Ý thức Thiên Du dần thanh tỉnh lại, đập vào mắt hắn đầu tiên chính là một
không gian trắng tinh.
Linh hồn Thiên Du nhẹ nhàng chuyển động một cái. Cảm thấy bình thường hắn mới
bắt đầu đánh giá xung quanh.
“ Đã tỉnh rồi sao ?”
Bỗng một giọng nói già nua từ sau lưng Thiên Du vang lên, Thiên Du bình tĩnh
xoay người lại.
Đừng hỏi sao hắn không kinh ngạc, bất kì ai trải qua trăm kiếp luân hồi cũng
sẽ vậy thôi.
“ Ông là ai ?”
Thiên Du phát ra một luồng sóng ý thức truyền đạt câu hỏi đến vị lão giả đang
đứng sau lưng mình.
“ Ta ?”
Ông lão mặc một bộ hắc bào khẽ vuốt chòm râu trắng của mình cười nói.
“ Thế nhân đều gọi ta là Bát cực chiến thần, tuy nhiên giờ đây ta đã già rồi.
Chiến thần gì gì cũng không còn xài được nữa. “
“ Bát cực chiến thần..”
Thiên Du hơi ngẩn ra nhưng rất nhanh hồi phục lại.
“ Con chào sư phụ !”
“ Ừm, ta cũng có thể xem như nửa sư phụ của ngươi mà nhỉ. Haha “
Bát Cực chiến thần cười cười.
“ Vậy con hãy đón xem ta đưa con đến đây làm gì nào ?”
Thiên Du trầm ngâm.
“ Là vì con đã vượt qua trăm kiếp luân hồi sao ? Người muốn tạo lại thân thể
rồi đưa con về, đấu khí đại lục. “
Bát cực thần có phần bất ngờ nhưng rất nhanh lại vui vẻ lên
“ Chính xác, xem ra thu hoạch của con sau khi luân hồi rất lớn nhỉ ? Về tâm
cảnh lẫn trí tuệ đều nâng cao lên nhiều rồi..”
Thiên Du “ Ừm !”
Có lẽ do ảnh hưởng của kiếp cuối cùng mà bây giờ tính cách Thiên Du cũng có
phần lạnh nhạt đi.
“ Con biết không, từ khi cái bí pháp Luân Hồi bách thế của ta được sáng tạo ra
thì con là người thứ nhất vượt qua được đó. Những người trước bị ta lấy đi thí
nghiệm đều bị lạc lối trong luân hồi cả rồi, chỉ có con là ra khỏi được thôi.
Ha ha”
Bát cực thần rất phũ phàng như kể chuyện không đâu.
Thiên Du im lặng.
“ Quả cầu truyền thừa là một cái bẫy để tìm người thí nghiệm...”
Bỗng Thiên Du nói ra một câu làm Bát cực chiến thần đứng hình.
“ Sao ngươi biết !”
Thiên Du cười nhợt nhạt.
“ Kiếp thứ 59 của con là một nhà bác học điên, con cũng từng làm vậy với học
trò mình....”
Bát cực chiến thần “...”
“ Khụ khụ.... thông minh quá không phải tốt lành gì đâu !”
“ Ừ, con biết !”
“.....”
“ Thôi nhanh nhanh làm xong việc rồi lượn đi cho ta nhờ, nói chuyện với con
chán chết được !”
Bát cực chiến thần một mặt bị đánh bại mất kiên nhẫn nói.
Xong không đợi Thiên Du tiếp lời ông nói luôn.
“ Luân Hồi bách thế được ta sáng tạo ra không phải để chơi đâu. Một khi con
hoàn thành nó thì sẽ có vô số chỗ tốt trên con đường tu luyện sau này “
“ Ta chỉ nói cho con biết bốn chỗ tốt cơ bản thôi.
Thứ nhất, là tâm cảnh cùng trí tuệ. Cái này chắc con biết rồi.
Thứ hai, đó là một lần đoán tạo bất tử thân. Lát nữa bản nguyên vũ trụ sẽ đưa
con đến Hải dương pháp tắc, tại đó con sẽ được tạo ra bất tử thân của mình.
Bất tử thân, công hiệu như tên, chỉ cần tuổi thọ con không phải tự hiên hao
hết thì sẽ không chết, dù là nguyền rủa giảm thọ cũng không được. Cái này cả
ta cũng thèm nữa đó, ha ha.
Thứ ba, trong quá trình đoán tạo thân thể con có thể từ Pháp tắc hải dương cảm
ngộ một loại thần thông bản mạng cho mình. Cái này so với mấy tên cảm ngôn khi
lên cấp thông thần môn xịn hơn nhiều.
Thứ tư, đó là tu vi của con. Sau khi thân thể được đoán tạo hoàn thành, tu vi
con cũng sẽ theo cường độ linh hồn của con tăng lên, linh hồn càng mạnh tu vi
càng cao. Theo ta đoán thì ít nhất con cũng sẽ đạt đến Vạn tượng cảnh sơ kỳ
đó.
Thế nào, vui không, ha ha !”
Bát cực chiến thần một mặt cười tươi nhìn Thiên Du, ông ta muốn nhìn thấy cái
nét mặt hưng phấn như điên của hắn a. Phải nói cha này chính là một lão ngoan
đồng chính hiệu !!!!
Nhưng đáp lại ông ta..
“ Ừ, vui !”
Mặt Thiên Du lạnh tanh trả lời.
“...”
“ Thôi thôi thằng đầu gỗ, lượn đi cho ta nhờ ! Nhìn cái mặt ngươi là không ưa
rồi, chẳng giống ta gì hết... À mà đồ đạc lúc trước trên người ngươi ta để
trong thân cây chổ ngươi ngồi đó, có cần thì lấy nha !”
Bát cực chiến thần buồn bực phất phất tay, theo đó một luồng thất thải hào
quang từ hư không giáng xuống đưa Thiên Du đi mất.
“ Lão Xuyên việt thần lần này tìm được một mầm tốt đấy chứ, hi vọng hắn sẽ làm
được việc đó a....”
.......
Một vùng không gian vô cùng mỹ lệ.
Đó là cảm nhận đầu tiên của Thiên Du khi đến nơi này.
Một không gian đen tuyền xen kẽ vô số sợi tơ ánh sáng, chúng giăng đầy khắp
không gian, mỗi loại mỗi màu sắc mỗi kiểu dáng khác nhau.
Có sợi đỏ tía ấm áp vô cùng...
Có sợi trắng tinh mát mẻ...
Có sợi như di chuyển nhanh..
Lại có sợi khác chậm...
( Đừng thắc mắc sao sợi pháp tắc ôn hòa như vậy. Do Thiên Du đang được bản
nguyên vũ trụ bảo vệ !)
Thiên Du đoán đây có lẽ là hải dương pháp tắc mà sư phụ đã nói rồi, hắn cứ vậy
lặng im ngắm nhìn chúng cho tới khi.
Một sợi tơ cực nhỏ từ một sợi pháp tắc tách ra chui vào cơ thể Thiên Du...
Sau đó sợi thứ hai, thứ ba... cho đến khi tất cả các sợi pháp tắc trong không
gian này đều chia ra một phần chui vào cơ thể hắn thì mới thôi.
Linh hồn Thiên Du phát ra vô số hào quang sáng rực rỡ, còn ý thức hắn thì rơi
vào trạng thái huyền ảo mơ mơ hồ hồ chìm sâu vào không gian pháp tắc xung
quanh....
......
Gia mã đế quốc.
Trong một vùng ngoại ô cách Thanh sơn trấn 50 km.
Tại nơi mà Thiên Du từng ngồi đợi chết năm đó giờ đã cỏ mọc um tùm, vô số cây
con ngày xưa cũng phát triển trở thành những cây cao vững chải tạo thành một
vùng cây nhỏ.
Thứ duy nhất còn như cũ cũng chỉ là cây cổ thụ già kia mà thôi.
Phần phật phần phật !
Một cơn gió mạnh bỗng đảo qua khiến những chiếc lá trên cây cổ thụ già đong
đưa, chúng phát ra những âm thanh vui vẻ như đang chào đón người quen mà lâu
năm không gặp của mình.
Một gợn sóng nhiều màu bỗng từ hư không dưới gốc cây hiện ra, một bóng dáng từ
đó dần xuất hiện, đến khi gơn sóng tan đi thì bóng người ấy cũng đã hiện rõ ra
hoàn toàn.
Đó là một cậu thanh niên khoảng 15, 16 tuổi, tóc đen da trắng. Gương mặt anh
tuấn góc cạnh rõ ràng, đôi mắt cậu ta đóng chặt lại gương mặt an tường nhu
đang ngủ say.
“ Đây là ?”
Một lúc lâu sau, mi mắt cậu khẽ chớp rồi nhẹ nhàng mở ra.
Một đôi mắt có đồng tử chín màu kì dị xuất hiện, kèm theo đó là một cổ khí áp
đầy cổ lão tang thương tràn ngập khắp không gian.
Thiếu niên đó không ai khác chính là nhân vật chính của chúng ta, Thiên Du.
Thiên Du đưa mắt quét một vòng rồi nhanh chóng tập trung lên thân cây cổ thụ,
khẽ đưa tay vuốt nhẹ thân cây. Từng dòng kí ức xa xưa tràn vào não hắn.
“ Khẽ nhắm mắt, linh hồn lực tỏa ra cảm nhân số tuổi của một thân cây già nhất
không có trong kí ức của mình. Thiên Du khẽ lẩm bẩm
“ Đã 5 năm trôi qua sao ? Haizz”
Khi mở mắt ra lần nữa, đồng tử hắn đã trở về màu đen tuyền như trước đây.
Tay trái khẽ kết ấn rồi ngoắc nhẹ, từ trong thân cây cổ thụ già một quả cầu
ánh sáng bay ra rơi vào tay Thiên Du. Khi ánh sáng tản đi, trên tay hắn đã có
ba chiếc nhẫn bạc cùng một viên thủy tinh hình lục giác.
Khẽ vuốt ve, ba chiếc nhẫn. Thiên Du đeo lại vào tay mình.
“ Đây là gì ?”
Thiên Du nghi hoặc nhìn khối thủy tinh, hắn nhớ rõ là trước đây trong người
mình đâu có thứ này đâu.
Linh hồn lực tràn vào dò xét.
Trong khối thủy tinh là một linh hồn lão giả có màu hồng nhạt đang ngủ say.
Nét mặt Thiên Du đầy cổ quái nhìn linh hồn đó.
“ Cha nào vậy cà, mà thôi cứ cất trước. Đợi ông ta tỉnh rồi hỏi sau !”
Nghĩ vậy Thiên Du tiện tay nhét viên thủy tinh vào túi áo mình, bộ đồ này là
do Thiên Du dùng nguyên lực sáng tạo ra trước khi bị trả về đây, là một chiếc
áo sơ mi ngắn tay có túi cùng một chiếc quần Jean xanh bạt.
Xong rồi thân thể Thiên Du bắt đầu đằng không bay lên, nhìn ngắm nơi đây lần
cuối cùng rồi lao vút về một hướng.
Ps : Đừng hỏi sao thằng này mới lên cấp mà bay được, cứ cho đây là một dạng
khống chế tuyệt đối đối với sức mạnh bản thân đi. Một phúc lợi của bách thế
luân hồi ^^!