Từ Chối


Người đăng: bestazir123

“ Xin lỗi. Ta không thể” Lạc Tuyết trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nàng dùng ánh
mắt né tránh không dám nhìn Nguyễn Tuấn Long cắn răng nói ra

Nguyễn Tuấn Long yêu thích mình, Lạc Tuyết biết. Thế nhưng, ngược lại, nàng
lại không có cảm giác gì với hắn. Như nàng nói, đối với Nguyễn Tuấn Long, nàng
chỉ có kính nể.

Tình yêu sao? Không có. Quả thật nàng để ý tới hắn nhưng để ý là tài hoa của
hắn, là sự kính phục của nàng dành cho hắn mà thôi

Mà cho dù nàng thích Nguyễn Tuấn Long thì gia tộc nàng cũng không cho phép
nàng lấy một tên phế vật không thể tu luyện

Dù đã biết trước kết quả, nhưng khi nghe một câu này từ Lạc Tuyết, nó vẫn như
tiếng sét đánh bên tai Nguyễn Tuấn Long. Trái tim hắn thắt lại, đau đớn giống
như bị vạn mũi kiếm đâm phải

Hắn ngơ ngác đứng đó, toàn thân run rẩy như sắp ngã, khuôn mặt trong nháy mắt
trở nên trắng bệch, một đôi mắt hai màu tràn ngập tro tàn, không có sức sống

Hắn không hỏi Lạc Tuyết lý do tại sao nàng lại từ chối. Bởi vì hắn biết nguyên
nhân đó

Nhìn Nguyễn Tuấn Long bộ dạng đau khổ tột cùng, Lạc Tuyết cũng không khỏi đau
lòng.

Tính cách nàng rất thiện lương, không muốn vất kì ai vì mình mà đau khổ. Lạc
Tuyết muốn mở miền khuyên bảo đối phương thì một giọng nói ngả ngớn vang lên

“ Lạc công chúa. Ngươi cũng tới sao?”

Chỉ thấy, ba thanh niên trên người mặc trang phục xa hoa, khí chất cao quý
tuổi đang hướng về phía Nguyễn Tuấn Long cùng Lạc Tuyết đi tới. Dẫn đầu là một
thiếu niên với vẻ ngoài soái ca.

Có điều, một đôi mắt thâm đen cho thấy thằng này tửu sắc quá độ, không phải
dạng tốt lành gì.

Hắn họ Ngô, tự là Cuồng, tên một chữ Cẩu. Đại thiếu gia Ngô gia. Năm nay mười
bốn tuổi. Là một Sơ Nguyên Cảnh cấp 9. Ở Bát Cổ Hoàng Tộc cũng được coi là một
thiên tài

Ngô Cuồng Cẩu trực tiếp bỏ qua Nguyễn Tuấn Long. Hướng về phía Lạc Tuyết, nở
nụ cười tự cho là soái, âm thanh tràn đầy vẻ ân cần cùng thắm thiết. Một đôi
mắt nóng bỏng, dâm tà nhìn nàng

Đối mặt với ánh mắt như muốn thiêu đốt mình của Ngô Cuồng Cẩu. Lạc Tuyết khẽ
nhíu mày, trong mắt hiện lên một sự chán ghét. Nàng ngồi xuống ghế Sofa, lấy
ra nước ngọt tự mình uống, hoàn toàn không để ý tới đối phương

Ngô Cuồng Cẩu ở trong Bát Cổ Hoang Tộc là một Playboy khó nổi tiếng. Lạc Tuyết
lại ghét nhất loại người này vì thế Ngô Cuồng Cầu rất vinh hạnh được lọt vào
danh sách đen của nàng

Thấy Lạc Tuyết bơ mình, Ngô Cuồng Cẩu trong mắt hiện lên một tia âm tàn cùng
tức giận. Nếu không phải là Lạc Tuyết là công chúa của Lạc gia, hắn cũng
chẳng mất công nịnh hót mà trực tiếp hạ thủ rồi. Làm gì còn để đối phương dùng
thái độ coi rẻ như vậy nhìn mình

Ngô Cuồng Cầu phẫn nộ, hắn cần người phát tiết. Và Nguyễn Tuấn Long vinh hạnh
trở thành người đó

Chỉ thấy hắn quay sang nhìn Nguyễn Tuấn Long như người chết lặng đứng đó, âm
thanh tràn đầy khinh thường, trào phúng vang lên:

“ Ồ. Đây chẳng phải là thằng phế vật của Nguyễn gia hay sao? Thật không ngờ
một tên phế vật như ngươi lại dám tổ chức sinh nhật ah”

“ Haha, nếu ta là mi thì ta sẽ trốn ở nhà chứ không ra đây đâu”

“ Phế vật thuộc tính vô mà cũng dám vác mặt ra đây, can đảm thật”

Ngô Cuồng Cẩu nói chuyện với Lạc Tuyết, hai tên kia im lặng. Nhưng khi Ngô
Cuồng Cẩu vừa mở miệng châm chọc, hai tên bên cạnh liền lên tiếng phụ họa.

Bọn này là chó săn của Ngô Cuồng Cẩu, tất nhiên biết thiếu gia nhà mình muốn

Ngô Cuồng Cẩu nói nhỏ thế nên mọi người vẫn nghe rõ ràng, mọi người đồng loạt
hướng ánh mắt về phía Nguyễn Tuấn Long, ánh mắt mang theo khinh thường, trào
phúng, thông cảm, kiêng kị…. Nói chung là rất phức tạp

Về phía Nguyễn Tuấn Long. Ngô Cuồng Cẩu xuất hiện cũng kéo hắn từ trong tuyệt
vọng tỉnh lại . Đối mặt với ba người Ngô Cuồng Cầu chửi bới. Hắn ngoái tai,
một bộ ngơ ngác nói

“ Ủa? Chó ở đâu sủa vậy”

Hắn không phải là thiện nam tín nữ gì. Một khi đã có kẻ chửi hắn, hắn sẽ không
do dự chửi lại. Dù sao, hiện tại hắn vẫn còn Nguyễn gia chống lưng, hắn sợ cái
bíp

Mọi người: ….

( Con quạ bay qua trên đầu Ngô Cuồng Cẩu)

“ Mẹ nó! Mày nói ai là chó” Ngô Cuồng Cẩu giận tím mặt, một tay chỉ về phía
Nguyễn Tuấn Long quát lớn

“ Ta chỉ bảo là chó ở đâu sủa chứ có bảo ngươi đâu? Chẳng lẽ Ngô đại thiếu gia
tự nhận mình là chó sao?” Nguyễn Tuấn Long vẻ mặt vô tội, đáp. Cũng không đợi
Ngô Cuồng Cẩu trả lời, Nguyễn Tuấn Long liền nói tiếp, một bộ hiểu ra

“ Mà cũng đúng. Cuồng Cẩu không phải là Chó Điên sao? Thật sự khâm phục Ngô
gia chủ ah! Biết trước con mình là chó nên đặt tên là Cuồng Cẩu”

Nói tới đấy, Nguyễn Tuấn Long không khỏi than thở, một bộ thật sự khâm phục
Ngô Ứng Hùng vậy ( cha của Ngô Cuồng Cẩu). Mà quả thật là hắn bái phục thằng
cha này, đặt tên con thật quá cực phẩm

“ Ngươi….” Ngô Cuồng Cẩu một tay chỉ về phía Nguyễn Tuấn Long, khuôn mặt tái
xanh, tức giận nói không lên lời. Những gì Nguyễn Tuấn Long vừa nói đã động
tới nỗi đau lớn nhất của hắn. Hắn chính là vì cái tên này mà bị rất nhiều
người trêu chọc

Nhìn người bên cạnh không ngừng chụm đầu chỉ trò, cười lớn. Ngô Cuồng Cẩu hận
không thể có cái lỗ nào để chui xuống. Thật sự là quá mất mặt

“ Nguyễn Tuấn Long, ngươi muốn chết” Ngô Cuồng Cẩu nghiến răng nghiến lợi,
toàn thân vang lên những tiếng crắc . Đây chính là dấu hiệu cho thấy Ngô Cuồng
Cẩu sắp động thủ

“ Oh! Ta thật sợ ah! Cẩu đại thiếu gia muốn động thủ đánh ta sao?” Nguyễn Tuấn
Long một bộ sợ hãi, toàn thân nhảy dựng lên lùi lại phía sau, âm thanh quái dị
vang lên.

Chỉ là câu nói lại tràn đầy mùi vị khiêu khích, Đặc biệt, cụm từ “ Cẩu đại
thiếu gia” được hắn nhấn mạnh vô cùng khiến Lạc Tuyết hai tay bụm miệng, một
bộ muốn cười nhưng cố nán lại

Thấy Nguyễn Tuấn Long diễn trò, ở đây một vài người không khỏi phì cười. Ánh
mắt hả hê nhìn Ngô Cuồng Cẩu. Bọn họ muốn xem, Ngô Cuồng Cẩu có thật sự dám
động thủ không

Ngô Cuồng Cẩu có thể máu chảy lên não thế nhưng hai tên thuộc hạ thì không ah

Thấy Ngô Cuồng Cẩu giận quá hóa liều, muốn đi tới đánh Nguyễn Tuấn Long. Một
tên liền vội vàng giữ Ngô Cuồng Cẩu

“ Thiêu gia. Bình tĩnh, đừng trúng kế khích tướng của hắn?. Đây là Nguyễn gia.
Nếu ngài động thủ, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm ah”

Nghe vậy, Ngô Cuồng Cậu hơi chút bình tĩnh. Hắn mới nhớ ra hôm nay là sinh
nhật của Nguyễn Tuấn Long. Nếu như động thủ, ăn thiệt thòi chính là mình

“ Hừ. Nguyễn Tuấn Long, ngươi chờ đó. Sáu năm sau, tại Bát Cổ Đại Chiến những
gì ngươi nói hôm nay, ta sẽ bắt ngươi phải trả bằng hết” Để lại một câu tràn
ngập hận ý, Ngô Cuồng Cẩu mang theo thuộc hạ xoay người rời đi

“ Cẩu đại thiếu gia đi sớm vậy. Ta đã bảo nhà bếp chuẩn bị sẵn mấy trăm hộp
Dog Whisperer ah”

Âm thanh của Nguyễn Tuấn Long vang lên, nói ra một câu trực tiếp khiến Ngô
Cuồng Cẩu thổ huyết. Vội vàng mang hai tên chó săn chạy mất


  • Phốc

Ngô Cuồng Cẩu vừa rời đi, Lạc Tuyết lập tức cười ha hả, dơ nên một ngón cái
với Nguyễn Tuấn Long cô nói

“ Đến giờ ta mới biết Ông Hoàng Phát Minh da mặt thật dày ah”

Nụ cười đó, như trăm hoa đua nở quả thật miểu sát mọi cánh đàn ông. Nguyễn
Tuấn Long cũng không ngoại lệ, hắn dại ra, một bộ ngơ ngác nhìn Lạc Tuyết

Rất lâu sau, hắn mới hoàn hồn lại, nhớ lại chuyện tình cảm của mình. Nguyễn
Tuấn Long không khỏi nụ nụ cười cay đắng thều thào:

“ Đáng tiếc. Dù da mặt dày nhưng cũng không được người mình thích ah. Lạc công
chúa, ngươi cứ từ từ thưởng thức bữa tiệc, ta đi ra ngoài một chút”

Cũng không đợi Lạc Tuyết phản ứng, Nguyễn Tuấn Long liền rời khỏi. Hắn đi mang
theo một nỗi chán trường, vô vọng

Nhìn bóng lưng cô độc, tràn đầy một sự tuyệt vọng. Lạc Tuyết muốn đưa tay gọi
lại nhưng cuối cùng lại thôi. Nguyễn Tuấn Long không là gì của nàng cả, nàng
giữ hắn lại để làm gì? Chẳng lẽ lại nói mình thích hắn sao

Lạc Tuyết lắc đầu, cũng không suy nghĩ vấn đề này nữa. Hiện tại, không phải
thời điểm yêu đương, nàng nên tập trung vào tu luyện ah. Sáu năm sau, chính là
thời điểm Thiên Ngôn Bí Cảnh mở ra, nàng quyết phải ở trong Bát Cổ Đại Chiến
thu được một danh ngạch để tiến vào Bí Cảnh

Trong lòng nghĩ vậy, thế nhưng không biết tại sao, nàng ánh mắt vẫn nhìn về
hướng của Nguyễn Tuấn Long. Cảm giác giống như một “ Lạc Tuyết khác” đang gọi
nàng đuổi theo hắn vậy

“ Ha…ha. Kiếp trước cũng vậy, kiếp này cũng vậy. Ta đều không có được cô ấy
sao?”

Phòng vệ sinh nam, Nguyễn Tuấn Long ánh mắt nhìn vào trong gương cười cay đắng

Hắn yêu thích Lạc Tuyết không phải vì dung mạo, cũng chẳng phải vì tài hoa của
nàng mà bởi vì Lạc Tuyết giống hệt người con gái mà kiếp trước hắn yêu thầm
trộm nhớ. Không chỉ từ dung mạo mà tới khí chất cũng đều giống hệt người con
gái đó

Thế nhưng, cũng như kiếp trước, Nguyễn Tuấn Long đều không có được nàng.

Đau, thật sự rất đau ah. Tình cảm từ hai kiếp đều dành cho Lạc Tuyết, cuối
cùng hắn nhận được lại là một lời từ chối. Trái tin tan nát, hắn thật sự không
còn cảm thấy ý nghĩa của cuộc sống này nữa

Hắn không trách, cũng chẳng hận Lạc Tuyết. Hắn hận bản thân mình là phế vật,
không thể tu luyện. Nếu hắn có thể tu luyện, hắn liền có thể xứng với Lạc
Tuyết
Như một người chết ngồi ở góc nhà vệ sinh, Nguyễn Tuấn Long ngẩng đầu, trong
mắt hắn, nước mắt khẽ rơi, hắn khóc

Đây là lần thứ hai hắn rơi lệ. Và cả hai lần, hắn rơi lệ đều là từ hai người
phụ nữ mà hắn yêu mến nhất

“ Lạc Tuyết. Ngươi biết không? Có lẽ, đây là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt
ah” Tựa lưng vào tường, Nguyễn Tuấn Long hai mắt vô thần, lẩm bẩm


Đế Long Nhị Thứ Nguyên - Chương #3