15:dược Lão


“Luyện dược sư”

Nghe đến đây Tiêu Kiếm thầm nghĩ. Có lẽ mình nên trở thành luyện dược sư. Trên
đại lục này rất kính trong luyện dược sư. Nếu trở thành luyện dược sư có thể
giúp cho Tiêu gia trợ lực lớn. Nhớ lại trước kia hắn cũng đa từng luyện đan,
tên gọi là Hấp Huyết ma đan thì phải. Đan dược này là đơn phương của Tu ma. Nó
không có tác dụng chữa thương cùng với tăng nội lực gì nhưng nó giúp cho cơ
thể khi linh khí quá thừa hoặc ăn phải đan dược quá mạnh. Nó sẽ hấp thụ một
phần năng lượng, an ổn nguồn năng lượng này, sau một thời gian nó sẽ tự tiêu
thất giải phóng năng lượng. Ài lại nhắc lại chuyện cũ, giờ Ma công của Tiêu
Kiếm mới đạt tầng một muốn trở lại là luyện khí sư thì công phải phải đến tầng
4 ma khí hóa hình mới có thể luyện khí giới. Giờ trong tay hắn không có lấy
một bả vũ khí, ma kiếm thì bị phong ấn chưa thể sử dụng, mà nếu có sử dụng thì
hắn cũng không đủ công lực.

Nghe đến luyện dược sư Tiêu Viêm rùng mình thầm nghĩ: “Ở đấu khí đại lục này
ai mà không muốn trở thành luyện dược sư! Nhưng mấy điều kiện hà khắc thì…”
Tiêu Viêm há hốc miệng: “Ta đạt yêu cầu sao?”

Phi thường hân thưởng thần sắc hỗn loạn bao gồm mừng như điên cùng chờ đợi của
Tiêu Viêm, lão giả vuốt râu ra vẻ suy nghĩ một chút, lại dò xét một phen, tựa
hồ có chút khó xử thở dài: "Tuy miễn cưỡng coi như có tư cách, bất quá ai bảo
ta thiếu ngươi một cái nhân tình a, ai, được rồi, coi như là đền bù cho ngươi
đi..."

Liếc mắt nhìn lão giả vẻ mặt miễn cưỡng, trong lòng Tiêu Viêm phát giác lão
gia hỏa nói miễn cưỡng đủ tư cách có điểm giả dối, bất quá hắn lúc này cũng
không hỏi thêm, trong lúc vui vẻ, vẫn còn có vài phần hoài nghi: "Cho dù ta
đạt tới điều kiện, nhưng luyện dược sư bình thường đều do lão sư tự tay dạy,
ngươi, chẳng lẽ cũng là một vị luyện dược sư?"

Nhìn Tiêu Viêm khuôn mặt tràn đày hoài nghi, lão giả hắc hắc cười, ngực khẽ
ưỡn lên, trong thanh âm cũng ẩn ẩn lộ ra một cỗ kiêu ngạo: "Đúng vậy, ta chính
là một luyện dược sư!"

Chớp mắt một cái, ánh mắt Tiêu Viêm nhìn lão giả cũng thay dổi, luyện dược sư
a, đó chính là hi hữu sinh vật...

"Lão tiên sinh, xin hỏi một chút, ngài trước kia là mấy phẩm luyện dược sư?"
Tiêu Viêm liếm liếm môi, non nớt thanh âm thêm một phần khách khí.

Đấu khí đại lục, luyện dược sư tuy rất ít, bất quá vì thân phận tôn quý, nên
cũng có cấp bậc chế độ rõ ràng, từ thấp đến cao, chia làm chín phẩm, chủ nhân
của tụ khí tán mà Nạp Lan Yên Nhiên mang đến chính là đan vương Cổ Hà, là một
lục phẩm luyện dược sư, tại luyện dược giới của Gia Mã đế quốc có thể nói là
đệ nhất.

"Mấy phẩm? hắc hắc, nhớ không rõ nữa... Ai, tiểu tử, cuối cùng ngươi có học
hay không a?" Lắc lắc đầu, bỗng nhiên lão giả có điểm không kiên nhẫn hỏi.

"Học, học!"

Tiêu Viêm không hề do dự, vội vàng gật đầu, luyện dược sư, cho dù là tại thế
lực lớn như Vân Lam tông cũng phải cung phụng trân quý cấp bậc nhân vật a.

"Hắc hắc, nguyện ý? Nguyện ý thì mau bái sư đi." Lão giả khoanh chân ngồi trên
một tảng đá, gian trá cười nói.

"Còn phải bái sư sao?"

"Lời thừa, ngươi không bái sư còn muốn ta khuynh nang tương thụ(?), nằm mơ
sao?" Lão giả ném cho Tiêu Viêm một cái trừng mắt, hiển nhiên, tính tình cổ hủ
lão nhân, rất để ý đến thầy trò quan hệ.

“Chờ đã lao sư. Ta cũng muốn học luyện đan không biết ta có thể học không”
Tiêu Kiêm hướng tới lão già cầu tình.

“Tứ đệ đệ cũng muốn học sao nhưng đệ đâu có đấu khí” Tiêu Viêm ngạc nhiên hỏi.

“Ngươi quả thực có linh hồn rất mạnh mẽ xong là ta vẫn không nhìn thấy được
đấu khí của ngươi cũng như thuộc tính của ngươi” Lão già lên tiếng trả lời.

Một bàn tay dơ lên, ngọn lửa bốc lến bừng bừng thập phần mạnh mẽ. Tiêu Kiếm
hướng tới Dược Lão giơ tay lên hỏi: “Như vậy đã được chưa”

“Tứ đệ đệ có thể tạo ra lửa sao?” Tiêu Viêm nghi hoặc không nhìn thấy chút dấu
hiệu đấu khí nào trên người Tiêu Kiếm.

“Đáng tiếc, đáng tiếng, ngọn lửa thập phần mạnh mẽ nhưng lại thiếu mộc thuộc
tính” Lão già trả lời, lắc đầu vẻ mặt mang theo sự tiếc nuối.

“Mộc thuộc tính?” Tiêu Kiếm nghi hoặc tự hỏi

Một lần nữa ngọn lửa lại bùng lên mang theo một tia mộc khí. Tiêu Kiếm hướng
lão già hỏi: “Lần này chắc là được rồi?”

Hai người kinh ngạc nhìn về hướng Tiêu Kiếm. Người này sao có thể. Rõ ràng vừa
rồi ngọn lựa là thuần hỏa không mang theo một tia mộc khí nào nhưng sau đó lại
thay đổi. Một người đấu khí khi sinh ra là đã được xác định làm sao có thể
thay đổi được.

Công pháp Hắc Ám ma công mà Tiêu Kiếm tu luyện thuộc tính vốn là bất định, ma
khí có thể coi là thuộc tính vô muốn chuyển đổi ra thuộc tính gì mà chẳng
được.

Nhìn Tiêu Kiếm lão già gật đầu.

Bất đắc dĩ, liếm liếm miệng, vì trở thành một luyện dược sư tôn quý, Tiêu
Viêm, Tiêu Kiếm cũng đành phải cung kính tiến hành bái sư lễ với lão giả.
Riêng phần Tiêu Kiếm, hắn tự nhủ biết thế chăm chỉ học luyện dược với mấy Tu
ma và Tu chân bây giờ có phải đỡ khổ hơn không.

Nghiêm mặt tiếp nhận lễ số của hai tiểu oa nhi, lão giả bây mới hài lòng gật
gật đầu, trong thanh âm cũng thêm vài phần thân thiết: "Ta tên dược lão, lai
lịch của ta bây giờ còn chưa nên nói cho các ngươi, tránh làm các ngươi phân
tâm, ngươi chỉ cần biết, giống cái tên xưng là đan vương kia... thật ra cũng
chỉ là một cái rắm."

Khóe miệng một trận run rẩy, Tiêu Viêm nhìn lão giả tùy ý bộ dáng, lời vừa
muốn nói ra lại nuốt xuống: "Lão nhân này rốt cuộc có lai lịch thế nào?

Danh chấn Gia Mã đế quốc đan vương Cổ Hà, là cái rắm...? Nếu nói lời này ra,
chỉ sợ sẽ bị cả Gia Mã đế quốc cười nhạo thành người bị thần kinh đi?"

Hít nhẹ một hơi, áp chế khiếp sợ trong lòng, Tiêu Viêm di chuyển ánh mắt, cười
hắc hắc nói: "Không biết lão sư định dùng biện pháp gì giúp ta một năm đạt đến
thất đoạn đấu khí?"

"Tuy ba năm nay đấu khí của ngươi một mực lui lại, nhưng cũng vì vậy mới đem
đến căn cơ vững chắc hơn người bình thường, tu luyện đấu khí, căn cơ là quan
trọng nhất! Sau này ngươi sẽ cảm nhận được, ba năm thực yếu đi đem rất nhiều
chỗ tốt đến cho ngươi!" Nụ cười của dược lão chậm rãi thu liễm, nghiêm mặt nói

Tiêu Viêm có chút ngạc nhiên, hắn quả thật không biết thực lực lui lại có thể
mang đến cái gì chỗ tốt.

"Vậy khi nào mới dạy ta luyện dược thuật a?" Tiêu Viêm chuyển đông con ngươi,
đem chú ý chuyển đến việc trọng yếu nhất.

"Muốn trở thành luyện dược sư, cần phải có hỏa diễm đấu khí chống đỡ, cho nên
trước khi học tập luyện dược thuật, ngươi ít nhất phải trở thành một đấu giả
cùng với tu luyện một môn hỏa thuộc tính đấu khí công pháp!".

"Hỏa thuộc tính công pháp? Hắc hắc, lão sư, một khí ta đã là đệ tử của ngươi,
vậy ngươi lấy vài quyển thiên giai hỏa thuộc tính công pháp cho ta tu luyện
chứ?" Tiêu Viêm giơ tay ra, cười nói.

"Quỷ xả(?), ngươi cho thiên giai công pháp là cỏ dại trên đất a? Miệng ngươi
sinh ra để làm gì!" Nghe vậy, dược lão khuôn mặt run lên, dở khóc dở cười
mắng.

"Lão đầu, một khi đã gia nhập môn hạ của ngươi, chẳng nhẽ vẫn bắt ta phải đi
tìm công pháp trong gia tộc chắc? Công pháp đứng đầu hỏa thuộc tính của gia
tộc, theo ta nhớ cũng chỉ là hoàng giai cao cấp, việc này cũng quá ngươi cũng
quá keo kiệt a?" Khuôn mặt của Tiêu Viêm, rất là buồn bực

"Tiểu tể tử, là lão sư, không phải lão đầu!"

Bị cách xưng hô của Tiêu Viêm làm tức giận đến mở to mắt, dược lão không nghĩ
đến tiểu gia hỏa này vừa bái sư xong đã xưng hô như cũ.

"Hừ, một khi đã gia nhập môn hạ của ta, tự nhiên sẽ không keo kiệt với ngươi,
thiên giai công pháp, ta không có! Bất quá ta có công pháp so với thiên giai
công pháp còn quỷ dị hơn, ngươi muốn học hay không?" Hừ nhẹ một tiếng, trong
mắt dược lão bỗng nhiên tràn đầy mưu mô.

"So với thiên giai công pháp còn quỷ dị hơn?"

Trong lòng nhảy dựng lên, Tiêu Viêm nuốt một ngụm nước miếng, con ngươi màu
đen lẵng lẽ nóng cháy: "Đó là công pháp cấp bậc nào?"

"Hoàng giai sơ cấp." Dược lão mỉm cười, làm khuôn mặt Tiêu Viêm nhất thời cứng
ngắc lại.

"Lão đầu, ngươi lừa ta?"

Một lát sau, trên đỉnh núi vang lên tiếng thiếu niên phẫn nộ rít gào.

Nhìn tiểu gia hỏa trước mặt tức giận đến khuôn mặt vặn vẹo, dược lão đắc ý
cười, có thể đem Tiêu Viêm bình tĩnh như một tiểu yêu quái tức thành bộ dáng
này, hắn thật sự rất có thành tựu cảm giác.

"Công pháp kia có gì quỷ dị?" Trừng mắt nhìn dược lão hài hước khuôn mặt, Tiêu
Viêm bỗng nhiên im lặng, nhíu mày hỏi.

"Nó có thể tiến hóa!" Thoáng trầm mặc, dược lão mỉm cười nói.

Đồng tử co rụt lại, hai mắt Tiêu Viêm chớp cũng không chớp nhìn dược lão trước
mặt, một lúc sau, mới lắc lắc đầu: "Không có khả năng! Ta chưa nghe nói qua
công pháp nào có khả năng tiến hóa!"

"Thiết, tiểu tử ngươi thì biết cái gì, đấu khí đại lục vô cùng rộng lớn, kỳ
nhân dị sự số bất thắng số. Trong mắt một cái tiểu gia hỏa chưa từng đi khỏi
Gia Mã đế quốc như ngươi, việc không thể xảy ra, nhiều như biển." Dược lão
khinh thường châm chọc.

Tiêu Viêm bị kìm hãm, lại lập tức không phục nói: "Chẳng lẽ ngươi đã nghe nói
qua có công pháp có thể tiến hóa?"

Dược lão nụ cười cứng lại, một lát sau mới cười lắc đầu, nói: "Bời vì không
có, nên mới có thể biểu hiện ra cái độc đáo của nó a!"

"Thực sự có thể tiến hóa?" Nhìn dược lão, Tiêu Viêm nhịn không được lại mở
miệng hỏi.

"Thực sự có thể tiến hóa!" Dược lão phi thường khẳng định gật đầu.

"Ngươi từng tu luyện?" Tiêu Viêm lại hỏi.

"Ách... Chưa từng." Dược lão kiền tiếu lắc đầu.

"Vậy đã có ai từng tu luyện?"

"Ách... không có."

Trên trán, gân xanh hiện ra, tay Tiêu Viêm gắt gao nắm vào nhau, cố nén xúc
động muốn đấm một phát, thanh âm áp lực tức giận: "Chưa ai tu luyện qua, vậy
vì sao ngươi biết nó có thể tiến hóa?"

"Vì trên công pháp giới thiệu như vậy."Dược lão san san cười.

"Thực sự có loại công pháp như vậy?" Mày gắt gao nhíu lại, Tiêu Viêm trù trừ
một lát, sau đó mới chuyển đen nhánh con ngươi, nói: "Có thể để ta xem không?"

"Hắc hắc..." cười quái dị nhìn lướt qua Tiêu Viêm sắc mặt tò mò, dược lão khóe
miệng nhếch lên, bỗng nhiên lại chuyển lời nói: "Tính toán một chút, ngươi bây
giờ xem cũng không có tác dung, vẫn nên chờ đến khi trở thành một đấu giả, ta
sẽ đưa nó cho ngươi."

Bàn tay đưa ra có chút cứng ngắc, khóe miệng Tiêu Viêm hung hăng giật giật một
lúc, thanh âm từ bên trong hàm răng bức ra hai chữ: "Ngươi ngoan!"

Sảng khoái cười to vài tiếng, dược lão vô thị ánh mắt tràn ngập lửa giận của
Tiêu Viêm, cười nói: "Nhiệm vụ hiện nay. Chính là trong một năm đem đấu khí
cảu ngươi tu luyện đến bảy đoạn."

"Ngươi có biện pháp gì?" Tiêu Viêm mạnh mẽ áp chế lòng hiếu kì với thần bí
công pháp kia, cắn răng hỏi.

"Sơ đoạn đấu khí tu luyện, chủ yếu là mở rộng kinh mạch, đoán tạo thân thể,
cường hóa mạch lạc, tạo ra căn cơ để ngưng tụ đấu khí sau này, vì thân thể
trong độ tuổi này yếu ớt cùng dễ dàng tố tạo nhất, cho nên trình tự tu luyện
này phải tuần tự mà tiến, không thể nhờ ngoại lực nâng đỡ, nếu không đấu khí
sau này trở nên cường đại thì kinh mạch sẽ không chịu nổi cường đại đấu khí
trùng kích mà đoạn mạch nhân vong!" Dược lão thần sắc ngưng trọng nói.

Đối với việc này, Tiêu Viêm cũng hiểu được, trong ba năm hắn trở thành phế
vật, phụ thân hắn vì nóng vội mà muốn mạnh mẽ quán chú đấu khí vào cơ thể, bất
quá mỗi lần đều tại lúc khẩn yếu quan đầu mà thất bại, cho nên, Tiêu Viêm rất
rõ ràng lợi hại quan hệ trong đó.

Dược lão liếc mắt nhìn khuôn mặt bình tĩnh Tiêu Viêm, vừa lòng gật gật đầu,
cười nói: "Đối với những người khác thì như vậy, nhưng ngươi thì bất đồng, trụ
cột của cơ thể ngươi đã từ ba năm trước đã vô cùng kiên cố, hơn nữa trong ba
năm này ngươi cũng cực kỳ chăm chỉ, chưa bao giờ bỏ một ngày tu luyện, cho
nên, trụ cột hiện tại của ngươi, vi sư có thể không khách khí nói, phi thường
tốt!"

"Ngươi chẳng lẽ muốn dùng ngoại lực đề cao thực lực của ta? Ví dụ như ăn đan
dược?" Tiêu Viêm con mắt chuyển động.

"Không sai biệt lắm, bất quá, lấy kinh mạch cứng cỏi trình độ của ngươi, cũng
không thể chịu nổi bất kì loại đan dược nào trùng kích, cho dù là cấp thấp
nhất tụ khí tán cũng không thể!" Dược lão nhàn nhạt cười nói.

"Cấp thấp nhất là tụ khí tán..." Ngón tay run rẩy, Tiêu Viêm có chút trắng dã
mắt, kì dược tại Gia Mã đế quốc có thể bán đến thiên giới, đến trong miệng
thần bí lão sư của mình lại trở thành thứ thấp cấp nhất, hai loại khác biệt
này làm Tiêu Viêm thực sự kinh ngạc.

"Vậy ngài có biện pháp gì?" Thầm hít một hơi, Tiêu Viêm khôi phụ bình tĩnh,
nhíu mày thấp giọng nói.

"A a, hiệu lực của đan dược rất lớn, dễ làm tổn thương kinh mạch, cho nên
chúng ta phải dùng càng ôn hòa phương thức!" Dược lão mỉm cười nói: "Ngày mai,
các ngươi chuẩn bị ba cây diệp lan thảo tuổi càng lớn càng tốt, còn có, hai
gốc tẩy cốt hoa, cái này độ tuổi tùy ý, nga, đúng rồi, còn phải có một viên
mộc hệ một cấp ma hạch. Mấy thứ này đều là tài liệu cấp thấp, ngươi có thể
kiếm được... Có người lên đây, ta về giới chỉ trước! Mặt khác, đừng để bất cứ
ai biết sự tồn tại của ta, kể cả người mà ngươi thân cận nhất." Nói xong, dược
lão cũng bất kể Tiêu Viêm miệng càng ngày càng mở lớn, lập tức tiến vào hắc
sắc giới chỉ, giới chỉ khẽ run lên, chuẩn xác đeo trên ngón tay của Tiêu Viêm

"Ba cây hoàn chỉnh tử diệp lan thảo? Hai gốc tẩy cốt hoa? Một cái mộc hệ một
cấp ma hạch? Lão gia hỏa, ngươi cho ta là vương tử của hoàng thất sao? Vài thứ
này cộng lại, ít nhất là một ngàn kim tệ a! Ta nhiều năm tiết kiệm cũng bất
quá mới có bốn trăm kim tệ, vừa đủ mua một viên ma hạch một cấp a!" Tiêu Viêm
trừng mắt thật lớn, đối với giới chỉ quát to.

"Đó là việc của ngươi, hắc hắc, ta chỉ có trách nhiệm làm ra ôn dưỡng linh
dịch, người khác muốn mua cũng không được, cho ngươi bỏ tiền mua một ít tài
liệu cũng đau lòng thành bộ dáng này..." Dược lão hài hước thanh âm tại trong
lòng Tiêu Viêm vang lên.

"... Mẹ nó, thứ luyện dược sư làm ra đích thực nhiên chỉ có kẻ có tiền mới
dùng được." Tiêu Viêm bất dắc dĩ cười khổ một tiếng, hắn tại Tiêu gia mỗi
tháng lĩnh tiền tiêu, cũng có không ít, mỗi lần hai mưoi kim tệ. Bằng số tiền
này, một gia đình bình thường có thể no bụng một năm, nhưng lấy số tiền này
mua tài liệu như dược lão nói quả thật chính là cửu ngưu nhất mao, không đáng
kể mà thôi, cái này chính là chênh lệch!.

“À đúng rồi còn ngươi có cần công pháp không? Ở đây ta có một công pháp địa
cấp nhưng có vẻ công pháp của ngươi tu luyện rất kỳ lạ ta xem không thấu” Dược
lão hướng Tiêu Kiếm hỏi.

“Không cần!” Tiêu Kiếm lạnh nhạt trả lời. Fuck, lão quên ta giờ mới hỏi đến

“Tứ đệ đệ có tiền không?” Tiêu Viêm hướng Tiêu Kiếm hỏi. Tiêu Kiếm lắc đầu.
Làn trước đi với dong binh đoàn hắn được mọi người ưu đãi, hắn liệp sát nhiều
yêu thú nhưng chỉ thu lấy linh hồn mà không nhận gì khác. Giờ này hắn mới nhận
thấy Kim Tê có giá trị.

"Ai chỉ có thể đi vay người khác..." Buồn bực thở dài một tiếng, Tiêu Viêm
chậm rãi thu liễm cảm xúc, khuôn mặt hồi phục bình tĩnh trước kia, quay đầu
lại nhìn sơn đạo phía dưới, một thân ảnh màu tím giống như tinh linh nhẹ nhàng
mà đến.


Đấu Phá Chi Ma Đế - Chương #15