Người đăng: thanhnc43
Nguyễn Toản đến Thăng Long đã là gần 1 tháng sau, trời dần cuối hạ, những cơn
mưa liên miên, khẽ cản bước chân kẻ bộ hành.
Nhìn dãy tường thành cao vút, quân lính đứng hai bên nghiêm trang, giữa cửa là
hai chữ " Thăng Long" như rồng bay phượng múa, in hằn mang theo uy nghiêm,
phảng phất hơi thở thời gian. Nguyễn Toản không khỏi cảm thán:
" Khí thế thật hào hùng. Đáng tiếc là không được chứng kiến cuộc hành quân
xuân trước."
Rồi chậm rãi tiến vào.
Thăng Long áng chiều dần buông, phiên chợ vừa tan, dòng người khá đông đúc,
Nguyễn Toản đang chậm rãi vừa đi vừa quan sát kí hiệu Nguyễn Huy để lại, thì
một tên lính tiến đến quát:
" Nhãi con, trông ngươi rất khả nghi, chả nhẽ quân nhà Lê. Hừ. Đi theo ta đến
quan phủ."
Tự dưng chuyện va vào người, Nguyễn Toản khẽ cau mày, nhưng tránh rắc rối,
liền nhoẻn miệng cười thật tươi, đưa tay khéo cho tên lính 100 đồng, nói:
" Quan gia thông cảm, sáng nay làm rơi chút đồ, lên quay lại xem có tìm được
không. Mong quan gia thông cảm."
Nhận lấy, tên lính cũng dãn mặt, cười:
" Vậy ngươi tìm đi, có gì cần hỗ trợ bảo ta. Chỗ huynh đệ với nha."
" Vâng, cảm ơn quan gia."
Tên lính nhận được tiền, nghênh ngang quay lại khoe khoang đồng đội, mấy tên
còn lại nhìn lại Nguyễn Toản ánh mắt toả sáng. Nguyễn Toản cũng nhanh tìm được
ám hiệu Nguyễn Huy để lại, xong quay lại nhìn mấy tên lính, hai tay thủ thể
chém ngang, rồi lặng lẽ lẩn mình vào đâm đông.
Mấy tên lính thấy vậy, dữ tợn:
" Mẹ ranh con, dám trêu ngươi bố. Các người canh thật kĩ, hắn ra, đập cho thừa
sống thiếu chết. Tối nay tan việc, ta mời rượu."
Mấy tên xung quanh reo hò.
.............
Đó chỉ là nét nhạc đệm, Nguyễn Toản nhanh chóng tìm được đến căn nhà nhỏ nằm ở
bên cạnh hồ Gươm, ở khu vực khá hẻo lánh.
Gõ cửa, một người con gái từ trong hé ra nhìn, thấy một thân hình xa lạ, đang
định khép cửa, Nguyễn Toản nói:
" Alo alo chim sẻ gọi đại bàng, chim sẻ gọi đại bàng. Nghe rõ trả lời."
Cô gái nghe vậy, dừng lại, mở cửa, kinh ngạc nhìn, cô tưởng Công tử mà tướng
công nói cũng trung tuổi, không ngờ trẻ vậy, vội vàng nói:
" Mời công tử vào."
Nguyễn Toản tiến vào, đây là một căn nhà nhìn từ ngoài khá rộng nhưng bước bào
thì cảm giác vừa phải, được chia hai ba gian, ở giữa nhà là bàn trà. Nguyễn
Toản ngồi xuống, ngắm nhìn xung quanh, lúc này Mạc Mơ cũng pha trà xong, rót
ra chén, đưa Nguyễn Toản, cười:
" Công tử chậm rãi thưởng trà, để ta ra gọi phu quân."
" Ừm." Nguyễn Toản khẽ gạt đầu.
Lúc sau, Nguyễn Huy cùng Mạc Mơ trở lại, thấy Nguyễn Toản, Nguyễn Huy mừng
quýnh thưa:
" Công tử làm hạ thần lo quá. Hạ thần đang định nếu hết tháng công tử không
đến thì sẽ quay trở lại tìm. "
" Ra ngoài gặp chút chuyện nên có hơi trễ nải."
Nguyễn Huy giờ quan sât xung quanh không thấy ai khác, lo lắng:
" Công từ lần này ra ngoài không mang theo kiếm cùng Hắc vệ. Việc này khá nguy
hiểm. Thời cuộc đang loạn."
Nguyễn Toản cười:
" Có mang theo Nguyễn Lam, nhưng đến Phố Hiến có chút việc, lên bảo đi làm.
Chắc không lâu lắm cũng sẽ tới thôi. Mà bên cạnh ngưoi là ai? Ra ngoài công
việc vậy mà mệt mỏi a."
Nghe Nguyễn Toản nói, Mạc Mơ ngượng ngùng, đầu cúi thấp, bên cạnh Nguyễn Huy
cười ha hả:
" Công việc thuận lợi. Có mệnt mỏi gì đầu. Haha."
Nguyễn Toản gật đầu:
" Ngồi xuống đi, rồi nói chuyện tiếp."
" Vâng." Hai người ngồi xuống.
Nguyễn Huy cũng biết ý, kể lại đầu đuôi mọi chuyện phát sinh từ khi vào Thăng
Long từ việc đưa thư Nguyễn Huệ, những biến cố xẩy ra, gặp Mạc Mơ, rồi đến
việc xây dựng hệ thống tình báo, nghi chép về Thăng Long mọi việc.
Nghe xong, Nguyễn Toản gật đầu, rồi nhìn Mạc Mơ, trầm ngâm:
" Thật không ngờ ngươi là cháu 4 đời của tiến sĩ Nguyễn Thị Duệ, hậu duệ Mạc
Kính Cung."
Nghe Nguyễn Toản nói, Mạc Mơ khẽ gật đầu.
Nguyễn Toản cười:
" Các ngươi nghĩ họ Trịnh ngu xuẩn ư? Vậy mà để con cháu họ Mạc sống sót. Chả
khác nào nuôi ong tay áo. Ta nghĩ, dù có iq thấp, không ai làm vậy."
Rồi chậm rãi đứng dậy, sờ sờ bước từng, lúc sau, một bước tường khẽ mở, lộ ra
bên trong là lít nha lít nhít vàng và bạc cùng sách vở, vũ khí..... rồi nhìn
thật sâu Mạc Mơ:
" Đây mới đúng là bề rộng căn nhà phải cỏ, phải không Huỳnh cô nương."
Nguyễn Huy nhìn thấy căn mật phòng, cũng sững sỡ, không tin, dù có thắc mắc
nhưng yêu Mạc Mơ, Nguyễn Huy lại chưa hề tìm hiểu, nghe Nguyễn Toản nói,
Nguyễn Huy sắc mặt trùng xuống, còn Mạc Mơ hay đúng hơn là Huỳnh Thị Ngọc Như(
sau gọi tắt là Ngọc Như) quỳ xuống, Nguyễn Toản nhìn nói:
" Vậy ngươi muốn nói gì không."
Thấy vậy, Ngọc Như vừa khóc vừa nói, nhìn Nguyễn Huy:
" Thật ra ta cũng không muốn dấu chàng, nhưng khi thấy chàng nghét Nguyễn
Vương, thì ta thật không thể nói, sợ chàng sẽ rời bỏ ta."
Nguyễn Huy nghe vậy cũng gào lên:
" Tại sao? Tại sao? Nàng không phải nói chúng ta là vợ chồng, không được lừa
dối nhau ư? Chả nhẽ nàng tiếp xúc với ta cũng chỉ vì lợi dụng ta ư, loẹi dụng
ta ư."
Nghe Nguyễn Huy chất vấn, Ngọc Như gật đầu:
" Đúng, lúc đầu ta tìm hiểu, tiếp cận chàng bởi vì muốn biết tại sao chàng
xông vào cấm quân mà vẫn thể bình yên trở ra, nhưng trải qua bao chuyện, ta đã
yêu chàng thật lòng. Chàng tin tưởng ta không?"
Nguyễn Long không đáp, quay mặt đi, Nguyễn Toản thấy vậy, nói:
" Ta biết hai ngươi yêu nhau thật lòng, chuyện đó các ngươi sau tự giải quyết
với nha. Ta chỉ muốn biết ngươi là ai, muốn làm gì?"
Nghe Nguyễn Toản nói, Ngọc Như cũng thành thật bàn giao:
" Nô tì tên thật là Huỳnh Thị Ngọc Như em gái của Huỳnh Tường Đức, sau khi anh
nô tì chia tay Tây Sơn về với Nguyễn Vương thì sai nô tì ở lại, tổ chức đội
ngũ để xâm nhập tìm hiểu cùng tiêu diệt Quang Trung cũng như nhà Tây Sơn. Số
vật tư trên là mới được chuyển từ Nam ra."
Nghe vậy, Nguyễn Toản gật đầu:
" Anh trai ngươi là kẻ có tài, nhưng chọn sai chúa công. Âu cũng là do quan
điểm từng người. Ngươi nói vậy, ta không biết có lên giữ lại ngươi không nữa."
Rồi chậm rãi rút kiếm ra khỏi vỏ, thấy vậy Nguyễn Long quỳ xuống che trước
Ngọc Như, nhìn Nguyễn Toản nói:
" Công tử mong người tha cho nàng. Nếu không người giết cả hạ thần nữa đi."
Nguyễn Toản đưa kiếm đặt ngang cổ Nguyễn Long nói:
" Ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi ư."
Nghe Nguyễn Toản nói, Ngọc Như đẩy Nguyễn Long ra:
" Đây là nỗi của thiếp, thiếp làm sai thì tự chịu, chàng không cần vì ngừoi
con gái bội bạc như thiếp mà hi sinh."
Nguyễn Long ôm lấy Ngọc Như thật chặt vào lòng:
" Dù sao nàng cùng là vợ ta. Nàng chết thì ta sống cũng không ý nghĩa gì nữa."
Ngọc Như nghe vậy, mềm nhũn, ôm lấy Nguyễn Long, cả hai nhắm mắt chờ đợi.
Bỗng nghe Nguyễn Toản vất kiếm, cười:
" Hai các ngươi định bán thức ăn cho chó ư. Đứng dậy đi, niệm tình lần đầu ta
tha, nếu như Ngọc Như ngươi nghe lệnh và thành người của ta."
Ngọc Như nghe vậy, suy nghĩ nói:
" Ta có thể bán Nguyễn Vương, đưa công tử danh sách tổ chức của Nguyễn Vương
nhưng người có thể hứa, không được hại anh ta."
Nguyễn Toả gật đầu:
" Được. Ta chờ ngươi biểu hiện." Rồi đi ra ngoài, không khỏi nó vọng:
" Ta ra ngoài chút, không làm phiền hai ngươi."