Sáng hôm nay, cứ đi ra đường là mọi người xì xào về hắn. Mà trong đó Tiêu Kiếm
hắn lại nghe ra được hai từ phế vật, chuyện này là sao đây. Hắn vấn thắc mắc
trong lòng, nhưng không để ý nắm. Đột nhiên một thanh niên bước đến hắn nhìn
hắn.
-“Sao hôm nay phế vật Tiêu Viêm lại rảnh rỗi đi dạo thế này?” Tiêu Khắc nhìn thấy Tuyết Nhi đằng sau Tiêu Kiếm thì thập phần ghen tị: “Ai thể này không phải thường ngày Huân Nhi hay đi theo ngươi sao?” Tiêu Khắc nhìn Tiêu Kiếm mang theo nét mỉa mai.
-“Ngươi nhận lầm người rồi!” Tiêu Kiếm hừ lạnh không nói gì cất bước rời đi.
-“Tiêu Viêm ngươi dám làm lơ với ta ưh” Tiêu Khắc tức giận quay lại túm lấy bả vai Tiêu Kiếm. Tiêu Kiếm hừ lạnh một tiếng quay lại tung ngay một quyền vào mặt Tiêu Khắc. Tiêu Khắc ngã xuống đất, mũi chảy ra một dòng máu.
-“Ngươi dám đánh ta ưh?” Tiêu Khắc giận giữ xông vào Tiêu Kiếm. Lúc này Tuyết Nhi muốn ra tay can ngăn nhưng có vẻ đã muộn. Nhưng hiện nay Tiêu Kiếm vừa đột phá Hạ đẳng ác ma sức mạnh tương đương với thất tinh đấu sư, Hắc Ám ma công có tiểu thành. Chỉ trong vài chiêu ngắn ngủi Tiêu Khắc nhanh chóng bại trận lằm sụi lơ dưới đất.
-“Ta nói rồi ta không phải Tiêu Viêm, tên ta là Tiêu Kiếm!” Tiêu Kiếm cất tiếng nói.
-“Ngươi thật sự không phải Tiêu Viêm nhưng quả thật ngươi rất giống Tiêu Viêm!” Tiêu Khắc nhìn Tiêu Kiếm ngẫm nghĩ: “Hắn rõ ràng là là Tiêu Viêm nhưng tính cách hắn rất khác hơn nữa thực lực lại mạnh như thế. Chẳng lẽ trên đời người giống người”
-“Ngươi tên gì?” Tiêu Kiếm suy nghĩ một lúc rồi hỏi Tiêu Khắc.
-“Ta tên Tiêu Khắc là người gia tộc Tiêu gia ở thành này” Tiêu Khắc lên tiếng trả lời.
-“Tuyết Nhi muội về trước đi, huynh có việc lát nữa sẽ về sau” Tiêu Kiếm nói với Tuyết Nhi. Ban đầu nàng không, muốn cùng đi với Tiêu Kiếm nhưng biết tính Tiêu Kiếm nên nàng đành trở vè nhà trọ một mình.
-“Được rồi Tiêu Khắc mang ta đến gia tộc Tiêu gia” Tiêu Kiếm lên tiếng.
-“Ngươi thật muốn đi?” Tiêu Khắc lên tiếng hỏi lại. Tiêu Kiếm gật đầu. Tiêu Khắc mang theo Tiêu Kiếm trở về gia tộc Tiêu gia.
Trở lại Tiêu gia, người hầu ai lấy đều chào hắn là Tiêu Viêm thiếu gia. Quái
lạ, sao hôm nay Tiêu Viêm thiếu gia lại đi chung với Tiêu Khắc thế này. Mà
người Tiêu Khắc lại đầy thương tích, không biết là chuyện gì đây. Một số người
hầu thầm nghĩ.
Lúc này Tiêu Kiếm vào phòng khách ngồi chờ. Một lão già bước đến tay chỉ vào
Tiêu Kiếm.
-“Giỏi cho Tiêu Viêm dám đả thương cháu ta”
Tiêu Kiếm im lặng không trả lời. Sao ai cũng nhầm hắn với Tiêu Viêm là sao?
Hắn tự nhủ: “Mình giống Tiêu Viêm lắm sao?”
Lúc này một đàn ông trung niên bước vào gian phòng.
-“Viêm nhi đã về rồi ah. Phụ thân nghe nói ở ngoài đường con đã đả thương Tiêu Khắc” trung niên nam tử nghiêm khắc nhìn Tiêu Kiếm nói nhưng giọng điệu lại mang theo sự vui vẻ. Trung niên nam tử quay sang phía lão già nói:
-“Trưởng lão có nhầm lẫn gì không Viêm nhi làm sao lại đả thương Khắc nhi đươc!”. Lão già thấy trung niên nam tử trả lời vậy thì thập phần tức giận.
-“Hừ vừa nãy ta còn thấy Khắc nhi người đầy mình mẩy thương tích, hơn nữa ngoài đường nhiều người đã thấy Tiêu Viêm nhà ngươi hành hung Khắc nhi nhà ta. Chuyện này sao giả được?” Lão giả nói mang ngữ điệu thập phần tức giận.Đúng lúc này một thanh niên tiến vào.
-“Phụ thân, trưởng lão nghe người hầu nói hai người tìm con!” Thanh niên bước vào lên tiếng hỏi.
Lúc này cả gian phòng bước vào im lặng. Tiêu Kiếm lặng lẽ nhìn thanh niên mới
đến, thanh niên mới đến cũng nhìn chằm chằm Tiêu Kiếm.
-“Ngươi có phải là Tiêu Viêm” Tiêu Kiếm lên tiếng.
-“Đúng ta là Tiêu Viêm, không biết các hạ là?” Tiêu Viêm khách khí trả lời
-“Ta là Tiêu Kiếm” Tiêu Kiếm trả lời.
Trung niên nam tử và lão gia quay sang nhìn Tiêu Kiếm một cái rồi lại quay
sang nhìn Tiêu Viêm, rụi rụi mắt vài cái rồi làm lại vài lần. Sau đó vỗ đầu:
“Chuyện này …”
-“Ngài có phải Tiêu tộc trưởng không?” Tiêu Kiếm cất tiếng hỏi về phía trung niên nam tử.
-“Đúng ta là Tiêu Chiến tộc trưởng của Tiêu gia không biết công tử?” Trung niên nam tử cất tiếng trả lời.
-“Xin nhờ Tiêu tộc trưởng xem qua miếng ngọc bội này không biết nó có liên quan gì đến gia tộc của ngài không?” Tiêu Kiếm đưa miếng ngọc bội về phía trung niên nam tử. Trung niên nam tử kinh ngạc khi nhìn thấy miếng ngọc bội này.
-“Xin hỏi công tử lấy miếng ngọc bội này ở đâu” Trung niên nam tử hưởng về phía Tiêu Kiếm vẻ mặt tò mò hỏi.
-“Vãn bối từ khi sinh ra miếng ngọc bội này đã ở trên người. Nghe dưỡng phụ nói là của mẫu thân qua đời của vãn bối để lại” Tiêu Kiếm trả lời.
Trung niên nam tử thì thào: “Không có khả năng không có khả năng, rõ ràng năm
đó ta đã kiểm tra nhi tử thật sự khí đã lạnh không còn một chút sinh cơ nào”
Trung niên nam tử nhìn Tiêu Kiếm rồi lại thì thầm: “Nhưng sao dung mạo của
thiếu niên này lại giống Viêm Nhi đến như vậy? Ngay cả dịch dung cảu dang hồ
cũng không thể nào hoàn hảo được như thế?”
-“Chẳng lẽ năm xưa từ thiếu gia không có chết?” Lão già lên tiếng. Trung niên im lặng ngẫm nghĩ. Nếu quả thật nhi tử thứ tử của ta còn sống sót thì đúng là ông trời có mắt. Trung niên nam tử ngẫm nghĩ.
-“Vãn bối có một cách đó là chích huyết nhận người thân” Đây là cách thời xưa mà Tiêu Kiếm hắn học được ở phương Đông nhưng thực sự hắn biết phương pháp này quá ấu trĩ. Thật ra thì Tiêu Kiếm biết lúc này đây khối thân thể này hắn đoán tám đến chín phần là đứa con thứ tư mà trung niên nam tử này nhắc đến. Tiêu Kiếm thân là đại ác ma hắn không cần thân nhân nhưng sâu trong tâm hồn hắn lại khát khao cái cảm giác mà người thân mang lại giống như sư phụ Gass đem lại.
Trung niên nam tử ra lệnh tập trung tất cả trưởng lão gia tộc đến. Đến khi tập
trung lại ai lấy đều ngạc nhiên. Hôm nay mình tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma rồi
hay sao mà thấy có hai Tiêu Viêm. Ngay cả người con gái tên Huân Nhi lần đầu
gặp hắn cũng bị nhầm lần.
Tất cả mọi trưởng lão đều tập trung ở một quảng trường lớn. Ở giữa quảng
trường là một chiếc bàn trên đó đặt một chiếc bát có thêm một ít nước trong.
Lúc này một trung niên nam tử bước đến dùng một con dao nhỏ cứa nhỏ mấy giọt
máu vào chiếc bát. Người thanh niên cũng bước tới nhỏ giọt máu vào trong bát.
Hai giọt máu đỏ hòa quện vào nhau.
-“Nhi tử của ta!” Trung niên nam tử sụt sùi nước mắt ôm trầm lấy Tiêu Kiếm. Hài vậy mà cũng được sao. Tiêu Kiếm nghĩ thầm trong lòng