Nô Lệ Đấu Giá.


Người đăng: ๖ۣۜPhi ๖ۣۜTiên

Đã ba ngày từ khi cuộc thi đấu kết thúc.

Thái Hư Tông tinh thần hưng phấn hơn bao giờ hết, quang cảnh xung quanh như
sáng hẳn lên. Lúc này ở mội vài nhóm đệ tử không ít người nói chuyện của ngày
hôm đó, người thì khoa tay múa chân, người thì gào lên to lớn, trông cực buồn
cười.

Hôm đó, Vũ Cực Tông bị ăn quả đắng, sắc mặt quả thật như ăn phải vạn con ruồi,
nhục nhã vô cùng, sắc mặt lúc lục lúc hắc. Tức giận bỏ ra về như chó nhà có
tang.

Cao tầng trưởng lão cười không ngậm mồm được, trông bọn hắn trẻ ra hẳn chục
tuổi.

Cũng phải, Vũ Cực tông chèn ép bọn hắn đã lâu, hôm nay bọn hắn lại bị lật
thuyền trong mương, làm sao không vui đây ?

Cót Két ! !

Cổ Huyền Thiên hắn đẩy cửa đi ra. " Nên đi xem một chút hạt giống trong tông
môn rồi đi a " Hắn nhìn lên trời rì rà đạo.

Không nhanh không chậm, hắn bước đi trên quảng trường. Đệ tử gặp hắn đều tươi
cười cung kính hành lễ. Tuy nhiên cũng chỉ toàn có nam tử, nữ tữ rất ít, tuyệt
đại đa số thấy hắn là trốn đi thật xa, mặt đỏ hồng, sau đó lén lút nhìn, còn
lại thì lắp ba lắp bắp nói nữa ngày mới được một câu chào sư huynh.

Hắn cảm khái. Phải biết ngày đầu tiên hắn vào tông không ai chào đón a, nữ
tránh nam ghen ghét, ngay cả cao tầng đều khó chịu. Bây giờ mọi người nhìn hắn
như thiên thần hạ phàm, ngay cả cao tầng trưởng lão hay tông chủ gặp hắn còn
khách khí cười ha hả, ra vẻ thân thiết.

Hắn lắc đầu cười, đi tiếp, hắn cũng chẳng biết đi đâu.

" Hay đi ngoại môn xem một chút hạt giống mới a " Cổ Huyền Thiên mỉm cười, lắc
mình biến mất.

Thái Hư Tông, ngoại môn. Dù chuyện hai môn tỷ võ chiến thắng đã lan truyền ra
rộng, nhưng mọi người cũng không biết chi tiết lắm ngoại trừ những người có
mặt. Tông chủ yêu cầu giữ cơ mật về tình tiết chiến đấu lần này, hắn sợ phiền
toái không cần thiết, ngược lại Vũ Cực tông hắn cũng không sợ bọn hắn đem
chuyện Cổ Huyên Thiên ra rêu rao.

Đệ nhất, nói ra cũng chưa chắc ai tin, đệ nhị mọi người chỉ coi đó là lý do
bào chữa, đệ tam, chuyện này quả thật quá ném mặt, ai lại đi kể toàn bộ đệ tử
tinh anh của tông môn bị ép quỳ xuống đất, đại đệ tử bị nhất chỉ đánh bay.

"Lính mới, ngươi khôn hồn thì giao dưỡng thể đan ra cho Lý sư huynh a, mỗi
người vừa vào đây đều phải tuân theo quy củ, ngươi tốt nhất không nên chống cự
" Một giọng nói hùng hổ kiêu ngạo vang lên.

" Mỗi tháng chỉ được phát một viên dưỡng thể đan, đưa cho bọn ngươi thì ta
dùng cái rắm gì " Một giọng nói kiên nghị quát lên

" Ngươi dám ? Ta hỏi lần cuối, đưa không "

" Lão tử không đưa, ngươi có giỏi đến đây a "

" Hảo hảo hảo, bọn ngươi đến đánh hắn cho ta " Nam tử thanh niên kiêu ngạo kia
quát lên

Cổ Huyền Thiên đứng ở một góc xem, lúc này hắn đã biến thân thành một tướng
mạo thông thường, khí chất tầm thường không nổi trội. Hắn cũng không mở miệng
nên không ai chú ý tới hắn, hắn đứng đó mỉm cười có ý tứ đứng xem người đệ tử
kia xử lý ra sao.

Lúc này vị đệ tử kia chiến đấu điên cuồng, thần thái như liều mạng với năm sáu
vị đệ tử kia, tuy nhiên hắn điên cuồng làm bọn người kia kiêng kỵ, nhưng dù
sao hắn cũng chỉ tư chất bình thường, song quyền nan địch tứ thủ a, đừng nói
sáu người.

Cổ Huyền Thiên mỉm cười, quyết định ra tay giúp một tý.

Hắn cầm mấy hòn đá, sau đó từng viên phóng về người đệ tử kia, vào mấy chỗ yếu
vị, điều kỳ diệu xảy ra như là Cổ Huyền Thiên điều khiển hắn, mỗi một viên đá
bắn ra là động tác hắn biến đổi, vài chiêu quật ngã sáu người đệ tử kia

Hắn hoảng sợ đứng đó không biết gì xảy ra, hắn chỉ biết một lực đạo bắn vào
từng bộ vị cơ thể mình sau đó cơ thể bị ép làm theo từng động tác.

Hắn tìm kiếm xung quanh xem có ai giúp đỡ thì không thấy, lúc này Huyền Thiên
đã biến mất từ lâu, nơi nào còn ở đó.

" Tiểu tử, ngươi cố gắn lên a, ngươi có một viên tâm không tồi, xem ta và
ngươi hữu duyên, ta đưa ngươi một phần lễ a" Âm thanh hắn từ đâu xuất hiện
trong đầu vị đệ tử kia, sau đó một bộ công pháp truyền vào trong đầu...

Huyền Thiên không biết, chỉ một cái ngẫu nhiên giúp đỡ, tên đệ tử này một tay
trọng trấn Thái Hư Tông, trở thành một trong những cự đầu Giang Nam sau này.

" Nên đi một chuyến ra ngoài tông rồi a, nên đi làm những chuyện kia rồi, cũng
cần tìm thêm người trợ giúp a, một mình thật bất tiện nha, năm xưa cũng chẳng
có bọn thủ hạ thân cận nào, toàn dùng thực lực mà hàng phục a, một thế này
nhất định phải hảo hảo bồi dưỡng một đám thủ hạ " Cổ Huyền Thiên suy nghĩ đạo,
hắn bỗng dưng mỉm cười, hắn nhớ tới truyền thuyết mười hai tổ vu, thông thiên
triệt địa. Càng nghĩ tới những truyền thuyết về mười hai vị đại năng, hắn
quyết định bồi dưỡng mười hai cái thủ hạ ruột thịt.

" Vậy gọi Thập Nhị Đế Thuẫn a, mười hai hộ vệ bảo vệ cùng làm việc cho ta,
nghĩ đến không sai nha " Hắn mỉm cười, càng nghĩ càng thích a.

" Đi dạo phố một chút a, cứ ở trong tông tu luyện thật chán a " Hắn lầm bầm
đạo, xong chẳng biết từ đâu ra xuất hiện một bộ đấu bồng, phủ lên đầu. Lắc
mình biến mất.

Thái Hư Thành đường phố vốn đã tấp nập quen, không thiếu xe ngựa cho đến dòng
người qua lại, từng cửa tiệm hàng vũ khí, hay dược liệu, đồ cổ, sòng bạc, kỹ
viện... Nói chung, mọi thứ ở đây đều có đủ hết.

Cổ Huyền Thiên ngồi ở một bàn vị trí góc ở một tửu điếm, vẫn bộ đấu bồng đó,
hắn ngồi uống rượu lắng nghe chuyện xung quanh, đôi khi, một kẻ đã sống lâu
như hắn thì đã ít có gì làm cho hắn dao động nữa rồi.

Hắn cũng từng có gia đình, có huynh đệ, có bằng hữu, nhưng những thứ đó giờ
đối với hắn là một chuyện xa xỉ, hắn đã chứng kiến không biết bao nhiêu người
bên cạnh hắn, phản bối hắn, chết trước mắt hắn. Nhân sinh đối với hắn chẳng
còn bao nhiêu chuyện đáng nói. Đến rồi đi, hắn đã thờ ơ trước mấy chuyện đó.

Không phải hắn muốn cô độc, quá ít người có thể ở lại bên hắn, hắn cũng chẳng
thấy ai vừa mắt,tin cậy, ít nhất là tới thời điểm hiện tại.

Hắn đi dạo ngoài đường, hay ngồi ở một tửu điếm nào, một giấc ngủ, một cái yến
tiệc, thi đấu. Có lẽ đều là một loại tưởng niệm làm cho hắn có một chút bớt cô
độc, thổi một luồng khí mới mẻ vào trong cái không gian tĩnh mịch kia.

"Đấu giá nô lệ sắp mở ra, nghe nói không thiếu một số chủng tộc khác cùng các
mỹ nhân a, ta dự định đi xem cho mở rộng tầm mắt ... "

" Đúng vậy a, nghe nói đấu giá nô lệ năm nay cực kỳ lớn nha, không thiếu mỹ nữ
cùng với mỹ nam đây, hắc hắc... Ta có số tiền dành dụm được vài năm, không
bằng cũng tham gia, nếu tiện tay hoa thử một cái về cũng không tồi a "

Hai cái thanh niên ngồi cạnh bên mở miệng thao thao, Cổ Huyền Thiên nghe được
đấu giá nô lệ gì đấy cũng cảm thán thở dài. Dù ở thời đại nào, địa phương ở
đâu, thì thực lực vẫn vi tôn a. Không có thực nhưng có một bộ túi da tốt, hay
khả năng gì đấy thì bị người ta bắt về chà đạp, bán làm nô lệ.

Hắn tuy không phải người tốt, nhưng cũng chẳng ưa thích mấy chuyện này, cho dù
giúp được một lần nhưng cũng không thể giúp hết a, trừ khi hắn giết hết người
trong thiên hạ, để thiên địa tịch diệt.

Hắn cảm khái, hay một lát cũng đi xem sao a, xem có ai để đáng giá cứu.

Sinh mạng tuy đáng quý nhưng cũng phải xem là ai. Dù sao hắn còn chưa thông
thiên tới mức cản cả chư thiên vạn giới tình trạng này.

Cổ Huyền Thiên lấy ra vài vụn bạc đặt lên bàn trả tiền rồi đi ra.

Hắn đây đang dự định đi đấu giá nô lệ.

Hắn đi chẳng mấy chốc thì đến, đây là một khán phòng rộng lớn sức chưa hơn năm
trăm người là chuyện bình thường.

Một vé ghế thường không hề rẻ đối với các bậc vũ giả.

Còn có ghế khách quý, cao cấp hơn là phòng khách quý.

Ghế khách quý có tiền thì mua được, còn phòng thì chỉ có thân phận địa vị mới
may mắn được một căn.

Hắn sau đợt thi đấu được Thái Hư Tông bồi cấp đầy đủ, cái gì cũng không thiếu,
nhưng mấy thứ đó không có chỗ dùng đối với hắn, hắn chỉ quăng hết vào không
gian giới chỉ.

Hắn lục lại thì thấy có một trương lệnh bài màu đen có " Thái Hư" hai chữ khắc
ở trên. Hắn lấy ra đưa cho tên lính, tên lính thấy thế sợ hãi cung cung kính
kính chạy vào mời lão bản ra

" Vị công tử nay, hân hạnh a, mời đi theo ta lên phòng để ta kêu thức ăn mỹ
tửu chiêu đãi công tử " Lão bản ra dáng nịnh hót, cười như hoa, hai mắt híp
lại thành sợi chỉ, dường như đã tập lâu lắm thành thói quen.

Hắn không nói, chỉ gật đầu rồi bước lên phòng.

Lão bản quay qua dặn " Vị công tử kia tuy không biến thân phận gì, nhưng nắm
giữ Thái Hư Lệnh ắt hẳn là nhân vật quan trọng cao tầng, không thể đắc tội,
dặn người mang đồ ăn chu đáo tới " Hắn nghiêm túc nói với một tên lính, sau đó
xoay người đi vào.

Cổ Huyền Thiên ngồi xếp bằng trên phòng, hắn cũng không phải tu luyện, mà hắn
xếp bằng đã quen.

Lúc này người vào đấu giá phòng đã dần dần chen chúc.

Một lão giả đi lên đấu giá đài chủ trì đấu giá. Mỗi một cuộc đấu giá đều có
một vị giám định sư, đặc biệt phải có mồm mép chủ trì buỗi đấu giá. Lý do để
giám định vật phẩm, kích thích mọi người đập giá.

Phòng đấu giá cũng gần ổn định, chuẩn bị bắt đầu.

" Chào mọi người đến với buổi đấu giá, ta tin tưởng mọi người cũng không cần
giới thiệu dài dòng nữa, ta đã chủ trì nhiều buổi đấu giá mấy chục năm a, nên
chất lượng là mọi người không cần lo " Hắn mỉm cười nhìn xung quanh buổi đấu
giá đạo...

Hắn dùng cây búa đập đập cái bàn gỗ ra dấu hiệu cho mọi người im lặng, sau đó
nói tiếp

" Cũng như mọi năm a, nhưng năm nay đấu giá không thiếu thú tộc, tinh linh tộc
cùng mỹ nữ a, luật lệ mọi người cũng biết. Nhân càng cường thì giá cả càng
cao, càng đẹp thì giá cũng tăng theo a. Mỹ nam mỹ nữ đặc biệt hôm nay đều có,
mỹ nữ thì một số vẫn còn thân xử nữ a, quý vị đừng ngần ngại mà đấu giá, tin
tưởng ánh mắt bất cứ ai cũng nhìn ra được, còn không còn là xữ nữ, nhưng nhan
sắc cũng không kém nha, mua về làm cái đồ chơi hay nha hoàn không sai ni.. "

Lão giả thao thao bất tuyệt, lời nói đầy chuyên nghiệp cùng kích thích đúng
điểm tâm lý của người mua... Cuộc đấu giá chưa mắt đầu mà không khí đay hưng
phấn với sôi động lên hẳn...


Đế Đạo Vô Song - Chương #12