Bái Sư (3)


Người đăng: Thiên Chân Vô Tà

Vô Song đang định quay đầu rời đi thì trước mặt hắn không gian lập tức biến
động, từ trong không gian mội thần bí lão nhân bước ra . Trên tay lão cầm một
thanh quải trượng hình như được bện bằng dược thảo, trên quải trượng lại treo
nhiều bình ngọc rung rinh tạo nên những tiếng vang giòn tan vui tai.

Vị Lão nhân này thoạt nhìn cực kỳ bình dị nhưng mỗi nhìn thêm một lần lại cảm
thấy người này sâu hơn một lần, cứ như một đại dương bao la nhìn mãi nhìn mãi
vẫn không thu hết được vào trong tầm mắt vậy.

Chỉ cần nhìn một lần lập tức Vô Song dám chắc đây không phải là Mang Thiên
Xích, Mang Thiên Xích tuyệt đối không có nổi phong thái thế này . Nếu thực sự
phải liên tưởng đến một nhân vật thì Mang Thiên Xích giống với Chu Bá Thông
còn lão nhân trước mặt giống với Hồng Thất Công, mỗi người đều thích tự do tự
tại nhưng sự tự do tự tại lại được thể hiện hết sức khác nhau . Một người thì
ham chơi nên tự do tự tại một người là đặt mình bên ngoài thiên hạ mà tự do tự
tại.

Vị lão nhân này đứng chắn trước mặt Vô Song, giọng nói của ông ta vang lên “
Ngươi nói ngươi khinh thường những người tu luyện đấu khí vậy tại sao ngươi tu
luyện . Lão phu không phủ nhận những cái ngươi nói là đúng, những cái ngươi
nói lần đầu tiên lão phu được nghe đặc biệt từ một thằng nhóc vắt mũi chưa
sạch như ngươi tuy nhiên ngươi không thấy mâu thuẫn sao, ngươi khinh thường
tu luyện giả trong thiên hạ nhưng bản thân ngươi cũng là một trong số đó “.

Vô Song liếc nhìn vị lão nhân này từ đầu đến chân sau đó bình thản đáp “ vì ta
khác biệt với bọn họ nên ta có tư cách coi thường bọn họ . Thứ nhất tên của ta
là Vô Song là thiên hạ Vô Song chính vì vậy ta nhất định sẽ vượt qua tất cả ,
vượt qua thế hệ đi trước trở thành số một, thành duy nhất “.

“ Tiếp theo ta khác với bọn họ, ta tu luyện chưa bao giờ nghĩ làm cho mình
mạnh lên, ta tu luyện là vi thủ hộ “.

Thần Nông Lão Nhân nhíu mày “ Tu luyện vì thủ hộ ?, vậy có khác gì làm cho
mình mạnh lên, ngươi không mạnh lên sao có thể thủ hộ “.

Vô Song bình thản đáp “ Cùng một việc làm nếu mục đích khác nhau thì kết quả
sẽ khác nhau . Tu luyện vì bản thân mình và tu luyện vì thủ hộ những thứ quan
trọng hoàn toàn khác nhau . Vì thủ hộ chính là xuất phát từ người khác, xuất
phát từ những thứ thiêng liêng nhất với bản thân mình chứ không xuất phát từ
chính ham muốn của mình “.

“ Ta không thể nào phủ nhận ta cũng là người tu luyện, cũng là tu luyện giả
trên con đường của ta đi cũng phải trải đầy máu và mồ hôi bất quá ta có giới
hạn của mình, ta biết giới hạn của bản thân mình ở đâu, ta biết ta nên làm
gì . Trong mắt ta thế gian này nhưng sinh mệnh bình thường nhất mới là đáng
quý nhất, ta sẽ bảo vệ họ, ta sẽ giúp họ mở ra một tương lai mới, ta tuyệt
đối không để kẻ khác coi họ là pháo hôi, muốn chém muốn giết tùy ý “.

Thần Nông Lão Nhân lắc đầu “ Lão phu vẫn không hiểu, ngươi nói trên con đường
mà ngươi đi trải đầy máu và mồ hôi, tức là ngươi không ngại giết người ? ,
ngươi đã quý sinh mạng thường dân như vậy tại sao ngươi vẫn muốn giết người “.

Vô Song lạnh lùng đáp “ người không đụng ta, ta không đụng người . Người đụng
đến ta ta trả lại gấp bội . Ta chỉ giết tu luyện giả, tuyệt đối cả đời này
không đụng vào người dân vô tội “.

“ Các ngươi là cường giả cao cao tại thượng, một cái địa giai trung kì đấu kỹ
trong tay một đấu tôn cường giả khủng khiếp bực nào, đáng sợ bực nào, chỉ
cần dư trấn của nó gây ra cũng có thể hủy diệt một toàn thành thường dân . Ta
khác các ngươi ta tuyệt đối không làm ảnh hưởng đến họ “.

Thần Nông Lão Nhân im lặng một chút rồi nói “Vậy giết tu luyện giả và giết
thường dân có gì khác nhau ? “.

Vô Song đáp “ Tu luyện giả là những người đã chấp nhận đi trên con đường đặt
cược giữa sự sống và cái chết, đã đi trên con đường đó chỉ có thể trách tài
không bằng người, dám chơi dám chịu . Đã đi trên con đường tu luyện thì cứ
xác định cái chết trước đi, bị người khác giết cũng là số phận của mình “.

Thần Nông Lão Nhân mỉm cười “ Vậy ta giết ngươi ở đây được không ? “. Khí thế
toàn thân trên người ông ta tỏa ra không giữ lại chút nào đè ép đến mức Vô
Song không thể thở nổi, bất quá cho dù thân thể Vô Song run rẩy không ngừng
cho dù dưới khí thế của Thần Nông lão nhân thậm chí cơ thể Vô Song còn không
chịu nổi, bất cứ lúc nào cũng có thể tan vỡ, bất quá ánh mắt Vô Song vẫn
lạnh lùng như vậy, đến cả nhíu mày cũng không nhíu.

Thần Nông Lão Nhân lại một lần nữa ngạc nhiên “Ngươi không sợ chết ? Hay ngươi
căn bản không tin ta sẽ giết ngươi “.

Khi khí thế của Thần Nông Lão Nhân thu liễm lại thì Vô Song mới có thể trả lời
hắn, Vô Song bình thản đáp “ Chết chẳng qua là chuyển thế luân hồi mà thôi ,
cùng lắm kiếp sau nếu có cơ hội ta vẫn đi theo con đường của ta, vẫn nói câu
nói đó . Biết trước cái chết đến thì sao phải sợ hãi, sợ hãi chỉ có thể làm
kẻ thù vui sướng mà thôi, chỉ có ánh mắt bình thản đón nhận tất cả mới có thể
in sâu vào tâm trí đối thủ, mới có thể làm hắn không thoải mái “.

Thần Nông Lão Nhân im lặng thật lâu sau đó thở dài “ Ngươi biết không, ta vì
chán ghét chém giết nên mới lựa chọn ở ẩn, chán ghét tranh đấu của thế gian
nên mới lựa chọn thối lui, chán ghét quyền quý nên mới chọn ngao du bốn biển
“.

“ Ta cũng đi lên từ một người dân bình thường, còn nhớ năm đó được một cái
kẹo hồ lô ta còn không dám ăn chỉ dám nhìn ngắm, còn nhớ năm đó ta cũng có
bạn bè, 5 7 đứa bé chạy khắp xóm làng, còn nhớ năm đó nhà ta mổ gà, ta
chính là vì con gà mà khóc thương nhưng cuối cùng lại là người ăn nhiều nhất .
Năm tháng trôi qua, tuế nguyệt dài đằng đẵng đã có rất nhiều thứ ta quên
nhưng thực sự những năm tháng yên bình đó ta muốn giữ mãi “.

“ Ngươi nói ngươi muốn tạo nên một thế giới bảo vệ những người dân bình thường
nhất, vậy ngươi làm thế nào ? “.

Vô Song không biết tại sao nhưng thực sự lão nhân này lại làm hắn có hảo cảm
rất lớn, ánh mắt Vô Song nhìn thẳng lên bầu trời sau đó đưa tay lên, nắm
quyền lại “ Trở thành người mạnh nhất thế gian, thu quyền lực thiên hạ về làm
một, sau đó ….” . Đột nhiên Vô Song dừng lại, hắn không nói nữa, khuôn mặt
xuất hiện một nụ cười thần bí.

Thần Nông Lão Nhân đang hào hứng nhất đột nhiên bị dội một gáo nước lạnh “ sau
đó làm sao, mau nói đi “.

Vô Song nhẹ nhàng lắc đầu “ Ông không muốn biết đâu, thật đấy “.

Thần Nông Lão Nhân vẻ mặt đầy hắc tuyến nhưng nhìn vẻ mặt non nớt của Vô Song
bỗng nhiên bật cười, không ngờ hôm nay một đại nhân vật như ông ta lại bị một
đứa bé 9 tuổi đánh bại hoàn toàn, thực sự là quá thất bại.

Thấy Vô Song quay đầu bỏ đi đột nhiên Thần Nông Lão Nhân lên tiếng “ Ngươi có
muốn làm đệ tử của ta không, Tô Thiên tiểu tử đó nói ngươi là ngũ phẩm luyện
dược sư đúng không, lão phu là cửu phẩm huyền đan luyện dược sư không biết có
đủ tư cách dậy ngươi không ?, đủ tư cách làm sư phụ ngươi không “.

Vô Song đột nhiên lúc này lại trở về vẻ non nớt của một đứa bé 9 tuổi, hắn
mỉm cười đưa tay ra “ Còn tùy xem thái độ của ông đã, một người muốn tìm sư
phụ đã khó nhưng một sư phụ muốn tìm đệ tử còn khó hơn không phải sao ? “.

Thần Nông Lão Nhân liền nhíu mày, lần đầu tiên có người biết ông ta muốn thu
đệ tử còn nói như vậy, thêm một chút ngạc nhiên ông ta lên tiếng “Thái độ gì
? “.

Vô Song nhoẻn miệng cười “Lễ vật gặp mặt “.

Thần Nông Lão Nhân đột nhiên có cảm giác mình bị lừa, khuôn mặt không biết
nên khóc hay nên cười, ông hoàn toàn chịu thua thằng bé này rồi, hoàn toàn
thua đứa đệ tử này rồi.

Cầu Thanks sau mỗi chương, thanks càng nhiều thì mình càng có động lực viết.


Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song - Chương #63