“ Bà... bà thật là Độc Hậu, vậy bà có thể giúp tôi giải trừ Ách nan độc thể
được không ?”
Tiểu Y Tiên có phần thấp thỏm hỏi Độc Hậu đang đứng trước mắt mình.
“ Có thể !”
Ánh mắt Độc hậu lóe lên một đạo tinh quang cười cười trả lời.
“ Vậy....”
Tiểu Y Tiên nghe vậy thì vui mừng quá đổi định nhờ giúp đỡ thì bỗng bị Thiên
Du nắm tay ra hiệu im lặng, dù khó hiểu nhưng cô vẫn chọn tin tưởng hắn khẽ
lùi lại.
“ Bà già xấu xí, tốt nhất bà nên dẹp bỏ cái ý nghĩ trong đầu của bà đi. Cô này
là nha hoàn của ta, bà mà làm gì cô ta thì ta sẽ khiến bà hồn siêu phách tán
!”
Thiên Du bá đạo nói, hắn sống hơn trăm kiếp rồi, chút tâm tư của bà già này
hắn còn không biết sao. Chẳng qua thấy Tiểu Y Tiên là ách nan độc thể nên muốn
đoạt xác trọng sinh mà thôi, phải biết Ách nan độc thể một khi trị tốt thì
chính là cái máy auto của thế giới này, chỉ cần có đủ độc thì đột phá Đấu
thánh chỉ là chuyện thời gian. Thử hỏi trên đời này ai không muốn chứ !
Độc Hậu nét mặt cứng đờ rồi rất nhanh âm trầm đi.
“ Oắt con, đừng tưởng ta sợ ngươi. Một tên Đấu Tông đỉnh còn chưa đáng để ta
cho vào mắt đâu, ngươi biết điều thì giao con bé đó ra rồi cút xéo, còn ngoan
cố thì hôm nay sẽ là ngày giỗ của ngươi !”
Đã bị vạch mặt thì còn che che dấu dấu làm gì, Độc Hậu rất thẳng thắn trắng
trợn uy hiếp Thiên Du.
“ Giỗ ta ? Có ngon nhào vô...”
Thiên Du khoanh tay cười, ánh mắt đầy chiến ý. Hắn muốn một đối thủ mạnh có
thể khiến mình toàn lực chiến đấu, kẻ trước mắt chỉ là linh hồn nhưng khí tức
cũng đã là Đấu Tông hậu kỳ rồi, hơn nữa còn là một lão quái sống lâu năm.
Tuyệt đối có thể cho Thiên Du thỏa mãn.
Có điều lần này hắn tính sai rồi !
Độc hậu toàn khuôn mặt âm trầm cực độ, đã bao giờ bà ta bị người khinh khi như
thế này.
Một thủ ấn kì lạ được bà kết ra, sau đó linh hồn bà rất nhanh chui vào thân
xác mình. Một luồng khí thế phô thiên cái địa lan tràn ra, không gian chấn
động lên rồi rất nhanh đổ vỡ.
“ Đấu thánh !”
Mặt Thiên Du có phần cứng lại nhưng rất nhanh hồi phục, chỉ là nhất tinh mà
thôi, hắn nghĩ mình vẫn có thể ứng phó.
Quay sang Tiểu Y Tiên đang trợn mắt nhìn sự thế thay đổi, Thiên Du vừ chắn áp
cho cô vừa nhẹ giọng nói.
“ Sắp đánh nhau rồi, cô có thể tin tưởng đi vào không gian của ta một lát được
không !”
“ Ừm, được !”
Tiểu Y Tiên nhu thuận gật đầu, cô biết việc này là do mình mà ra nhưng vì bản
thân yếu đuối nên đành tránh đi cho khỏi vướng víu Thiên Du, đồng thời một ý
nghĩ trở nên mạnh mẽ cùng xuất hiện. Cô, không muốn vô dụng đứng sau lưng hắn
!
Thiên Du cười nhẹ, một cánh cổng cổ xưa huyền ảo từ hư không hiện ra sau lưng
hắn, hai phiến cửa khẽ mở ra, một lực hút cực mạnh hút Tiểu Y Tiên bay vào
trong rồi rất nhanh khép lại, biến mất.
Đó chính là Thần môn của Thiên Du, là thứ mà bất kì tu sĩ Thông Thần môn nào
đều có được.
Giải quyết xong Tiểu Y Tiên, Thiên Du mới nghiêm túc nhìn về phía Độc Hậu.
Trong long thầm 99than một tiếng đáng tiếc, nếu không phải lo cho Tiểu Y Tiên
thì với tính cách của mình Thiên Du đã đập cho bà ta một đòn rồi, biết đâu có
thể nhất kích tất sát, nhưng hiển nhiên bây giờ đã quá muộn.
Độc hậu vươn người đứng dậy để lộ ra những đường cong lả lướt của mình.
“ Oắt con thì cũng chỉ là oắt con, không có chút quyết liệt nào ! Biết khôn
thì mau mau giao con bé kia ra rồi dập đầu tạ tội với bản hậu, biết đâu ta sẽ
tha cho ngươi !”
Độc hậu cười nhạt nói, bí pháp này của bà ta mặc dù có vô số tác dụng phụ
nhưng được cái là sẽ có được toàn bộ thực lực lúc còn sống.
Thiên Du trong mắt bà ta chỉ có tu vi Đấu Tông đỉnh mà thôi, việc giết hắn với
một Đấu Thánh như bà chỉ như là giết một con kiến vậy. Kết quả trận chiến này
đã sớm được quyết định rồi.
Nhưng thật sự sẽ vậy sao ? Tất nhiên là không rồi.
Thiên Du cười lạnh lùng, đồng tử hắn chuyển sang màu xám xịt, một cái hình
xoắn ốc liên tục xoay chuyển trong đó.
Thiên Chinh đồng ! Lực đẩy cực hạn.
Một luồng xung kích lấy Thiên Du làm trung tâm tản ra bốn phương tám hướng, nó
đi đến đâu là không gian rung động rồi đứt gãy đến đó, rất nhanh thì đã ập đến
khuôn mặt kinh hãi gần chết của Độc Hậu.
Ầm !!!
Tiểu không gian hoàn toàn sụp đổ, tảng đá chứa nó cũng bạo liệt ra. Hai bóng
người từ đó bay thẳng lên trời, hai cổ khí thế như biển rộng núi lớn va chạm
vào nhau, chiến đấu đã chính thức mở màn.
.......
Một góc khác của Ma Thú sơn mạch.
Nếu bên kia đang là chiến đấu long trời lở đất thì ở đây lại đang diễn ra một
cuộc truy đuổi chiến ngoạn mục vô cùng, hai đạo ảo ảnh một tím một đen không
ngừng bay lượn di chuyển .
Cụ thể là màu tím chạy còn màu đen đuổi theo.
Bên trong đạo ảo ảnh màu tím, ta có thể nhìn thấy được hình dáng của một thanh
niên trẻ có gương mặt rất chi là trung tính, mặc dù thanh tú nhưng lại pha lẫn
chút âm nhu làm người ta mê đắm.
Hắn chính là Tiêu Viêm.
Gương mặt Tiêu Viêm lúc này tràn ngập sự phẫn nộ cùng không cam lòng, nhìn đạo
hắc ảnh đang truy đuổi phía sau mà hắn nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đầy hận
ý.
“ Cổ Bình, Cổ tộc các ngươi hãy chờ đó. Thù diệt tộc hôm nay Tiêu Viêm ta
không trả thì thề không làm người “
Năm năm, trong năm năm trôi qua này Tiêu Viêm luôn một lòng tu luyện nhằm đánh
thức Dược lão, thậm chí vì để có thể đột phá nhanh nhất hắn còn từ bỏ luôn cả
Phần quyết mà tu luyện một Thiên Giai công pháp : Bạch nhật tuyên duyên công.
Đây là một quyển công pháp vô cùng kỳ dị mà Dược lão đã vô tình lấy được, tốc
độ tu luyện hoàn toàn dựa vào “ Niệm “ của một người. Chấp niệm càng lớn, càng
mạnh thì tốc độ tu luyện càng nhanh, hơn nữa dưới Đấu Tông còn hoàn toàn không
có bình cảnh. Chính là một quyển tuyệt thế kì công.
Dựa vào một tình yêu sâu đậm cùng chấp niệm mạnh mẽ với Dược lão, Tiêu Viêm tu
luyện như ngày đi ngàn dặm. Chỉ ngắn ngủi năm năm đã đạt đến Đấu Tông tứ tinh,
trở thành đệ nhất cao thủ Gia Mã đế quốc.
Tiêu gia cũng theo đó nước lên thì thuyền lên trở thành gia tộc số một đế quốc
này, người trong tộc trở nên vô cùng kiêu căng hống hách, tiếng xấu khắp nơi.
Nhưng Tiêu Viêm chẳng quan tâm, người nhà hắn muốn làm gì hắn cũng ủng hộ. Tâm
hắn giờ chỉ tập trung muốn cứu tỉnh Dược lão mà thôi ! ( Tội thằng bé, ta đưa
Dược lão sang tay kẻ khác rồi mà không hay !^^)
Cứ ngỡ mọi chuyện như vậy là tốt đẹp rồi ai dè không biết từ đâu chui ra một
tên tự xưng Cổ Bình là kẻ thù Tiêu Tộc, thực lực lại đạt đến tận Đấu tôn.
Tiêu gia hai trăm mạng người trong một đêm bị tàn sát sạch sẽ, trừ Tiêu Ngọc
đang ở Già Nam học viện cùng Tiêu Viêm đang chạy trối chết thì không còn ai
sống sót.
Thân phận Huân Nhi cũng bại lộ vào lúc đó, gian tế Cổ Tộc. Cổ Bình vì niệm
tình đồng tộc mà tha chết cho cô ta, đều đó làm Tiêu Viêm tưởng họ là một phe
nên ôm hận vô cùng.
Lại một lần cường chống xé rách hư không, thân hình Tiêu Viêm biến mất ngay
lập tức, lúc xuất hiện thì đã ở ngoài xa hơn 20km. Tuy nhiên hắc ảnh phía sau
lại nhu giòi trong xương chỉ lắc lư mấy cái đã đuổi kịp Tiêu Viêm.
“ Lão sư....”
Tiêu Viêm đang định chạy tiếp thì bỗng nhiên định trụ thân hình, một đạo khí
tức thân thuộc từ bên trái hắn rất xa xôi truyền đến, là khí tức của Dược Lão.
Không chút chần chừ, bỏ qua vết thương trên thân Tiêu Viêm lại xé rách không
gian làn nữa. Thân hình biến mất đi.
“ Hử ! Đổi hướng rồi, để xem ngươi chạy được bao lâu !”
Hắc ảnh phía sau bất ngờ khẽ dừng lại để lộ ra hình dạng, nếu Thiên Du có mặt
tại đây thì chắc chắn sẽ nhận ra tên này chính là một trong bốn tên cướp hắn
giết năm năm trước.
Không dừng lâu, Cổ Bình lắc mình cũng xé rách hư không đuổi theo Tiêu Viêm.
Một cuộc tứ chiến đã sẵn sàng bùng nổ !!!