Bái Sư (2)


Người đăng: Thiên Chân Vô Tà

Tô Thiên đại trưởng lão là người dẫn đường, Vô Song cùng ông ta đi thẳng đến
hậu sơn của Già Nam học viện chứ không phải bất cứ căn phòng giáo viên nào .
Làn gió hiu hiu thổi cộng với bầu trời đêm không trăng không sao làm khung
cảnh xung quanh có chút mờ mịt.

Vô Song đang định lên tiếng hỏi Tô Thiên xem còn bao lâu nữa mới đến nơi thì
hắn mới phát hiện có gì đó không đúng, Tô Thiên đại trưởng lão đã biến mất từ
bao giờ chỉ để lại mình Vô Song đứng lặng im trên mảnh đất trống, tiếng gió
thổi vào rừng cây xào xạc, xung quanh thậm chí không có bất cứ một sinh vật
sống nào, yên tĩnh như tờ.

Vô Song cứ như vậy bị bỏ mặc trong một không gian hoang vắng và u tối, bất
quá khuôn mặt hắn vẫn bình thản cực độ, hoàn toàn không nhận ra một chút lo
lắng nào, Vô Song biết những lúc thế này thì càng phải tỏ ra bình thản, càng
phải thả lỏng cơ thể.

Đôi huyết nhãn của Vô Song mở lớn, hắn quan sát toàn bộ không gian xung quanh
, thậm chí phóng tầm mắt ra xa hết cỡ nhưng cũng chỉ thu được vài hình ảnh
sinh vật nhỏ nhắn di chuyển, vẫn hoàn toàn không thấy một ai cả, thỉnh
thoảng tiếng cú vọ vang lên giữa màn đêm lại càng tăng thểm vẻ đáng sợ cho
không gian xung quanh.

Vô Song biết huyết nhãn có khả năng quan sát rất tốt tuy nhiên trong thế giới
này nó hoàn toàn không có tác dụng với cường giả từ đấu tôn cường giả trở lên
. Trở thành đấu tôn bắt đầu có thể vận dụng không gian chi lực, trốn trong
không gian thì huyết nhãn hoàn toàn không có chút tác dụng nào cả.

Vô Song khóe miệng cong lên, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống dựa vào một gốc cây ,
từ trữ vật giới chỉ lấy ra một cây đàn huyền cầm, đương nhiên cây đàn này
không hề đặc biệt, một cây đàn hết sức bình thường có chăng thì tinh xảo một
chút mà thôi.

Tiếng đàn vang lên trong không gian yên tĩnh, Vô Song với cây đàn trong tay
bỗng rơi vào cảnh giới vong ngã, hắn mặc kệ tất cả chỉ tập trung vào tiếng
đàn của mình, âm cao âm bổng, khi trầm khi xa, tiếng đàn trở thành bạn của
Vô Song, toàn bộ không gian, toàn bộ ngọn núi rộng lớn phía sau nội viện chỉ
còn Vô Song cùng cây huyền cầm của mình mà thôi.

Cũng chẳng biết bao nhiêu lâu trôi qua, đột nhiên có một âm thanh truyền đến
bên tai Vô Song, giọng nói này rõ ràng đã bị làm cho thay đổi, nam không ra
nam nữ không ra nữ cũng chẳng thể đoán được là già hay trẻ cả.

“ Đàn hay lắm, bất quá ta không hiểu tại sao một người tu luyện đấu khí lại
cứ vướng vào ngoại vật như vậy, ngươi dành thời gian để tu luyện đấu khí
không phải tốt hơn sao “.

Vô Song mở mắt ra, hắn vẫn không phát hiện âm thanh đến từ chỗ nào chỉ biết
người lên tiếng mạnh hơn hắn rất nhiều, một khi không phát hiện ra đối thủ ở
đâu dù đối thủ đã chủ động báo hiệu thì chắc chắn mình nằm ở thế yếu.

Vô Song khóe miệng hiện lên một nụ cười tự tin “Ta khác với những kẻ tu luyện
đấu khí tầm thường khác “.

Giọng nói thần bí lại một lần nữa vang lên “ Vô chi tiểu bối, những kẻ tu
luyện đấu khí tầm thường ?, ngươi có biết có bao nhiêu người tu luyện đấu khí
trong thiên hạ không quan tâm đến thứ kỹ nghệ này không, ngươi có biết các
đại nhân vật, các tuyệt thế cường giả từ thời thượng cổ cũng không đụng vào
thứ kỹ nghệ này không, ngươi dám coi thường bọn họ ? . Quả nhiên là tuổi nhỏ
tâm nhãn kém, dành thời gian cho mấy thứ tạp kỹ thế này chỉ làm chậm con
đường phát triển của ngươi mà thôi “.

Vô Song mỉm cười, không hề vì bị đối phương chê trách mà phật lòng, nụ cười
của hắn thật tươi, thật tự tin “ Ta không biết những thứ ngươi nói là thật
hay là giả, ta cũng chẳng quan tâm các bậc tiên hiền trong lời ngươi làm được
cái gì, trong mắt ta bọn họ vốn tầm thường “.

“ Cường giả trong thiên hạ này mạnh nhất là cảnh giới gì ?, đấu tôn, đấu
thánh hay thậm chí đấu đế trong truyền thuyết ? . Một đấu đế cường giả có thể
làm được gì cho thiên hạ, xin thưa đấu đế chẳng làm được gì cả, hắn là người
mạnh nhất thiên hạ, hắn là người chưởng quản quyền sát phạt trong tay, hắn
là vô địch nhưng thiên hạ này không có hắn vẫn sống tốt, sống khỏe, sống
thoải mái “.

“ Đấu đế sống cả đời để tu luyện, đấu đế cả đời chỉ sống vì mình, cả đời chỉ
chém giết cả đời chỉ toan tính thiệt hơn, công tích của hắn cho nhân loại ? ,
ngoại trừ sự tàn phá ra ta vẫn không biết hắn làm được cái gì “.

“ Đấu kỹ thì sao, công pháp thì sao ? Không có nó con người vẫn sống tốt .
Trong một tòa thành thị có biết bao dân thường, ai là người làm ra quần áo
cho các người, ai là người làm ra lương thực cho các người, ai là người cung
ứng mọi thứ cho các người sinh hoạt, đó chính là dân chúng bình thường “.

“ Liệu đấu kỹ và công pháp có trước hay chính những người dân tầm thường yếu
như kiến hôi trong mắt cường giả có trước, liệu có phải từ thủa sơ khai con
người đã biêt tu luyện ?, liệu ai là người nghĩ ra phương pháp tu luyện cho
nhân tộc ?, tất cả đều là từ những người dân thường mà ra, tổ tiên chúng ta
là nhân loại bình thường chứ không liên quan gì đến đấu đế đấu thánh viễn cổ
cả”.

“ Thứ mà ngươi gọi là tạp kỹ chính là thứ nuôi nấng linh hồn con người hàng
vạn năm, vui cùng người, buồn cùng người . Thử hỏi những người dân thương
làm lụng quanh năm vất vả một nắng hai sương xem họ quan tâm đến thiên giai
đấu kỹ, quan tâm đến đế cấp đan dược hay đối với họ chỉ là ngồi nghe một bản
nhạc hay giúp tâm tình giải tỏa sau mỗi ngày lão động vất vả ? “.

“ Đấu kỹ hay công pháp chỉ là vấn đề phụ trợ cho con người mà thôi, nó không
đại diện cho con người, cho dù tất cả những kẻ tu luyện chết hết con người
cũng vẫn tồn tại được, thứ mà những tu luyện giả làm được chỉ là tàn phá ,
hủy diệt, tranh đấu mà thôi . Ta cũng không hiểu các người có thể tự tạo được
ra cái gì cho nhân tộc bằng đôi bàn tay của mình nữa hay trên đôi bàn tay đó
chỉ toàn là máu, là tính mạng của đồng loại “.

“ kẻ coi thương cái gốc của con người mới là kẻ đang khinh nhờn tiên tổ, nhớ
kỹ xuất thân của ngươi vị cường giả không dám lộ mặt thật, tổ tiên của ngươi
chính là gắn liền với những thứ bình thường thân thương này mà tồn tại “.

Vô Song xoay cây tròn cây huyền cầm, hắn đứng bật dậy “ Cuối cùng đừng so
sánh ta với những kẻ khác, ta tuyệt đối không giống những kẻ chỉ biết sát
sinh, chỉ biết tranh đấu đó . Ta là ta, ngươi nói thứ tạp kỹ này làm ta tu
luyện chậm đi, làm ta phân tâm ? “.

Vô Song cuồng tiếu, nụ cười khinh miệt thế gian “Toàn bộ thiên hạ này có kẻ
nào dám đứng trước mặt Vô Song ta, dám tự tin vỗ ngực có tư cách coi thường
Vô Song ta ?, dám tự nhận tu luyện nhanh hơn ta ? “.

Mặc kệ thần bí nhân đang lẩn trốn suy nghĩ cái gì, mặc kệ hắn định làm gì Vô
Song đều quay đầu bỏ đi, hắn ghét nhất là những kẻ coi thường người dân ghét
nhất những kẻ coi thường sinh mạng con người.

Toàn bộ đấu phá thương khung thế giới lúc nào cũng kể về cường giả chiến đấu ,
kể về công pháp kể về đấu kỹ, kể về tất cả những thứ cao cao tại thượng nhưng
mấy ai biết sự thực ở nơi đây là thế nào, mấy ai biết trong nguyên tác đẹp đẽ
hào hùng bao nhiêu thì thế giới này lại đen tối bấy nhiêu.

Trung bình cứ một tu luyện đấu khí cường giả thì có một trăm thường dân, tất
nhiên họ cũng có đấu khí nhưng cực kỳ mỏng manh, họ không có công pháp tu
luyện cũng chẳng có đấu kỹ gì, họ sinh sống bình thường, ngày ngày làm việc
, qua thời gian đấu khí trên đại lục làm họ mạnh lên, bất quá cả đời họ chỉ
là đấu giả mà thôi.

Có ai biết được rằng họ mới là những người quan trọng nhất đại lục chứ không
phải những cường giả có thể phất tay là hủy thiên diệt địa . Thử hỏi mất những
con người bình thường đó kẻ nào trồng lương thực, kẻ nào đào sông, kẻ nào
xây đe đập lắp mương, ai là người xây lên những ngôi nhà kiên cố, quần áo
mặc là từ đâu mà ra ? . Cường giả ngoại trừ tu luyện và chém giết ra, chẳng
làm nổi cái quái gì cho đời cả.

Vô Song còn nhớ như in hai mẹ con hắn khi đến Ô Thản Thành, hai ngươi trong
mắt những kẻ tu luyện chỉ như con kiến hôi, trong mắt họ chỉ có sự khinh
thường, vô tận khinh thường, cho dù chỉ là vai tên đấu giả canh cổng hay vài
đấu sư nho nhỏ.

Vô Song thích nụ cười, thích sự hiền lành trong sáng của những người hàng xóm
bên mình, hắn còn nhớ Triệu thẩm bán rau vì thương mẹ con hắn đơn côi lúc nào
cũng lấy rẻ cho hắn, hắn còn nhớ Lâm thúc xây lại mái nhà cho mẹ con hắn ,
hắn nhớ rất nhiều rất nhiều những con người chân chất ấy, những người mà chỉ
cần một câu cảm ơn từ tận đáy lòng là đủ với họ rồi chứ không phải cái thế
giới tu luyện chỉ có máu, sự toan tính và giả dối này.

Cầu Thanks sau mỗi chương, thanks càng nhiều thì mình càng có động lực viết.


Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song - Chương #62