7. Vân Lam Tông.


Ở vị trí của Huân nhi, có một thanh niên khoảng 15 tuổi, mặc bộ đồ bó sát màu
đen, khuôn mặt thanh tú. Nhưng đáng tiếc là tu vi kém đến thảm thương, Tam
đoạn đấu khí. Nếu bình thường thì chắc chắn rằng Lâm Vũ sẽ không quan tâm gì
tới thanh niên này. Nhưng mà cậu ta là nhân vật chính của truyện, chính vì thế
àm Lâm Vũ mới có thêm một chút sự thú vị đối với cậu ta. Nhất là chiếc giới
chỉ màu đen trên tay của hắn. Và thanh niên này không ai khác chính là Tiêu
Viêm.

" Chào huynh, Lâm Vũ. Lâu không gặp, có vẻ như tu vi của huynh vẫn tăng lên
đều đều nhỉ". Nghe được Lâm Vũ hỏi mình, Tiêu Viêm liền hỏi lại. Trong giọng
nói có chút ngưỡng mộ.

" Đúng đúng! Lâm Vũ ca ca, hình như tháng trước chúng ta gặp nhau, huynh mới
nhất tinh đấu giả thôi mà sau một tháng huynh đã đột phá lên Nhị tinh Đấu giả
rồi a". Nghe Tiêu Viêm nói vậy, Huân Nhi cũng cảm giác được tu vi của Lâm Vũ,
vì thế nàng cũng tò mò hỏi lại.

" A! Mấy hôm trước không cẩn thận đột phá! Mà mới một tháng không gặp, hình
như muội càng ngày càng xinh đẹp hơn thì phải". Tự nhiên, Lâm Vũ lại nổi hứng
chọc gẹo, cộng thêm một số cử chỉ như muốn để cho cánh mày râu phạm tội của cô
nàng này lại càng khiến cho Lâm Vũ muốn trêu chọc hơn.

" Hứ! Còn miệng lưỡi của huynh thì càng ngày càng trơn tru. A đúng rồi, bộ
dạng của huynh là sao vậy?". Hai đám hồng vân hiện rõ trên hai má của Huân
nhi, Nhưng khi nhớ tới bộ dạng hiện tại của Lâm Vũ, Huân Nhi liền tò mò hỏi.
Thậm chí Lâm Vũ còn cảm nhận được một chút sự lo lắng trong ánh mắt của nàng.

" Ách! Chắc là do hôm trước luyện bộ Đấu khí bí tịch kia khiến cho bộ dạng có
chút thay đổi. Nhưng mà không sao, Lâm Vũ ca ca của muội vẫn Soái Ca như ngày
nào thôi". Gãi gãi đầu, Lâm Vũ liền nói. Hắn không muốn bất cứ ai biết đến bí
mật của mình. Nhất là bí mật về Tenseigan và Rinnegan.

" Vậy sao? Nếu không sao thì tốt rồi". Huân nhi có chút nhẹ nhõm nói. Có vẻ
như cái cục tạ trong lòng của nàng đã được tháo gỡ.

Trong đại sảnh lúc này, Tiêu Chiến và ba vị trưởng lão đang cùng vị lạ lẫm lão
giả kia nói chuyện với nhau, bất quá vị lão giả này tựa như có việc gì đó khó
nói, lời nói mỗi khi đến miệng lại bất đắc dĩ nốt lại, mà mỗi lần như vậy,
kiều quý thiếu nữ ngồi bên cạnh lại nhịn không được liếc mắt nhìn lão giả

Vểnh tai lắng nghe một hồi, Lâm Vũ có chút nhàm chán lắc đầu. Đúng thật là cái
khoản họp hành này là khoản mà Lâm Vũ ghét nhất. Nếu biết vậy hắn đã để phân
thân đi chứ không phảu là chủ thể nữa. Dù gì thì Ảnh Phân Thân hắn cũng đã mua
được rồi.

"Lâm Vũ ca ca, ngươi biết thân phân phận bọn họ không?" Đang lúc Lâm Vũ sắp
ngủ gật vì nhàm chán, thì đột nhiên Tiêu Huân Nhi mảnh khảnh ngón tay lại mở
ra cổ xưa bộ sách, mỉm cười nói.

"Biết chứ, biết chứ" Lâm Vũ vỗ ngực vêng mặt nói:" Theo như ta biết thì bọn họ
là người của Vân Lam Tông, thế lực của đám bọn họ rất lớn. Hình như là đứng
đầu ở cả Gia Mã Đế Quốc này thì phải".

Tuy không ra ngoài lịch lãm, bất quá Lâm Vũ cũng không phải là một kẻ mù lịch
sử. Kí ức của hắn có sẵn rồi, cộng thêm không biết bao nhiêu ngày tháng ở Trái
Đất cày cuốc bộ này, vì thế mà hắn cũng chả lạ gì nó nữa. Khu vực của Tiêu gia
ở tại một thành thị tên là Ô Thản thành, Ô Thản thành thuộc về Gia Mã đế quốc,
tuy nhiên tòa thành này nhờ có ma thú sơn mạch địa lợi mà được nằm trong nhóm
các đại thành thị, bất quá cũng xếp ở gần cuối. Tiêu Gia tại Ô Thản thành này
rất có phân lượng, bất quá cũng không phải là duy nhất, trong thành còn có hai
đại gia tộc khác, thực lực không kém Tiêu gia bao nhiêu, tam phương không
ngừng minhnh tranh ám đấu mấy chục năm, cũng bất phân thắng bại…

Nếu nói Tiêu gia ở Ô Thản thành độc bá, thì Vân Lam tông có lẽ phải nói là độc
bá cả Gia Mã đế quốc! Chênh lệch của hai bên giống như hồng câu, khó trách
ngay cả phụ thân ngày thường nghiêm túc, trong lời nói cũng rất kính sợ.

"Bất quá lý do mà bọn họ ở đây có liên quan tới cậu đấy, tiểu Viêm tử ạ". Nhìn
vè phía Tiêu Viêm, Lâm Vũ có chút thú vị nói.

"Ta? Ta cũng không quen biết bọn họ a?" Nghe vậy, Tiêu Viêm rùng mình, lắc đầu
phủ nhận.

"Vậy Tiêu Viêm ca ca, huynh biết tên của thiếu nữ kia không?" Huân Nhi nhàn
nhạt liếc mắt nhìn đối diện kiều quý cô gái.

"Là gì?" Nhướng mày, Tiêu Viêm truy vấn.

"Nạp Lan Yên Nhiên!" Huân Nhi khuôn mặt có chút cổ quái nói.

"Nạp Lan Yên Nhiên? Gia Mã đế quốc Sư tâm nguyên soái Nạp Lan Kiệt cháu gái
Nạp Lan Yên Nhiên? Người đó… Người đó là hôn thê của ta. Nhưng sao hai người
có vẻ biết rõ vậy?" Tiêu Viêm sắc mặt cứng ngắc nói.

"Tất nhiên là biết rồi, Cậu nghĩ anh là ai". Lâm Vũ vênh mặt nói.

"Hì hì, Gia gia năm đó cùng Nạp Lan Kiệt là hảo hữu, mà vừa đúng lúc ấy ngươi
cùng Nạp Lan Yên Nhiên đồng thời xuất sinh cho nên hai vị lão gia tử quyết
định hôn sự này. Bất quá, sau khi người xuất sinh ba năm, Gia gia cùng kẻ thù
giao chiến trọng thương mà chết, theo thời gian trôi qua, Tiêu gia cùng Nạp
Lan gia quan hệ cũng càng ngày càng ít…" Huân Nhi khẽ dừng lại. nhìn Tiêu Viêm
hai mắt mở lớn, không khỏi đắc ý cười khẽ một tiếng, nói tiếp: "Nạp Lan Kiệt
lão đầu này vô cùng kiệt ngạo, hơn nữa cực kỳ để ý mặt mũi, hôn sự năm đó hắn
đã đáp ứng cho nên Tiêu Viêm ca ca mấy năm nay thanh danh cực kém hắn cũng
chưa từng phái người đến hối hôn…"

"Lão đầu này đích xác kiệt đến đáng yêu…" Nghe đến đây, Tiêu Viêm cũng nhịn
không được cười lắc đầu.

"Theo ta biết thì Nạp Lan Kiệt trong Nạp Lan gia có tuyệt đối quyền lực, lời
hắn nói ra, không một ai dám phản đối, tuy nhiên hắn cũng rất yêu thương cháu
gái Nạp Lan Yên Nhiên, bất quá muốn hắn mở miệng giải trừ hôn ước cũng có chút
khó khăn…" Ngừng lại một chút Lâm Vũ tiếp tục nói: "Nhưng năm năm trước, Nạp
Lan Yên Nhiên bị Vân Lam tông chủ Vân Vận thu làm đệ tử, năm năm thời gian,
Nạp Lan Yên Nhien biểu hiện ra tuyệt giai tu luyện thiên phú, làm Vân Vận cực
kỳ sủng ái… Khi một người có đủ thực lực thay đổi vận mệnh của mình, thì hắn
sẽ nghĩ mọi biện pháp đem những chuyện mình không thích giải quyết đi… Rất bất
hạnh, hôn sự của Cậu và cô nàng này là thứ mà nàng ta không hài lòng nhất!".

"Huynh muốn nói là, nàng lần này đến đây để giải trừ hôn ước?"

Sắc mặt biến đổi, Tiêu Viêm trong lòng mạnh mẽ dâng lên một trận tức giận, tức
giận này không phải vì Nạp Lan Yên Nhiên kỳ thị hắn. nói thật, thiếu nữ đối
diện tuy rất xinh đẹp, nhưng bản thân của Tiêu Viêm cũng không phải một tên
Đrâm tặc, nếu không thể kết duyên tần tấn, Hắn cũng chỉ có chút tiếc nuối mà
thôi. Nhưng nếu nàng thật sự tại trước mặt mọi người đối với Tiêu Chiến đề ra
thỉnh cầu giải trừ hôn ước, như vậy thân là tộc trưởng, mặt mũi của Tiêu Chiến
sẽ mất hết.

Nạp Lan Yên Nhiên không chỉ có xinh đẹp, địa vị hiển hách, thêm vào thiên phú
tuyệt hảo. Bất cứ ai khi nói đến việc này thì đều cho rằng Tiêu Viêm là cóc
đòi ăn thịt thiên nga, lại bị thiên nga dẵm nát dưới chân… Nhưng mà nếu Tiêu
Viêm không ăn được, vậy thì để ta ăn vậy. Dù gì thì Lâm Vũ cũng đang tính lập
Hậu Cung tại thế giới này.

Mặ dù nghĩ vậy, nhưng mà Lâm Vũ cũng rất hiểu cảm cúc của Tiêu Viêm lúc này.
Lời nói như vậy, sau này không chỉ có Tiêu Viêm, cho dù là sư phụ của mình
cộng thêm cả bản thân Lâm Vũ cũng sẽ trở thành trò cười của người khác, mất
hết uy nghiêm.

" Cậu đang tự trách mình sao?". Thấy vẻ mặt khó chịu cứ thi thoảng lại cau mày
lại của Tiêu Viêm, Lâm Vũ liền hỏi.

"Ta sao?" Xuy tiếu một tiếng, khuôn mặt Tiêu Viêm tràn đầy tự giễu.

" Nếu vậy thì để Anh cho cậu một lời khuyên. Đừng bao giờ vì một số thứ nhỏ
nhoi mà từ bỏ, bởi vì tất cả những thứ đó đèu chỉ là những thứ cản bước để cậu
tiến tới con đường cường giả của mình mà thôi. Thay vì tự trách mình như vậy,
thì hãy làm những gì để cho những người thân của cậu cảm thấy cậu vẫn là thiên
tài của ngày xưa đi". Ngừng lại một chút, ánh mắt của Lâm Vũ liền nhìn thẳng
vào đôi mắt của Tiêu Viêm, hắn tiếp tục nói." Nói thật, nếu như ta không may
mắn, có lẽ bây giờ ta còn không được bằng cậu nữa đấy".

Huân Nhi cùng Tiêu Viêm lúc này đều chấn động, cả hai cũng chỉ mìm cười không
nói. Nhưng trong thân tâm của mỗi người đều là những suy nghĩ khác nhau.

Đối với Huân nhi lúc này, nàng đang có cảm giác Lâm Vũ cứ như là một người
khác vậy, những lời hắn nói đều rất chính xác và đánh thẳng vào tâm lí của
người khác. Tại trong lòng của nàng, người ca ca thần bí này càng ngày càng bí
ẩn. Lúc trước hắn rất khó gần, hắn chỉ là một người lạnh lùng. Nhưng mà lại là
người âm thầm tiếp xúc với nàng nhiều nhất. Hắn dành hết tất cả những gì tốt
nhất cho nàng, cứ như nàng là một người em gái của hắn vậy. Nhưng chính những
thứ đó lại khiến cho nàng càng ngày càng muốn gần gũi với hắn hơn nữa.

"A a, Nhờ Vân Lam tông hướng phụ thân thị uy sao? Nạp Lan Yên Nhiên này thật
sự là rât có thủ đoạn… Lâm Vũ, cảm ơn huynh, ta sẽ không vì những thứ nhỏ nhặt
này mà từ bỏ đâu." Dường như đã bị Thông não chi thuật của Lâm Vũ làm ảnh
hưởng, Trong lòng Tiêu Viêm vang lên phẫn nộ cười lạnh.


Đấu Phá Thương Khung Chi Ta Là Tiêu Viêm - Chương #7