Để Ta Tới Thành Toàn Ngươi A !


Người đăng: ๖ۣۜPhi ๖ۣۜTiên

Minh trưởng lão sắc mặt cực kỳ âm trầm, đám đệ tử Vũ Cực tông sắc mắt ai nấy
khó coi như nuốt phải ruồi.

Bất qua hắn vẫn nhanh chóng bình thường lại rồi đạo " Hách Quân, ngươi lên đối
chiến a " Hắn nhìn về nam tử trông có vẻ bình thường, nhưng con mắt lại lăng
lệ ác liệt, nhìn vào biết không phải kẻ lương thiện.

Hách Quân nhảy lên lôi đài, ngạo nghễ đức chắp hai tay sau lưng " Thái Hư Tông
ai dám một trận chiến "

Bộ dạng kiêu ngạo này làm cho mọi người Thái Hư tông cực kỳ nổi giận cùng sôi
máu. Cuối cùng một tên đệ tử tên Diệp Tuyên đứng ra ứng chiến

" Thái Hư tông, Diệp Tuyên, ứng chiến " Diệp Tuyên nhìn xem đối phương sau đó
đạo.

Hách Quân kiêu ngạo liếc nhìn, hắn không trả lời, chỉ thấy một chỉ tay bắn ra
" Cửu U Phệ Huyết Chỉ " một chiêu cực kỳ tàn độc về phía Diệp Tuyên

Diệp Tuyên sắc mặt đại biến, không ngờ đối phương cường đại đến vậy, hắn lui
ra lấy kiếm chắn trước người, nhưng vẫn bị một kình làm cho khí huyết hỗn
loạn.

" Kỳ quái a, lần này trao đổi tông môn luận võ, bọn hắn mỗi người thực lực đều
quỷ dị không theo lẻ thường, còn có vài tên ta không biết mắt " Tên đệ tử rành
mạch thông tin lầm bầm đạo.

" Rất tốt, đỡ được một chỉ của ta, nhưng còn chưa đủ tư cách a, xuống đài mau
thôi, — Hắc Ám Thôn Khí Quyết " Hách Quân đạo, chỉ thấy từng đợt hắc vụ hội tụ
trên lòng bàn tay hắn, sau đó hắn vung tay ra, hắc vụ cực tốc lan tới Diệp
Tuyên, trên đường đi qua ăn mòn luôn cả sàn đấu võ đài, làm cho thạch đài cứng
rắn bị chảy ra, là dấu hiệu ăn mòn.

Diệp Tuyên hoảng sợ, cấp tốc lui xuống lôi đài, nếu hắn không lui xuống chắc
chắn bị phế, cho dù không phế thì cũng bị thôn phệ người không ra người. Nên
hắn phải lui xuống...

Nhưng hành động tự vệ này trong mắt Thái Hư tông làm bọn hắn rất tức giận, bọn
hắn chửi Diệp Tuyên hèn nhát.

Lúc này Tiêu Kiếm một bên kiêu ngạo ngồi, rốt cuộc tức giận, hắn hừ lạnh nhìn
Diệp Tuyên. Sắc mặc Diệp Tuyên hoảng sợ trắng bệch, hắn từ từ thối lui vào đám
đông.

Tiêu Kiếm chửi phế vật một tiếng...

"Ha ha ha, Thái Hư Tông còn ai muốn lên ứng chiến không a " Hách Quân chắp hai
tay sau lưng ngạo nghễ đứng nói.

Tiêu Kiếm thực sự bị thái độ kiêu ngạo của thằng này chọc giận rồi, đó giờ chỉ
có hắn kiêu ngạo đối với người khác, ai lại dám trước mẳ hắn kiêu ngạo, đặc
biệt các tu giả cùng lứa.

Tiêu Kiếm để lại đạo tàn ảnh, cực tốc phi lên đài, khi hắn lên đài đạo tàn ảnh
chỗ ngồi mới biến mất là biết hắn nhanh cỡ nào.

" Để ta xem thực lực ngươi có mạnh như mồm của ngươi không a " Tiêu Kiếm nổi
giận đạo, không báo trước, một kiếm xuất ra kiếm minh, sau đó đâm thẳng về
phía trước.

Hách Quân sắc mặt vẫn cười gằn, sau đó một chỉ đánh ra, một đạo hắc vụ ngưng
tụ hơn lúc trước bắn về phía Tiêu Kiếm.

Tiêu Kiếm đâm một kiếm ra, kiếm khí xông thẳng, như muốn chặt đứt hết thảy.

Hai người tiếp đó giao thủ mấy trăm chiêu, không phân thắng bại.

" Hảo hảo hảo, ngươi tốt, ngươi làm ta nổi giận" Tiêu Kiếm lúc này hình dạng
chật vật, tóc tai rối bời, như điên cuồng đạo sau đó hắn gầm lên " Kiếm Diệu
Cửu Thiên — Tinh Hà Giáng Kiếm ", lúc này, mặt đất rung chuyển, kiếm thế kinh
thiên, chỉ thấy từ trên cửu tiêu đưa xuống một đầu tinh hà lam sắc, trong dòng
tinh hà chưa vô số đạo kiếm.

Tinh Hà Kiếm như dòng lũ từ cửu tiêu giáng xuống về phía Hách Quân. Hách Quân
cũng triệt để điên cuồng rồi, cảm nhận được nguy cơ tử vong

" Hắc Ám Thôn Ma Quyết — Thức thứ 9, Ma Tổ Lâm Thế " Hắn hét lên. Hắc vụ trên
người thu liễm lại sau đó " OANH " một tiếng bùng nổ ra, hắc ám ngập một
khoảng không. Dị tượng vô số, nào là ma thú, ma nhân, quỷ vật, huyết nhục, sau
đó kết hợp lại thành một tôn cự Ma không rõ mặt mũi.

Cự ma gầm lên kinh thiên động địa, hắc ám xung thiên, một chưởng đánh tới Tinh
Hà.

Lúc này khí tức tu vi hai người đạt tới Linh Sư trung cấp đỉnh phong, làm cho
mọi người sắc mặt trắng bệch.

" PHANH " Hai tuyệt đại sát chiêu đụng vào nhau. Mọi người hồi hộp đợi kết
quả...

Bụi mù tản đi, lộ ra hai thân ảnh chật vật, sau đó cùng ngã xuống đất.

Lưỡng bại câu thương.

Mọi người hai bên đều thất vọng. Vậy chỉ số lúc này là hai thuộc về Vũ Cực
tông và một Thái Hư tông.

Sắc mặt mọi người Thái Hư Tông lúc này âm trầm.

Long Vô Ưu sắc mặt âm trầm, sau đó quyết định xuất chiến.

Hắn không dùng thân pháp, không dùng khinh công, dùng phương pháp đi bộ trực
tiếp đơn giản nhất bước lên võ đại, mỗi một bước nặng nề để lại từng đấu chân
trên đại địa.

" Ai lên ứng chiến với ta một trận ? " Long Vô Ưu âm trầm mở miệng, tâm tình
của hắn lúc này nghiêm trọng vô cùng.

" Hắc, vậy ta cũng nên xuất chiến rồi a " Đại đệ tử Vũ Cực Tông Tào Hắc lên
tiếng đạo. Thanh âm làm cho người ta có cảm giác đáng ghét, là như thế khó
chịu

Hắn thoáng biến mất, sau đó xuất hiện trên đài.

" Nghe danh Kim Long Hoàng thể đã lâu a, thực muốn thưởng thức một ít tư vị
máu huyết của bảo thể xem có gì khác biệt nha " Hắn biến cái liếm môi hắc hắc
cười đạo.

" Cửu Âm Hoàng Tuyền Thể cũng không tệ đây, bài danh một trăm hai mươi tư a.
Đã vậy chiến a " Long Vô Ưu thản nhiên nói, sau đó khí thế ầm ầm nổ vang, chân
khí hoàng sắc xông thẳng lên trời, kim long dị tượng, trong như một tôn đế
hoàng bao quát thiên hạ muôn dân.

" Thiên Long Đằng Vân — " Long Vô Ưu một chưởng xuất ra. Chân khí hoá hình
thành một đầu kim long áp tới Tào Hắc, thanh thế kim long như kéo theo sông
núi, cực kỳ làm cho người ta rung động.

Tào Hắc lúc này một thân hắc y bay phần phật. Cửu Âm Hoàng Tuyền thể vận động,
chân khí màu u lục cuồn cuộn nổi lên, sau đó từ từ xoay tròn bảo vệ xung quanh
thân hắn. Chưa dừng lại đó

" Hoàng Tuyền Tam Chỉ — " Hắn gầm lên, ngón tay bắn ra ba chỉ cực tốc màu u
lục mang theo khí tức thôn phệ sinh cơ, tam chỉ phân ra bắn về tam vị của Long
Vô Ưu . Mi tâm, Yết hầu, Đan điền, độc ác đến cực điểm.

Các vị trưởng lão sắc mặc hoảng sợ

" Thật là ác độc chỉ pháp a " Một vị trưởng lão cau mày đạo.

Kim Long cùng Tam Chỉ đụng vào nhau, không có xảy ra tiếng động, chỉ có hoà
tan vào nhau rồi biến mất, điều này làm cho mọi người ngạc nhiên

Sỡ dĩ không có tiếng động vì Kim Long là điên cuồng phá hoại vũ kỹ, còn một
chỉ kia điên cuồng thôn phệ, hai vũ kỹ chạm vào nhau triệt tiêu lẫn nhau, nên
không gây ra tiếng động.

" Cầm Long Công - Long Chiến Vu Dã — " Lúc này Long Vô Ưu nhất tâm dị dụng,
một lúc sử dụng hai chưởng pháp

Cầm Long Công là tuyệt kỹ dùng để nhiếp đối thủ, kết quả Tào Hắc bất ngờ bị
hút lại, cùng lúc đó một chiêu Long Chiến Vu Dã đánh tới.

Tào hắc sắc mặt khó coi " Cửu U Minh Hà —" Hắn quát to một tiếng. Một dòng hắc
hà chẳng biết từ đâu ra, cấp tốc đỡ lại. Nhưng hắn vẫn bị lực trùng kích đánh
cho khí huyết toán loạn

Lúc này hắn nổi giận gầm lên " Thiên Thủ Tu La Trảo —" Một bàn tay bạch cốt
xuất hiện trên đầu hắn, trông cứ như di ra ngoài từ không gian hắc ám, bạch
cốt thủ to mấy chục trượng, một chưởng đánh tới Long Vô Ưu

Chưa dừng lại, hắn lại tiếp lục đánh ra Hoàng Tuyền Tam chỉ.

Long Vô Ưu sắc mặt đại biến, hắn chật vật đỡ tam chỉ tử huyệt trước, vì chúng
một chiêu này một trong ba điểm chắc chắn phải chết, hắn đành ngạnh kháng cự
trảo.

" Phốc " hắn phun một ngụm máu.

Long Vô Ưu cắn răng, cứ tiếp tục thế này thì hắn sẽ bại trận, hắn quyết định
một chiêu cuối. Kim Long Hoàng Thể vận động lên. Khí tức kinh khủng bạo phát
ra

" Thiên Long Sát Thuật — Long Hoành Cửu Thiên ” Một đầu trăm trượng cửu trảo
kim long giáng từ cửu tiêu xuống, khí tức thôn thiên hà. Dùng thế áp đỉnh áp
xuống Tào Hắc.

" Đã vậy ta sẽ cho ngươi thấy thực lực của ta a, hắc hắc. " Hoàng Tuyền Đại
Sát Thuật — Thiên Thủ Tu La Ma Nhãn ” Mấy chục vòng tròn gợn ảo sau lưng hắn,
chính xác những vòng tròn đó là không gian kết nối không biết tới đâu.

Mấy chục cánh tay khổng lồ mang theo hắc sắc khí vụ đánh ra về phía kim long.
Cùng lúc đó trên mi tâm hắn bỗng dưng xuất hiện một con hắc sắc bạch đồng tử
con mắt. Một tia u ám chiếu ra từ đó đến thẳng Cửu trảo kim long

Kim long như bị không gian ràng buộc, sáng tối chập chờn, cùng lúc đó hàng
chục cánh tay khổng lồ ép tới, Kim long phá nát được hơn chục cánh tay, nhưng
cuối cùng vẫn bị bóp nát.

Long Vô Ưu chân khí cạn kiệt, ngã ra khỏi đài.

" Không " Mọi người Thái Hư Tông tuyệt vọng vô số đệ tử khóc thét, đây là trận
chiến vinh dự của tông môn, của bọn hắn, giờ khắc này bọn hắn tuyệt vọng.

Các trưởng lão sắc mặt âm trầm ra nước, lúc đỏ lúc xanh.

Vô Cực Tông thì hò hét hả hê, ha hả cười, trào phúng sỉ nhục Thái Hư Tông.
Minh trưởng lão đứng đó cười tà, sung sướng.

Hắn cảm thấy thật sự rất sung sướng khi dẫm lên lòng tự tôn của người khác.

" Còn ai dám khiêu chiến một trận a " Tào Hăc ngạo nghễ đứng trên lôi đài.

La Phong trầm mặc. Tiêu Kiếm cùng Long Vô Ưu đều thất bại, chỉ còn mình hắn có
thể ứng chiến, nhưng Tào Hắc khí huyết vẫn xung thiên, rõ ràng còn dư lực, nơi
đâu giống như mệt mỏi chiến đấu qua ?

Nếu bây giờ hắn lên đài cùng lắm chịu được năm sáu chiêu là hạ đài. Sử dụng
thiên cơ huyết mạch thì mười chiêu hơn, cũng phải bại...

" Hừ, Thái Hư Tông đây sao, một đám phế vật, một đám con rùa đen, chẳng ai dám
ứng chiến ta sao ? Không ai tác thành cho ta sao " Thấy Thái Hư Tông im lặng,
Tào Hắc lại hung hăng càn quấy, kiêu ngạo đến cực điểm, hắn chỉ thẳng vào chư
vị trưởng lão cùng đệ tử quát to

Đại Trưởng Lão nghiến răng nghiến lợi, đang toan đứng lên quát hắn thì bỗng
dưng

" Vậy để ta tới tác thành ngươi a "

Một giọng nói bình thản vang lên từ chân trời. Mọi người cùng nhìn về đó . Tất
cả đều ngây người, chỉ thấy một trương thân hình hoàn mỹ, bạch y rộng thùng
thình, trương khuôn mặt cổ kim tuyệt thế, hoàn mỹ đến không chân thực. Vô số
thiếu nữ hét to xong ngất đi, thậm chí nam tử tim cũng phải đập thình thịch.

Thân ảnh này từ từ bước đi chậm rãi trên không, cửu dương hoành không, bạch hổ
khiếu thiên, kim quang vạn trượng, hắn đi chậm rãi từng bước, bộ bộ sinh kim
liên. Hắn vận dụng một tia Tứ Bộ Đạp Thiên, cho dù chỉ có một tia, nhưng đế uy
khủng bố, trấn áp toàn bộ đệ tử Vũ Cực Tông quỳ xuống.

Tào Hắc đứng đó hai mắt chứa vô hạn hoảng sợ, hắn cảm giác như bị thiên địa
nghiền ép, thái cổ cự sơn đè lên vai, hắn cố gượng đứng, xương của hắn vang
lên răng rắc như có dấu hiệu muốn vỡ tang.

Cổ Huyền Thiên đi chậm rãi trên không, tuỳ tiện một chỉ đánh ra, nhìn bình
thường đến cực điểm. Tào Hắc thấy một chỉ này tới hắn sắc mặt đại biến, vội
vàng né tránh, nhưng dưới đế uy trấn áp, hắn muốn đứng còn khó khăn, nói chi
tới né tránh.

" ĐÙNG " một tiếng Tào Hắc trong mắt mọi người bị đánh bay như chó chết thổ
huyết, một chỉ này đánh hắn bay không biết mấy dặm. Cho dù tìm được chắc cũng
còn nữa cái mạng là tốt lắm rồi.

Tất nhiên đây là Cổ Huyền Thiên không có ý giết hắn, hắn đây là chỉ cảnh báo
thôi. Thái Hư Tông là tông của đệ tử hắn, hắn không muốn ai sỉ nhục nó, cho dù
nó đã xuống dốc, thậm chí một số trong đó làm hắn chán ghét.

Vô số đệ tử sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ đặt mông trên đất, miệng thì thào lầm
bầm cái gì đó, cứ như đã điên rồi

Tông chủ cùng chư vị trưởng lão kinh hãi tột độ, bọn hắn tu vi cao lại sống
lâu năm, đương nhiên có thể cảm nhận được nhiều hơn.

Luôn khí tức vừa rồi tuy chỉ Vũ Linh nhưng làm cho bọn hắn cực độ sợ hãi, sinh
ra ý niệm phục bái.

Một chỉ tuỳ ý lại hời hợt, lại đánh bay Tào Hắc mấy dặm không biết sống chết.

Bọn La Phong, Lạc Anh, Thanh Vân, Tiêu Kiếm, Long Vô Ưu sơi ngây người, thậm
chí có một tia sợ hãi.

Đặc biệt Tiêu Kiếm, lúc trước hắn phát sinh ý niệm xem thường Cổ Huyền Thiên,
giờ suy nghĩ lại hắn cảm thấy lạnh sống lưng

Mọi người đều không hiểu một tên Vũ Linh trung cấp làm thế nào mà có chiến lực
khủng bố đến thế.

Một số người tự lầm bầm " Hắn là quái vật, hắn là quái vật, hắn là... " Như
bệnh tâm thần.

Cũng chẳng trách bọn hắn được, một màn vừa rồi gây trùng kích thị giác quá lớn

Vũ Linh trung cấp nhàn nhã bước đi bộ tuỳ tiện thả ra uy thế ép quỳ toàn bộ đệ
tử tinh anh của Vũ Cực Tông, trong đó không thiếu Vũ Linh, Đại Vũ Sư đỉnh
phong

Càng là một chỉ tiện tay đánh bay một vị Vũ Linh cao cấp có chiến lực Vũ Tông
a.

.......

p/s : Cầu bình chọn, cầu bạc a. Chẳng biết phải do ta bị trớ trú không, viết
chương 11 này cứ bị lỗi, không đưa lên được, lại bị mất, phải viết lại từ đầu,
lần sau rút kinh nghiệm viết được một đoạn phải coppy lại a.


Đế Đạo Vô Song - Chương #11