7 : Va Chạm


Thiên Du mơ màng tỉnh dậy, cảm thấy một trận vô lực mỏi mệt từ cơ thể dâng
lên. Thiên du cười khổ, hôm qua chơi lớn rồi, không ngờ lại vô tình để âm khí
nhập thể, cũng may bản thân chỉ có vẻ bị bệnh thôi chứ chưa gặp ông bà ông
vải. Sau này nhất định không thể liều lĩnh như vậy nữa.

“ Ủa, mình nhớ bị ngất ngoài sân mà, sao giờ lại nằm trong phòng rồi ??”

Bỗng Thiên Du kinh ngạc phát hiện mình đang nằm trên giường trong phòng, nãy
giờ quên để ý, hèn gì thoải mái dữ.

“ Ngươi tỉnh rồi à !”

Ngay lúc này bỗng có một âm thanh nhàn nhạt vang lên bên tai Thiên Du, hắn
giật mình quay đầu qua thì bỗng nhiên ngây dại.

Ngồi bên giường hắn lúc này là cô cô bé khoảng 6,7 tuổi, gương mặt thanh
thoát, da trắng như sương, mặc dù cơ thể hơi gầy một chút nhưng lại càng khiến
cô trở nên thêm tao nhã, thánh khiết. Cô nhìn chăm chú vào quyển sách trên tay
mình, dường như câu nói lúc nãy không phải do cô hỏi vậy.

Nhưng đó không phải thứ làm Thiên Du ngây dại, mà là..

“ Tiêu Huân Nhi, sao cô lại ở đây ??”

Thiên Du la lên thất thanh, cô bé ngồi bên giường hắn không phải ai khác chính
là Tiêu Huân Nhi.

“ Sao ? Ta ở đây làm huynh có ý kiến à, chính ta là người cứu mạng huynh đấy
nhé !”

Huân Nhi khẽ đặt quyển sách xuống quay lại nói nhỏ, âm thanh đều đều không hề
có một chút cảm xúc phập phồng nhưng bất cứ ai cũng có thể nghe ra tia ủy
khuất trong đó.

Thật ra thì kể cả Huân Nhi cũng không biết sao cô lại ngồi đây nữa, chiều hôm
qua lúc cô đi ngang qua căn nhà này thì vô tình thấy Thiên Du đang trong một
tư thế rất cổ quái. Tò mò cô mới đứng bên ngoài nhìn xem, rồi sau đó cô lại
ngây ra lúc nào không hay. Cứ như vậy Huân Nhi nhìn chằm chằm vào Thiên Du
suốt cả buổi chiều, đến khi Thiên Du ngất xỉu thì cô mới giật mình tỉnh dậy.

Nhìn Thiên Du nằm im ở đó, một sự lo lắng bất an dâng lên trong lòng Huân Nhi.
Cô vội kêu Lăng lão là hộ vệ của cô đỡ hắn vào nhà, sau đó không biết ma xui
quỷ khiến thế nào cô lại từ chối khuyên nhủ của Lăng lão mà ở đây nhìn Thiên
Du cả đêm, lúc nãy thấy hắn sắp tỉnh nên cô mới bối rối cầm quyển sách lên giả
vờ đọc đó thôi.

“ Không, không phải vậy ! Chỉ là ta có phần ngạc nhiên khi thấy Huân Nhi tiểu
thư xuất hiện trong nhà ta thôi, ân cứu mạng của tiêu thư Thiên Du ta xin ghi
lòng tạc dạ “

Thiên Du lắc đầu cười cười.

“ Huynh, huynh đói bụng không ta đi lấy cháo cho huynh ăn !”

Thấy Thiên Du cười bỗng hai má Huân Nhi khẽ phiếm hồng, giọng nói cũng có phần
lắp bắp, xong lại chạy ù ra khỏi phòng như ma đuổi.

“ Ôi vãi. Ta có đáng sợ vậy sao ??”

Thiên Du nhìn bóng lưng Huân Nhi mà đầu đầy dấu hỏi, còn cái việc Huân Nhi
thích hắn thì hắn hoàn toàn không nghĩ tới, họ chỉ mới gặp nhau có hai ba lần
à, có mới lạ chứ !!

( Tác : đôi khi FA lâu năm cũng là một cái tội !!)

Bỏ qua chuyện đó, Thiên Du nhanh chóng dụng tâm kiểm tra thân thể, âm khí nhập
thể không phải chuyện đùa, phải thật cẩn thận mới được.

“ Đây là...”

Bỗng nhiên Thiên Du trợn trắng mắt ra, hắn vừa phát hiện một sự thật kinh
người. Hắn vậy mà, vậy mà đột phá đến Luyện nhục cảnh đỉnh phong rồi !

A đù ! Ta đang mơ hay đang tỉnh.

Thiên Du véo mạnh một cái vào đùi mình, đau bỏ mẹ ! Nhưng hắn lại nở nụ cười
tươi như thằng bệnh tâm thần, trong một ngày nhảy qua một tiểu cảnh giới. Ôi
cuộc đời ta yêu mi !!

Thậm chí Thiên Du còn nảy ra ý định tu luyện vào buổi tối nữa, tất nhiên hắn
cũng chỉ nghĩ nghĩ thôi, hôm qua không chết là phải cảm tạ ông bà rồi, còn
liều nữa, xin miễn !!

Tu luyện, chú trọng nhất chính là từng bước đi lên. Tu thần giả càng là như
vậy, phải không ngừng đột phá giới hạn của thân thể mình. Từng viên gạch nhỏ
được đặt ngay ngắn thì mới có thể xây nhà vững.

Thiên Du không biết ngày hôm qua làm sao mà bị âm khí nhập thể lại có thể đột
phá nhiều như vậy, nhưng hắn biết một điều là chuyện như vậy tuyệt đối là hi
hữu. Chỉ có một lần mà thôi, làm nữa thì sẽ thành ‘ Tham Thì Thâm ‘.

Mà chuyện cũng đúng là như vậy, hôm qua Thiên Du liều mạng nôn nóng đột phá
nên bị âm khí nhập thể, cũng may là hắn tu luyện Hấp Nhật nguyên công. Môn
công pháp này lấy tinh hoa thiên địa chứa đầy thuần dương khí làm chất dẫn để
luyện thể nên trong người Thiên Du cũng có chứa một tia thuần dương, âm khí
nhập vào cơ thể hắn thì gặp phải thuần dương khí, cả hai xung đột mãnh liệt
làm Thiên Du ngất đi.

Cứ ngỡ hắn xong đời rồi thì một tia đấu khí nhẹ phiêu ra từ bụng hắn gia nhập
vào chiến đoàn, tia đấu khí này giống như một cái máy trộn vậy. Nó khuấy đảo
cả hai loại khí rồi hòa trộn chúng lại với nhau, cả ba hình thành nên một loại
lực lượng vô cùng kì dị ẩn sâu vào cơ thể Thiên Du. Thật sự đây là phúc hay
họa thì vẫn chưa biết được.

“ Tiêu Viêm ca, huynh đang làm gì vậy ??”

“...”

Bỗng Thiên Du nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền vào, thoát ra khỏi mớ
suy nghĩ hắn khẽ nhíu mày, dường như hắn có nghe được tiếng Huân Nhi tranh
chấp với kẻ khác.

Cố nén mệt mỏi đứng dậy, Thiên Du bước từ từ ra ngoài.

Ở bên ngoài cửa nhà, Huân Nhi quả nhiên đang đứng tranh chấp với một đứa bé
trai ở trong sân nhà hắn, trên tay cô còn đang cầm một bát cháo nóng, nhìn bát
cháo mà Thiên Du cảm thấy hơi ấm lòng.

Lại nhìn đứa bé trai, Thiên Du giật mình nhận ra đó lại là Tiêu Viêm. A đù !
Huân Nhi cãi nhau với Tiêu Viêm, fan đấu phá đâu mau mạ vào hóng chuyện !!!!^^

Thiên Du xấu bụng cười thầm.

“ Có chuyện gì vậy ??”

Thiên Du dựa lưng vào cạnh cửa post một tư thế điển trai nhất mà hắn nghĩ được
cố ra vẻ đạm nhiên hỏi.

Âm thanh của hắn vừa vang lên thì hai người phía trước ngay lập tức dừng lại,
mỗi người một biểu tình.

Huân Nhi thì lo lắng mang theo chút trách cứ đi đến cạnh hắn.

“ Thiên Du ca ca, sao huynh lại ra đây, đã bảo là cứ nằm nghỉ rồi mà !”

“ Ta không sao, nghe ồn nên ra coi thôi !”

Thiên Du khẽ lắc đầu.

“ Huân nhi, tối qua muội cả đêm không về là do ở với tên này sao ??”

Tiêu Viêm chỉ tay vào mặt Thiên Du rồi lên tiếng, âm thanh rất bình tĩnh rất
chính khí nhưng Thiên Du lại tinh tường nhận ra lửa giận trong mắt Tiêu Viêm.

“ Đúng vậy ! Ta bị bệnh, Huân Nhi ở đây chăm sóc ta có gì sai sao ?”

Không đợi Huân Nhi nói chuyện, Thiên Du đã trả lời.

“ Ngược lại là Tiêu Viêm thiếu gia, cậu làm sao biết Huân Nhi là ở đây cả đêm,
sẽ không phải là cậu đứng chờ trong phòng Huân Nhi cả đêm đấy chứ “

Thiên Du cười như không cười phán thêm một câu.

Mà Huân Nhi nghe vậy thì mắt hạnh đầy kinh ngạc thêm chút uẩn nộ nhìn về phía
Tiêu Viêm.

Tiêu Viêm thấy vậy lạnh mình chột dạ, lạnh lùng trừng Thiên Du. Cái tên rẻ mạt
này lại dám phá chuyện tốt của lão tử, ông không chơi chết ngươi ông không
phải người T. ( ghi Tung trùng tên tg ^^!)

“ Tên khốn, f* your mom “

Tiêu Viêm giơ ngón giữa lên hầm hè nhe răng bỏ lại một câu rồi xoay người đi
mất, trong lòng thì lửa giận không ngừng kéo lên. Đêm qua hắn vốn định, sẽ
thực hiện kế hoạch A, ai dè đâu đợi suốt đêm không thấy Huân Nhi đâu hết.
Thiệt là tức chết mà !!

Còn Thiên Du, nghe Tiêu Viêm chửi mình thì trong mắt hắn dâng lên một vòng
lãnh mang. Tiêu Viêm à Tiêu Viêm, thù của chúng ta lại tăng thêm một cái rồi,
hãy chờ đi !! Lại nhìn về phia Huân Nhi ánh mắt hắn lại mang theo vẻ nghi hoặc
thêm chút đề phòng, lúc nãy khi hắn cùng Tiêu Viêm xung đột thì đã vô tình
nhìn thấy một tia vui sướng cùng lạnh giá lóe lên trong mắt cô.

Độc ! Tối độc nữ nhân tâm !

Thiên Du lạnh gáy, bước chân nhẹ nhàng xê dịch về sau một chút. Trên mặt thì
nụ cười bất biến, từ nay Huân Nhi sẽ là một đối tượng cần đề phòng.

Mà chính sự đề phòng này sẽ gây ra hậu quả ra sao, ai biết được ! Là bi kịch
hay hài kịch, tất cả thuận theo tự nhiên thôi.............. ( tác bán cái nút,
hì hì )

Ps : Hôm nay ngày đầu post 7c, sau này lịch ra bình thường. Nếu bạn thấy hay
thì hãy cho tác 1 thank, 1 like hay 1np nhé !!! Đó sẽ là động lực để tác vững
bút hơn ☆^^☆


Đấu Phá Thần Lộ - Chương #7