên, âm thanh không dấu
được vẻ tức giận quát:

“ Gia chủ! Ngài thật quá đáng. Nguyễn gia có ngày hôm nay là do một ai tạo
dựng nên? Chắc ngài hiểu rõ hơn ai hết. Vậy mà cuối cùng ngài lại dùng cách
này để đền đáp nó sao?”

Người này là Phạm Thiên Quân, quản gia Nguyễn gia đồng thời cũng là người bạn
thân thiết nhất của Nguyễn Tuấn Long.

Nghe tin Nguyễn Tuấn Long bị gia cắt chức thiếu tộc trưởng, hắn vô cùng phẫn
nộ, đến đây cùng Nguyễn Trung Kiến chất vấn

Nếu là người khác quát vào mặt mình như vậy, Nguyễn Trung Kiên chắc chắn nổi
giận mà cho đập cho đối phương một trận. Nhưng Phạm Thiên Quân, là đệ tử của
cha ông, lại thêm thực lực mạnh mẽ, dù cho là gia chủ, ông cũng phải nhường ba
phần

Mới cả, những gì Phạm Thiên Quân nói đều là sự thật. Nguyễn Trung Kiên không
thể phản bác nổi. Mà ông, cũng thật sự vì quyết định của mình mà cảm thấy hổ
thẹn

“ Thiên Quân. Cậu hiểu cho ta! Sáu năm nữa, Bát Cổ Đại Chiến sẽ diễn ra. Lúc
đó, với tư cách là thiếu tộc trưởng, thằng bé chắc chắn phải tham gia

Với thực lực mãi mãi chỉ là Sơ Nguyên Cảnh, việc nó bị đánh bại là điều sẽ xảy
ra, thậm chí là nguy hiểm tới tính mạng. Ta làm vậy, cũng chỉ là muốn nó được
an toàn mà thôi” Nguyễn Trung Kiên thở dài ngao ngán nói.

Bát Cổ Đại Chiến cứ sáu năm lại tổ chức một lần. Trong đại hội đó, tất cả
những Linh Sư từ 10 – 30 tuổi đều phải tham gia. Thiếu tộc trưởng của các gia
tộc bắt buộc phải tham gia

Nguyễn Tuấn Long là phế vật ,cả đời chỉ có thể đạt tới Sơ Nguyên Cảnh. Nếu như
tham gia, kết cục chỉ có một: Thất bại

Thậm chí, với tính khốc liệt của cuộc chiến. Nguyễn Tuấn Long còn có thể mất
mạng. Nguyễn Trung Kiên thật sự không muốn nhìn thấy cảnh này

Nhưng, thật sự là như vậy sao?

Về phía Phạm Thiên Quân, nghe Nguyễn Trung Kiên nói vậy. Hắn không chút nào
đồng tình mà còn cười lạnh. Lần đầu tiên, trong âm thanh của hắn mang theo một
sự trào phúng

“ Buồn cười! Thật sự là vì Long sao? Hay là vì Bát Thiên Vị”

Lần này, Nguyễn Trung Kiên trên mặt co giật, muốn phản bác nhưng cuối cùng
không nói lên lời. Ông xoay người, bất lực nói

“ Cậu muốn nghĩ thế nào cũng được! Ta chỉ mong cậu hãy bảo vệ tốt thằng bé”

“ Yên tâm! Long mặc dù là chủ nhân của ta, nhưng ta coi nó như em ruột, sẽ
dùng tính mạng của mình để bảo vệ nó.

Không như ông, vì gia tộc, ông có thể vứt bỏ cả đứa con ruột của mình. Nguyễn
Trung Kiên, ông thật khiến ta thất vọng, ông thật sự không xứng với những gì
mà Trần Hoa hi sinh cho ông”

Hai chữ " Trần Hoa" vừa phát ra từ miệng Phạm Thiên Quân. Nguyễn Trung Kiên
liền toàn thân run lên.

Nhớ tới những lời cuối cùng của cô ấy, Nguyễn Trung Kiên lòng đau thắt lại.
Hắn ngả người ra phía sau, một giọt nước mắt chảy ra

" Hoa à! Xin lỗi em. Ta không thể thực hiện được lời hứa năm đó rồi"

Nguyễn Trung Kiên ở trong lòng thống khổ kêu gào

Nhìn Nguyễn Trung Kiên lẳng lặng ngồi đó, mang theo một cỗ bi thương. Phạm
Thiên Quân còn muốn nói gì nữa cuối cùng đành thôi. Hắn thở dài

" Gia chủ. Từ ngày hôm nay ta không còn là quản gia Nguyễn gia nữa. Ta sẽ tới
thế tục, tìm kiếm tiểu thiếu gia"

Nói tới đây, Phạm Thiên Quân quay người, không chút do dự rời khỏi. Hắn thật
sự không muốn ở lại cái Nguyễn gia này nữa. Một gia tộc như vậy, Phạm Thiên
Quân không muốn phục vụ chút nào

Đúng lúc này, một tên hạ nhân hớt hải chạy vào. Nhìn hai người trong phòng,
hắn trực tiếp quỳ xuống, đưa lên một lá thư

“ Bẩm gia chủ. Đại công tử đã bỏ đi ạ”

“Cái gì!?” Nghe vậy, Phạm Thiên Quân là người đầu tiên lên tiếng. Hắn dùng tốc
độ nhanh nhất đoạt lấy lá thư. Trong lòng cực kì lo lắng cho sự an toàn của
Nguyễn Tuấn Long

Chỉ là khi đọc những gì ghi trong bức thư, Phạm Thiên Quân khuôn mặt từ sững
sờ sau đó chuyển sang kích động, cuối cùng là kinh hỉ cười lớn

“ Ha…ha. Hay cho câu “Ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây”. Long, ta chờ
ngày ngươi trở về”

Nói xong, hắn quay đầu nhìn Nguyễn Trung Kiên, cười lạnh nói

“ Gia chủ! Ngài yên tâm đi, Sáu năm sau, tại Bát Cổ Đại Hội, Long sẽ trở về.
Chỉ mong tới lúc đó, Nguyễn gia đừng gọi hắn là thiếu tộc trưởng là được”

Nói xong, hắn xoay người rời khỏi . Để lại một mảnh giấy ở trên sàn nhà. Hắn
không đi tìm Nguyễn Tuấn Long, bởi vì hắn biết dù tìm thấy cũng chẳng được
việc gì, thậm chí còn cản đường hắn.

Về phía Nguyễn Trung Kiên. Thái độ của Phạm Thiên Quân khiến ông không khỏi
kinh nghi, từ trong tưởng niệm tỉnh táo lại.

Nhìn tờ giấy dưới mặt đất, ông trầm tư một lúc rồi phất tay. Một cỗ lực lượng
vô hình xuất hiện mang mảnh giấy bay về phía ông. Ở trên mảnh giấy đó, ông đọc
được mấy chữ, tất cả đều là do Nguyễn Tuấn Long viết

“ Ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây. Những gì Nguyễn gia làm với ta hôm
nay, sáu năm sau, ta sẽ đòi lại tất cả”

Không chỉ ở Nguyễn gia, mà ở trong hội trường nhà hàng Thiên Khiển, Lạc Tuyết
cũng nhận được một lá thư tương tự, chỉ là trên lá thư chỉ ghi đơn giản hai
chữ

“ Đợi ta”

Đổi lại người thường, Lạc Tuyết có lẽ sẽ không để ý tới. Nhưng đó là bút tích
của Nguyễn Tuấn Long, nàng không thể không để tâm. Dù sao, hắn là người duy
nhất ở Bát Cổ Hoàng Tộc khiến nàng kính trọng

Nhìn hai chữ “ Đợi Ta”, Lạc Tuyết không khỏi một hồi thất thần.

“ Ngươi viết vậy là có ý gì? Chẳng lẽ…”


Đế Long Nhị Thứ Nguyên - Chương #4