Huyết Nguyệt


Người đăng: dautaytruyenky

Diệp Phong thân thể khẽ run lên, miệng lại ộc ra một ngụm máu tươi, cảnh tượng
thật là dọa người. Hồng Nguyệt lo lắng hỏi

"Diệp Phong, ngươi không sao chứ?"

"Ta không sao, tỷ không cần phải lo cho ta. Hai người nhanh bắn pháo hiệu cầu
cứu viện đi!" - Diệp Phong nói

Hiên Hiên cùng Hồng Nguyệt tuy rằng vô cùng lo lắng nhưng cũng không thể làm
gì khác việc Diệp Phong vừa nói, hai người ba ống pháo hiệu lần lượt bắn lên
trời. Diệp Phong cánh hồn ba ngàn năm đã bắt đầu nứt ra, hắn cố gắng duy trì
cấm kỹ

"Tấn công!" - Diệp Phong

Bá Vương Huyết Hùng tu luyện tận hai mươi vạn năm, nó cao tới 30m, đôi mắt
đỏ lừ như máu, toàn thân nó được bao phủ bởi một lớp lông màu đen, vì trải
qua hai mươi vạn năm tu luyện nên toàn thân nó được tôi luyện vô cùng cứng rắn
, khó có thể xuyên phá được. Nhưng vẫn không thể chống đỡ được hàm răng bén
nhọn của Hắc Đế Ma Long khiến nó mất đi một cánh tay.

Thánh vực ma thú Bá Vương Huyết Hùng trở nên cuồng bạo vô cùng, Hắc Vương Tử
Xà cuốn chặt thân thể Bá Vương Huyết Hùng, nó há to miệng đớp đầu của Bá Vương
Huyết Hùng rồi giựt mạnh ra. Từ phần mất đầu của Bá Vương Huyết Hùng máu phun
ra như núi lửa phun trào.

"Crắc.....choang!!!" cánh hồn ba ngàn năm của Diệp Phong vỡ ra thành nhiều
mảnh rồi tiêu tan, Diệp Phong miệng ộc ra một ngụm máu lớn rồi ngã bịch xuống
đất hôn mê bất tỉnh. Nô Lệ Môn tự động đóng lại, máu của Bá Vương Huyết Hùng
bị vòng tròn ma pháp hút cạn, sau khi hút cạn máu Bá Vương Huyết Hùng thì vòng
tròn ma pháp cũng biến mất.

Thánh vực ma thú là cái tên nhân loại gọi những ma thú có trên mười vạn năm tu
luyện, còn triệu năm ma thú được gọi là thần vực ma thú. Diệp Phong sau khi đã
biết thần lực của mình là Bỉ Ngạn Tử Kiếm, hắn liền tiến hành pha chế một số
loại thuốc mà kiếp trước hắn đã nghiên cứu ra giúp hắn giống như tàng hình
trước cái mũi siêu thính của đám ma thú.

Diệp Phong đã từng một lần đơn độc tiến vào khu vực trung tâm của Thánh Địa Ma
Thú, nơi mà con yếu nhất cũng là mười vạn năm tu luyện. Diệp Phong lại đặt ra
một cái bẫy khiến Hắc Đế Ma Long và Hắc Vương Tử Xà tiêu diệt lẫn nhau, khi cả
hai đều đã cận kề cái chết hắn liền sử dụng cấm kỹ để kết liễu chúng. Sau khi
đã có hai quân bài chủ lực rồi, hắn chủ động dùng cấm kỹ thu thập thêm nô lệ
cho Nô Lệ Môn.

Diệp Phong lần này dùng cấm kỹ tiêu tốn quá nhiều thần lực khiến cho cánh hồn
của nó quá tải không kịp sản sinh thần lực dẫn đến vỡ thành nhiều mảnh và biến
mất, hậu quả không nhẹ nhàng như vậy, Diệp Phong trực tiếp bị giáng xuống trở
về là Linh Sĩ cảnh giới bậc chín.

Hồng Nguyệt sợ hãi vội vã chạy đến kiểm tra xem hắn còn sống hay đã chết, sau
khi thấy mạch của hắn vẫn còn đập nàng mừng đến phát khóc

"Còn sống! Hắn còn sống!"

"Thật là may quá!" - Hiên Hiên nước mắt chảy dài

Lúc này, mười ba vị lão sư đồng thời xuất hiện, vẻ mặt lo lắng

"Các ngươi không sao chứ?" - viện trưởng hỏi

"Huhu....viện trưởng! Bọn con đang di chuyển thì bất chợt bị thánh vực ma thú
hai mươi vạn năm Bá Vương Huyết Hùng tấn công, Từ Hiểu Linh ham sống sợ chết
bỏ chạy, Nhã Nhã bị hắn cưỡng chế mang theo. Vừa rồi may mà có Diệp Phong thi
triển cấm kĩ nếu không tất cả chúng con đều đã chết rồi!" - Hồng Nguyệt Khóc

"Vô lý! Ở khu vực này tại sao lại có thánh vực ma thú xuất hiện? Sự việc lần
này ta nhất định điều tra kỹ lưỡng, trước hết đem tiểu tử này về trị thương
đã." - Viện trưởng nói

Trong một bụi cây cách đó không xa, Trương Tuấn Kỷ bàn tay nắm chặt, tức giận
vô cùng

"Bao nhiêu công sức bổn thiếu gia sai người chuẩn bị vậy mà thật không ngờ
không giết được ngươi Diệp Phong. Hừ, kịch hay còn chưa hết đâu. Chỉ cần còn
trong Thánh Địa Ma Thú, bổn thiếu gia quyết không để ngươi toàn mạng trở về!"

Diệp Phong mở hai mắt ra thì thấy mình đang nằm trong một cái lều, toàn thân
đau nhức vô cùng, đặc biệt đầu đau như búa bổ. Diệp Phong quay sang bên cạnh
thấy Hồng Nguyệt đang nằm ngủ cạnh mình, bất quá khuôn mặt nàng quá đáng yêu
khiến hắn không thể kiềm chế được mà muốn chạm vào.

Diệp Phong chạm nhẹ lên má, hai má nàng bỗng nhiên ửng đỏ. Mái tóc đỏ rực như
lửa, Diệp Phong cũng muốn vuốt nhẹ

"Mượt quá!" - Diệp Phong khẽ thốt lên

"Giả vờ thế là đủ rồi đấy tỷ tỷ!"

"Á!"

Hồng Nguyệt giật mình ngồi dậy, đối diện với vẻ mặt ngơ ngác của Diệp Phong
lại càng khiến nàng xấu hổ, nàng đứng dậy chạy ra ngoài. Nhã Nhã hai tay
khoanh trước ngực, vẻ mặt tức giận, sát khí lan tỏa. Hiên Hiên thở dài

"Nhã Nhã, thật đúng là không có não mà haizzzz.................."

Diệp Phong chợt nhận ra khi hắn chạm vào má Hồng Nguyệt, nàng đã tỉnh giấc
nhưng vẫn giả vờ ngủ, hắn cũng xấu hổ vô cùng nằm trùm chăn lại khuôn mặt đỏ
bừng. Từ Hiểu Minh sau tất cả đã bị trục xuất ra khỏi học viện, còn Diệp Phong
trở thành trung tâm của sự bàn tán. Các đội khác vẫn đang thực hiện cắm trại
nhưng nhóm Diệp Phong vì thiếu người và tình trạng của hắn hiện giờ đang rất
tệ nên nhóm của hắn ở lại cùng các lão sư.

"Ngươi trong người đã đỡ hơn chưa?"

Hiên Hiên bưng thuốc bổ đến lều Diệp Phong. Diệp Phong lúc này đầu tuy đã đỡ
đau nhưng toàn thân vẫn rất khó mới có thể cử động. Hiên Hiên đỡ Diệp Phong
ngồi dậy

"Cảm ơn, ta đỡ nhiều rồi!" - hắn cười

"Cái này là Hồng Nguyệt tỷ tỷ đích thân nấu cho ngươi đó. Mau uống đi." - Hiên
Hiên nói

Diệp Phong nghe đến Hồng Nguyệt đích thân nấu thuốc bổ cho hắn, khuôn mặt lập
tức xấu hổ đỏ bừng lên. Hiên Hiên không nhịn được mà phì cười

"Thuốc này có vấn đề gì sao? Sao mặt ngươi đỏ ửng hết lên thế haha........"

Hoàng hôn xuống, bóng tối bắt đầu lên ngôi, chỉ có điều là đêm nay trăng không
có màu sắc như mọi khi mà nó có màu đỏ như màu máu. Dị tượng này xưa nay rất
hiếm khi xảy ra, các vị lão sư ai nấy mặt đều biến sắc. Viện trưởng hốt hoảng
nói

"Mau! Mau đi bắn pháo hiệu triệu tập khẩn cấp tất cả các học viên!"

"Bụp!" một quả pháo hiệu được bắn lên, đây là pháo hiệu đặc biệt có màu đỏ báo
hiệu tình trạng khẩn cấp. Học viên từ khắp nơi thấy pháo hiệu triệu tập khẩn
cấp liền thu dọn trở về, một số khác thì tỏ ra không quan tâm. Viện trưởng
quay sang nói với một lão sư

"Nhanh! Nhanh đi gọi cứu viện!"

Hồng Nguyệt thấy các lão sư đang loạn hết cả lên liền đi đến hỏi viện trưởng

"Viện trưởng, có chuyện gì mà mọi người hốt hoảng vậy?"

"Chuyện lớn rồi! Chuyện lớn rồi! Một ngàn năm một lần Huyết Nguyệt sẽ xuất
hiện, ta thật không ngờ thời điểm lại chính là hôm nay!" - Viện trưởng nói

"Huyết Nguyệt là gì ạ?" - Hồng Nguyệt hỏi

"Khi trăng máu xuất hiện, Thần Vực ma thú Bát Vĩ Đế Vương Lang sẽ tỉnh giấc
triệu tập toàn bộ ma thú loài sói tấn công nhân loại. Thực lực của Thần Vực ma
thú là vô cùng cường đại a, chỉ có Đấu Thần cường giả mới có khả năng đánh
ngang cơ với nó." - Viện trưởng giải thích

"Đấu Thần cường giả? Con tưởng trở thành Đấu Thần sẽ lên Thần giới chứ?" -
Hồng Nguyệt ngạc nhiên

"Con quên mỗi cảnh giới đều chia thành chín bậc nhỏ sao? Muốn lên thần giới
phải đột phá bậc thứ chín của Đấu Thần cảnh giới." - Viện trưởng nói

Diệp Phong trong lều nghe được chợt nhận ra kiếp trước hắn đối với việc lên
Thần giới còn cách hai bậc cảnh giới, hắn kiếp trước chỉ là Đấu Thần cảnh giới
bậc bảy. Trong quãng thời gian sinh sống tại kiếp trước, Diệp Phong đã từng
nghe qua về Huyết Nguyệt nhưng chưa từng trải qua.

Tất cả mọi thứ đều đã quá muộn, từ trong rừng hoàng ngàn quả pháo hiệu cầu cứu
khẩn cấp bắn lên. Trung tâm Thánh Địa Ma Thú một con sói khổng lồ tám đuôi,
lông màu đỏ như máu, mắt của nó có màu đen hai đồng tử màu đỏ như máu. Một
tiếng hú vang vọng đất trời khiến tất cả ma thú bên trong Thánh Địa Ma Thú sợ
hãi bỏ chạy toán loạn.

* Cầu thanks nhé ^^ cảm ơn mọi người!*


Đấu Thần Đại Lục - Chương #6