8 : Bị Đuổi Khỏi Tiêu Gia


Đợi Tiêu Viêm đi rồi thì Thiên Du với Huân Nhi cũng đi vào phòng, tuy nhiên
sau chuyện vừa rồi thì bầu không khí giữa hai người đã trở nên vô cùng vi
diệu. Huân Nhi chịu không được liền vội vàng kiếm cớ rồi ra về.

Ăn xong bát cháo của Huân Nhi, lại nằm nghỉ thêm gần cả ngày nữa Thiên Du mới
cảm thấy cơ thể mình khỏe lại, điều này cũng nhờ vào việc hắn đột phá đến
luyện nhục cảnh chứ nếu không thì không có mười ngày nửa tháng tuyệt đối không
thể xuống giường.

Bây giờ đã là hoàng hôn, Thiên Du bước ra sân định tu luyện tiếp thì bỗng
nhiên một trận kêu khóc om sòm từ bên ngoài vang lên. Linh cảm không may,
Thiên Du vội vàng ra khỏi cửa.

Bên ngoài sân nhỏ của hắn lúc này đã đứng đầy người, trai có gái có, già có
trẻ có. Đứng đầu là một người phụ nữ trung niên đang đứng ôm một đứa bé khoảng
sáu tuổi, sắc mặt đứa bé

trắng bệch, mắt nhắm nghiền.

Nguời phụ nữ vừa thấy Thiên Du bước ra thì ngay lập tức nước mắt rơi như mưa
quay về người trung niên đứng kế bên gào khóc.

“ Gia chủ, chính hắn, chính là hắn đã đánh Huy nhi ra nông nỗi này. Gia chủ
nhất đinhn phải lấy lại công đạo cho Huy nhi !”

Thiên Du nhận ra người phụ nữ đó, bà ta tên là Tiêu Thập Ngũ là một bà con xa
của Tiêu Chiến gia chủ, con trai bà ta là Tiêu Huy từ nhỏ đã lười nhác không
chịu tu luyện, là một con chó săn của Tiêu Viêm.

“ Ngũ nương, hãy bình tĩnh. Ta sẽ giải quyết công bằng, trả lại cho Tiêu Huy
công đạo “

Tiêu Chiến là một trung niên có phần mập mạp vỗ vai an ủi Tiêu Thập Ngũ, sau
đó ông ta quay sang Thiên Du gầm lên.

“ Nghiệt đồ, nói mau, tại sao lại hạ độc thủ với đồng tộc !”

Khá thật, vừa tiến đến đã chụp cho ta cái mũ bự rồi. Hừ

Nhìn cảnh này Thiên Du làm sao còn không biết mình bị người ta vu hãm, liếc
nhìn Tiêu Viêm đang đứng cười lạnh đằng kia mà ánh mắt hắn trở nên vô cùng
băng giá.

“ Ta không có làm !”

Thiên Du gằn từng chữ nói.

“ Không làm, hừ ! Chính Tiêu Huy đã xác nhận là ngươi đánh nó. Vậy mà vẫn còn
cải bướng được sao !”

Tiêu Chiến lạnh lùng nói.

“ Vậy ta nói Tiêu Viêm là con tư sinh của vợ ông thì ông có tin sao ! Hừ, muốn
vu oan người thì thiếu gì cách. “

Thiên Du như cười như không nói.

“ Ngươi... Phát ngôn bừa bãi, mục hạ vô nhân “

Tiêu Chiến tức đến mức phùng râu dựng tóc, à quên ông ta bị hói.

“ Hừ, Tiêu Thiên Du ngươi đừng ngụy biện vô ích. Đêm qua chính ta tận mắt thấy
ngươi đem Tiêu Huy biểu đệ đánh trọng thương, ngươi còn chối cãi !”

Thấy tình hình không suôn sẻ Tiêu Viêm liền phiêu phiêu đắc ý bước ra “ chỉ
tội “ Thiên Du. Nhưng đổi lại Thiên Du lại nhìn hắn như nhìn quái vật.

“ Hắc, Tiêu Viêm thiếu gia. Ngươi sẽ không phải hoa mắt đi, đêm qua rõ ràng
ngươi bị Huân Nhi cho ăn canh cửa trắng đêm, con mắt nào của ngươi thấy ta
đánh người”

Thiên Du hài hước nói

“ Chính vậy ta mới thấy đó, vậy ngươi thử nói xem đêm qua ngươi đã làm gì, với
ai. Chỉ cần ngươi đưa ra được bằng chứng thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi “

Tiêu Viêm cực kì vô sỉ, hắn đã nắm chắc Thiên Du sẽ không nói ra việc làm ảnh
hưởng danh dự Huân Nhi nên mới bắt chết điểm này.

“ Ngươi...”

Quả nhiên, Thiên Du không thể nói ra được việc tối qua. Dù sao Huân Nhi cũng
là con gái, không thể tùy tiện bôi nhọ danh dự cô ấy được.

Ở trong đám người, Huân Nhi thấy Thiên Du lo nghĩ cho mình như vậy thì cảm
động vô cùng, cô định bước ra giải thích nhưng Lăng lão lại truyền âm đến một
câu làm sắc mặt cô trắng bệch, ánh mắt buồn bã vô cùng.

“ Hắc, không còn gì để nói chứ gì !”

Tiêu Viêm vênh váo đắc ý nói.

“ Cha, mọi chuyện đã rõ rành rành rồi. Người hãy phán xử đi...”

Đây là nói với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến tán thưởng nhìn con mình, sau đó cất cao giọng hô lên.

“ Tiêu Thiên Du, đánh người đồng tộc, ra tay tàn nhẫn, xỉ nhục trưởng bối. Nay
ta lấy danh nghĩa Tiêu gia gia chủ xử phạt thật nghiêm, phế bỏ đan điền, đuổi
khỏi Tiêu gia “

“ Bọn vô sỉ “

Thiên Du mắng to trong lòng, thân thủ thì không hề chậm trễ đóng nhanh lại cửa
phòng sau đó chạy lẹ đến cửa sau.

“ Đừng để hắn chạy, mau bắt lấy hắn !

Tiêu Viêm la lớn lên, toàn bộ Tiêu gia hộ vệ ngay lập tức xông lên đuổi theo
Thiên Du.

...

“ Đệch, Tiêu Viêm ! Ta có chết cũng kéo theo ngươi “

Thiên Du nhìn một vòng Tiêu gia hộ vệ bao quanh mình mà trong mắt nộ hỏa bừng
bừng, nhìn tên Tiêu Viêm từ trong đám người nghênh ngang đi tới thì lại càng
căm tức hơn.

“ Hây yaaaa”

Điên tiết lên, Thiên Du chịu không nổi liền đạp mạnh xuống đất xông thẳng về
hướng Tiêu Viêm, một Chấn động quyền dù được hắn nộ cực đấm ra. Cũng may là
Thiên Du đã đạt đến Luyện Nhục cảnh đỉnh phong nên mới có thể sử dụng ra, dù
không phát huy hoàn toàn uy lực nhưng vậy cũng đã đủ rồi.

“ Hừ, con kiến mà đòi đấu với voi !”

Tiêu Viêm thấy Thiên Du liều mạng lao đến mình thì nhếch mép cười khinh
thường, hắn đưa tay ra ngăn lại những hộ vệ xung quanh rồi gồng lên đấu khí
tung ra một quyền nghênh tiếp.

Tiêu Viêm không hổ danh là tuyệt thế thiên tài, chẳng những thiên phú tu luyện
cao siêu mà cả năng lực chiến đấu cũng không tồi tí nào, một quyền này dù
không phải đấu kĩ nhưng uy lực cũng đã hơn hẳn đồng giai thông thường. Tiêu
Viêm cực kì tự tin vào cú đấm này của mình, hắn chắc mẫm là có thể phế đi hai
tay của tên trước mặt.

Nhưng Tiêu Viêm lần này đã lầm to rồi. Thể thuật là gì, cận chiến vô địch.
Thiên Du lại là Luyện Nhục cảnh đỉnh phong cũng ngang với đấu khí lục đoạn
rồi, cứng đối cứng sẽ bị thua thiệt sao.

Tất nhiên là không !!

“ Pụp ! Crắc “

Hai cú đấm chạm vào nhau, một tiếng xương gãy giòn tan vang lên, Tiêu Viêm như
bị búa tạ đập trúng liên tục lùi ra sau, khóe miệng rỉ ra tơ máu.

“ Khốn kiếp “

Một cảm giác nhục nhã dâng trào lên trong lòng Tiêu Viêm, gương mặt có phần
tuấn tú của hắn vặn vẹo ngước nhìn lên. Tuy nhiên rất nhanh trên đó lại bị vẻ
kinh sợ thay thế.

“ Cứu ta !!”

Bất chấp sĩ diện Tiêu Viêm hét ầm lên, vì lúc này Thiên Du đã như mãnh hổ lao
đến chỗ hắn, một bàn tay cong lên thành hình hổ trảo, mục tiêu chính là cổ
họng Tiêu Viêm.

“ Tam thiếu gia “

“ Viêm Nhi “

Các hộ vệ Tiêu gia cùng Tiêu Chiến thấy cảnh này thì đều đỏ mắt hét lên, Tiêu
Chiến thậm chí còn vận lên đấu kỹ Cuồng sư quyền cách không đập thẳng vào đầu
Thiên Du, trúng một quyền này Thiên Du tuyệt đối chết chắc.

Nhưng Thiên Du lại không hề quan tâm, thế công hắn vẫn không giảm lao thẳng
đến Tiêu Viêm.

“ Dù chết ông cũng kéo theo mày !! VL “

Thiên Du cười lạnh.

“ Lăng lão “

Huân Nhi thấy vậy thì gấp gáp quát nhẹ.

“ Rõ, tiểu thư “

Trong bóng tối, Lăng lão thở dài một tiếng rồi hóa thành một bóng mờ biến mất.
Ngay sau đó Thiên Du chỉ cảm thấy gáy tê rần, trước mắt bỗng nhiên tối sầm đi,
một sự không cam tâm cùng tức giận dâng trào lên trong tim Thiên Du, theo đó
là một một luồng khí lạnh cũng bỗng dâng lên theo hổ trảo bắn thẳng vào người
Tiêu Viêm. Có lẽ là do tiềm thức mà không biết xui rủi ra sao luồng khí lạnh
lại chui tọt vào hạ bộ Tiêu Viêm, Thiên Du trong vô giác đã vô tình tạo ra một
thiên đại bi kịch của Đấu phá thế giới mà không hề hay biết. Ôi thật là thiện
tai thiện tai !!!!^^


Đấu Phá Thần Lộ - Chương #8