Người đăng: dautaytruyenky
Diệp Phong trọng thương hơn một tháng mới khỏi, Ngũ Đế Học Viện sau đêm Huyết
Nguyệt học viên tử vong vô số, số còn sống cũng rời bỏ học viện mà chuyển đến
trường khác. Ngũ Đế Học Viện tồn tại năm ngàn năm vậy mà chỉ sau một đêm đã
trở thành một ngôi trường không còn một ai. Quãng thời gian Diệp Phong trọng
thương, thật may có Hiên Hiên cùng Nhã Nhã thay phiên chăm sóc, toàn bộ phí
chữa trị đều do Ngũ Đế Học Viện tri trả.
Nhã Nhã mở cửa bước vào, trên tay cầm theo một túi giấy đựng hoa quả. Hiên
Hiên thay ca đứng dậy khoác áo đi về. Diệp Phong tò mò hỏi
“Hồng Nguyệt tỷ tỷ không biết hiện tại có khỏe không?”
“Tỷ ấy vẫn rất khỏe. Nói cho ngươi hay, tỷ ấy mấy hôm trước đã có hôn ước với
con trai của tông chủ đệ nhất tông Huyền Vũ Tông nên ngươi tốt nhất đừng có mơ
mộng tỷ ấy nữa.” – Nhã Nhã nói
Diệp Phong trái tim bỗng cảm thấy như có ngàn nhát dao đâm vào, mối tình đầu
của hắn xem ra đã tiêu tan. Diệp Phong không nói gì mà nằm quay lưng về phía
Nhã Nhã, Nhã Nhã cười
“Diệp Phong, đừng nói với ta là ngươi đang khóc đấy nhé”
Diệp Phong quả thực hai mắt đỏ hoe, nước mắt không ngừng chảy ra. “Đây là cảm
giác thất tình sao?”, Diệp Phong lần đầu trải nhiệm loại cảm giác như vậy, hắn
cảm thấy thực đau lòng. Diệp Phong bỗng cảm thấy trên giường có chút rung
động, một vòng tay ôm lấy hắn từ đằng sau, lưng cảm giác có cái gì đó mềm mềm
áp sát vào. Nhã Nhã nói
“Giờ ngươi đã hiểu cảm giác của ta bao lâu qua?”
Diệp Phong biết Nhã Nhã đơn phương đem lòng yêu hắn bao lâu nay, hắn lúc này
mới hiểu được cảm giác của nàng. Cảm giác này thật khiến người ta đau lòng,
hắn không muốn Nhã Nhã cũng giống như hắn lúc này. Diệp Phong xoay người lại
nằm ôm lấy Nhã Nhã, hắn không nói gì cả mà cứ nằm ôm lấy nàng cho đến khi ngủ
thiếp đi.
Trời đã chập tối, Diệp Phong tỉnh dậy thấy Nhã Nhã trong lòng hắn ngủ ngon
lành. Hắn toàn thân đã bình phục, không còn cảm thấy đau nhức như trước nữa.
Diệp Phong vuốt tóc nàng, đem chỗ tóc phủ trên mặt nàng vuốt lên gài trên vành
tai.
“Sẽ có một ngày ngươi tìm được một người nào đó tốt hơn ta”
Diệp Phong thì thầm rồi hôn lên trán nàng. Diệp Phong ngồi dậy thay quần áo
rồi viết một bức thư đặt trong tay Nhã Nhã rồi rời đi. Nhã Nhã sớm đã tỉnh
dậy, này giờ nàng chỉ đang giả vờ còn ngủ, những gì hắn thì thầm nàng đều nghe
cả. Nhã Nhã mở bức thư ra đọc
“Nhã Nhã, ta biết tình cảm ngươi dành cho ta là tình cảm thật lòng nhưng chúng
ta tuổi còn nhỏ, tình cảm ấy ta nghĩ chỉ là nhất thời sau này ngươi sẽ có thể
gặp được người khác tốt hơn ta. Lúc ngươi tỉnh dậy ta đã đi rồi, ngươi không
cần tìm ta. Hãy luôn cười thật tươi, vì khi ngươi cười là khi ngươi đáng yêu
nhất. Ký tên Diệp Phong”
Nhã Nhã nước mắt chảy ra, nàng ôm mặt khóc. Diệp Phong hiện đã trên đường đi
đến Thánh Địa Ma Thú tu luyện, dùng việc tu luyện để quên đi mối tình đầu đổ
vỡ. Thánh Địa Ma Đô sau đêm Huyết Nguyệt, xương người cùng xương ma thú nhiều
vô số nằm la liệt trên mặt đất.
Diệp Phong triệu hồi Bỉ Ngạn Tử Kiếm rồi cắm mũi kiếm xuống đất bắt đầu tu
luyện. Những họa tiết hoa bỉ ngạn màu đỏ bỗng nhiên sống động lạ thường, mỗi
một thi hài lại mọc lên một bông hoa bỉ ngạn, những linh hồn hiện hữu trên hài
cốt. Những linh hồn này có cả người cả ma thú, những oan hồn sợ hãi kêu gào ầm
ý, những biểu cảm trước khi chết của những hồn ma này được tái hiện.
Diệp Phong nổi da gà lên nhưng rồi hắn vẫn cố gắng tập trung để tu luyện. Toàn
bộ những linh hồn này, những linh hồn lương thiện sẽ được siêu thoát, tiêu tan
còn những linh hồn xấu xa sẽ bị hoa bỉ ngạn hấp thu chuyển hóa thành thần lực.
Diệp Phong toàn thân nóng rực, thần lực tựa như một cơn vũ bão cuồn cuộn trong
cơ thể. “Ầm”, khí đen trong cơ thể Diệp Phong bay ra, toàn thân tỏa phát quang
mang nhàn nhạt, Tiểu Linh Sư Cảnh giới một lần nữa đột phá.
Diệp Phong hai mắt mở ra, toàn bộ hài cốt ma thú cùng nhân loại đều hóa thành
tro bụi, gió thoảng qua thổi bay đi. Diệp Phong vừa rồi là một phương pháp tu
luyện của Bỉ Ngạn Tử Kiếm, tuy nhiên tu luyện kiểu như vậy tà khí trong thanh
gươm sẽ tăng lên.
Diệp Phong sau khi đột phá cần một cái tinh thạch ma thú, nhưng bất quá trời
hiện tại trăng đã lên cao báo hiệu đã là nửa đêm, nếu như tiến vào sâu hơn sẽ
vô cùng nguy hiểm nên hắn đành phải đợi đến sáng mai. Những cành cây bỗng
nhiên chuyển động, điều này khiến Diệp Phong đề cao cảnh giác “Trời không có
gió tại sao cành cây lại rung động?”. Từ trong bóng đêm, một thiếu mặt đeo mặt
nạ lao về phía Diệp Phong. Thiếu nữ một thân thương tích đầy mình ngã khụy
xuống trước mặt Diệp Phong, phía sau Hắc Ảnh Báo ma thú đuổi đến.
Diệp Phong không còn cách nào đành phải sử dụng cấm kỹ của Bỉ Ngạn Kiếm. Nô Lệ
Môn mở ra, năm mươi con chó sói lao ra tấn công Hắc Ảnh Báo. Hắc Ảnh Báo một
thân màu đen, hai mắt huyết sắc đồng tử, một thân tu luyện tám ngàn năm nhưng
trước số lượng đông như thế này cũng vị lép vế. Thiếu nữ bỗng nhiên đứng dậy,
vụt cái xuất hiện trước mặt Hắc Ảnh Báo
“Đệ nhị thần kỹ - Bán Nguyệt Trảm”
Hai tay thiếu nữ chắp lại, ở giữa xuất hiện một vòng cung ánh sáng đâm xuyên
qua đầu Hắc Ảnh Báo. Thiếu nữ tay cầm tinh thạch ma thú ngã bịch xuống đất bất
tỉnh, đến khi tỉnh dậy nàng đã thấy toàn thân được băng bó, quần áo đã được
thay bộ mới. Thiếu nữ đùng đùng sát khí, móng vuốt mọc ra tính hạ sát Diệp
Phong. Diệp Phong cảm thấy có sát khí liền đang ngủ gục tại bàn gỗ ở giữa căn
phòng chợt tỉnh giấc
“Ngươi tỉnh rồi hả?” – Diệp Phong hỏi
Thiếu nữ không nói gì mà chỉ đằng đằng sát khí nhìn Diệp Phong, nàng giọng
lạnh như băng
“Mặt nạ của ta đâu? Ngươi đã bỏ mặt nạ của ta ra?”
“Ý ngươi là cái này?” – Diệp Phong đưa cho nàng chiếc mặt nạ
“Nhật Nguyệt Tông Môn của ta có một quy định, nếu ai bỏ mặt nạ của mình ra thì
bản thân nhất định phải lấy người đó. Người đã bị người khác tháo mặt nạ ra
không thể đeo lại, điều đó đồng nghĩ với việc đã thành thân nên ta từ nay được
gia tộc xem như người đã có chồng.” – nàng nói
“Hả? Nhưng chẳng phải ngươi nhìn cũng chỉ bằng tuổi ta thôi sao?” – Diệp Phong
một phen kinh ngạc, không lẽ hắn buộc phải lấy một nữ nhân lần đầu gặp mặt làm
vợ
“Quy định là quy định! Ngươi yên tâm là vẫn còn một cách khác, đó là để ta
giết chết ngươi!” – nàng nói
“Nhưng ta chưa có muốn chết!” – Diệp Phong nói
Thiếu nữ bỏ ngoài tai lời của Diệp Phong, nàng lập tức động thủ nhưng lao đến
phía Diệp Phong thì vết thương của nàng lại rỉ máu, thiếu nữ đau đớn dừng lại
ôm vết thương. Diệp Phong thấy vậy liền vội vã đi đến bế nàng đặt ngay ngắn
lên giường rồi cởi băng ra kiểm tra vết thương
“Ngươi xem vết thương lại há miệng ra rồi. Để ta thay thuốc đắp cho ngươi” –
Diệp Phong nói
Diệp Phong loay hoay thay thuốc đắp cho thiếu nữ, thiếu nữ kêu lên đau đớn,
hai tay bấu chặt vai Diệp Phong đến mức bật máu. Diệp Phong sau khi băng bó
lại vết thương cho nàng, hắn nói
“Vết thương nếu cứ bị há miệng ra như vậy sẽ mất rất nhiều thời gian mới lành
lại được”
“Giờ ngươi đang cố cứu người đang muốn lấy mạng ngươi sao?” – nàng lạnh lùng
“Theo như ngươi nói thì chẳng phải bây giờ ta vẫn còn sống, đồng nghĩa với
việc ngươi là vợ ta hay sao? Chăm sóc cho vợ không phải là điều mà một người
chồng nên làm sao?” – hắn nói
Thiếu nữ không nói gì mà nằm trùm chăn kín mít, nằm quay lưng lại về phía Diệp
Phong. Diệp Phong toàn thân cũng đã mệt mỏi, hắn chui lên giường nằm cùng
nàng. Thiếu nữ tức giận mắng
“Ngươi đang làm cái gì vậy hả? Mau cút ra chỗ khác!”
“Ngươi sợ cái gì chứ chẳng phải chúng ta giờ đã là vợ chồng rồi sao? Cha mẹ
ngươi không dạy ngươi vợ chồng là phải ngủ chung sao?” – Diệp Phong nói
Thiếu nữ không nói gì chỉ đỏ mặt, vợ chồng tất nhiên phải ngủ chung, điều này
còn phải đợi cha mẹ nàng dạy hay sao. Hai người nằm quay lưng vào nhau, Diệp
Phong do đã mệt mỏi nên vừa ngả lưng xuống là đã ngủ say như chết không biết
trời đất là gì, chỉ có thiếu nữ là không tài nào ngủ được.
Diệp Phong sáng sớm thức giấc, mở mắt ra thấy thiếu nữ khuôn mặt xinh đẹp ngủ
ngon lành trong vòng tay mình. Thiếu nữ tóc đen để xõa dài đến quá hông, tóc
mái để bằng dài đến lông mày, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, cơ thể phát triển
cân đối vô cùng hoàn hảo, nước da vừa trắng vừa mềm mại chạm vào da thịt Diệp
Phong thật khiến hắn cảm thấy dục vọng tăng cao.
Diệp Phong đặc biệt bị hấp dẫn bởi mái tóc mềm mượt của nàng, hắn đưa tay vuốt
nhẹ tóc nàng, gương mặt nàng đột nhiên khẽ ửng hồng. Diệp Phong đối với biểu
cảm trên mặt nàng lại không phát hiện, hắn đưa tóc nàng lên mũi ngửi thấy một
mùi hương không dễ chịu
“Ngươi bị ngốc hả mà cho mũi ngửi? Đừng quên ta đã lâu chưa có tắm rửa chứ!” –
nàng xấu hổ nói nhỏ
Diệp Phong phát hiện nàng đã tỉnh liền đỏ mặt ngồi bật dậy, hắn lúng túng nói
“Để ta đi chuẩn bị nước cho ngươi”
“Ngươi xem ta toàn thân chỗ nào cũng có vết thương thế này làm sao đi tắm?” –
nàng nói
“Vậy để ta giúp ngươi” – Diệp Phong nói
Thiếu nữ trên người vẫn mặc quần áo đầy đủ, nằm ngửa trên một cái ghế dài,
phần đầu đặt trên tay Diệp Phong. Diệp Phong đặt một thùng gỗ đựng nước ấm đặt
dưới vị trí đầu nàng rồi từ từ giúp nàng gội đầu. Thiếu nữ bấy giờ mới hỏi
“Tên ngươi là gì?”
“Muốn hỏi tên người khác chẳng phải trước tiên nên nói tên mình ra trước sao?”
– Diệp Phong nói
“Ta là Nguyệt Thiên Vũ, tên của ngươi?” – nàng đỏ mặt
“Diệp Phong” – hắn trả lời
Gần một tháng chăm sóc cho Thiên Vũ, những vết thương nhỏ đều đã lành, hiện
tại chỉ còn một vết cào khá sâu ở sau lưng của nàng là vẫn chưa lành lại. Diệp
Phong hiện tại đối mặt với một vấn đề nghiêm trọng hơn, đó là hắn đang nhẵn
túi, hiện tại cần phải đi liệp sát ma thú lấy tinh thạch đem bán mới có tiền
trả tiền nhà trọ và mua thức ăn.
“Thiên Vũ, ta hôm nay sẽ tới Thánh Địa Ma Thú. Ngươi hãy cứ nghỉ ngơi đừng đi
lại lung tung” – Diệp Phong dặn dò
Thiên Vũ không nói gì chỉ khẽ gật đầu, Diệp Phong thấy vậy liền mở cửa đi ra.
Thánh Địa Ma Thú vị trí chỉ cách nơi Diệp Phong thuê trọ có một ngày đường,
rất nhanh đã tới nơi. Diệp Phong khu vực ngoài rìa đã chạm chán ma thú ngàn
năm, đối với hắn mà nói đã lâu không vận động chân tay đây chính là dịp tốt.
Diệp Phong Bỉ Ngàn Tử Kiếm trong tay lưỡi gươm lóe sáng, hắc sắc lưỡi kiếm
chớp mắt nhuộm đỏ màu máu. Tuy rằng đã mất đi hồn hoàn ba ngàn năm nhưng Diệp
Phong vẫn còn đó hồn hoàn năm ngàn năm của Hắc Đế Ma Long, đệ nhất Thần Kỹ của
hắn vẫn còn giữ lại. Diệp Phong mổ bụng ma thú lấy tinh thạch đem cất vào túi
vải đeo bên hông, một thân một kiếm tiếp tục tiến vào Thánh Vực Ma Thú