Diễn Kịch


Người đăng: Emondie

Bọn họ chạy tới thì chỉ phát hiện một cảnh tượng, bốn người bị thương đầy
mình, người thì nằm, người thì chống hai tay ngồi ... khí tức trên người
cũng tiêu tan...

Tôn mặc hơi vui vẻ " Khà khà, tiểu tử này chất sử dụng bí pháp hay dùng đan
dược tăng cường thực lực đây, lần này tiểu tử chết với ta ha ha ! . Ồ còn có
một viên cấp ba ma hạch ? "

Tiêu Phàm xoay người lạnh lùng nhìn Tôn mặc " Tôn mặc... tại sao là ngươi ? "

" Tiểu tử, lần này ngươi chạy không khỏi tay ta đâu, đợi ta đây hành hạ
ngươi giết ba người kia, phế đấu khí ngươi rồi đưa ngươi cho Chu Duyệt là
được hồi, chậc chậc diện mạo ngươi cũng tốt đấy " Tôn mặc cười lạnh " Mà ta
ghét ai hơn ta, lên cho ta . "

Tiêu Phàm đã rõ nghi vấn trong đầu thì tha Chu Duyệt này muốn hắn làm ấm
giường cơ à, nghĩ lạnh dung cả người, hắn đắn đo suy nghĩ mình diễn kịch
tiếp hay giết nhỉ.

Trong khi Tiêu Phàm đắn đo Tôn mặc và đồng bọn bao vây " Hà Hà, Tiểu tử sợ
rồi à, đắc tội bổn đại gia ta, mi chất không có đường sống, nể tình Chu
Duyệt ta phế đấu khí của ngươi đi ".

Tiêu Phàm nhìn lạnh, đảo mắt thấy Chu Duyệt " Ồ là ngươi bán rẻ hành tung của
ta ? "

" Ha Ha.. Tiểu tử ngươi ở trước mặt đoàn trưởng ma lang lính đánh thuê mà hung
hăng, khi dễ ta thì ta không cho ngươi ánh mắt tốt đẹp đâu, khi ta bắt được
ngươi hằng ngày trà đạp ngươi cho ngươi sống không bằng chết ".

" Vậy sao ! " Tiêu Phàm cười lạnh, xung quanh đấu khí bốc lên.

" Ngươi không phả..i bị thương rất... nặng sau ! " Chu Duyệt hoảng sợ nói.

" Chu Duyệt một mình hắn dù có đấu khí đi nữa không bằng người chúng ta đông !
" Tôn mặc bắt đầu vận chuyển đấu khí, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Tiêu Phàm cười lạnh " Giết hết, chừa Chu Duyệt lại ! " vừa nói xong ba phân
thân, đang nằm đó, bỗng đứng dậy phi nhanh tới bọn người kia, nghe tiếng ầm
ầm ầm.

Qua một hồi, xung quanh toàn hố sâu trong đó toàn là thành viên ma lang dong
binh.

Còn Tôn mặc thì che trước Chu Duyệt nói " Tiểu đệ, ta không ngờ ngươi có
thuộc hạ mạnh như thế, ngươi tha cho ta một mạng, ta cho ngươi quyền sai
khiến như thế nào ! ".

Tiêu Phàm nhíu mày, hắn ghét nhất loại người như thế này . Nghĩ lại cũng thôi
do tiền mà ...

" Được, bây giờ ngươi nghe lệnh ta, nếu không hậu quả thì ngươi cũng biết ,
đi đi để Chu Duyệt lại " Tiêu Phàm nhìn xung quanh nói, giọng nói êm đềm
không có chút nào hâm dọa.

Nhưng giộng nói ấy làm cho người nào hoảng sợ, người thì thở nhẹ nhỏm.

" Thuộc hạ xin cáo lui " Tôn mặc quay đầu nhìn Chu Duyệt, thở dài, quay đầu
đi.

" Tôn mặc đại ca ! " Chu Duyệt chạy theo Tôn mặc.

" Bịch . . . " " Ui ... da tên hỗn ... " Chu Duyệt bị người kéo lại ném trước
mặt Tiêu Phàm, vừa mở miệng tính chửi, nhưng trong tình thế này sao có thể.

" Ngươi tha cho... ta đi, ngươi muốn gì... ta ... ta cũng chịu " Chu Duyệt sợ
hãi nói, vì đấu khí của nàng mới Cửu Tinh Đấu Sư, đứng trước Thất Tinh Đại
Đấu Sư thì như trứng so với đá.

" Hữ, hầu nãy ngươi nói muốn hành hạ ta đến chết mà, thôi nhẹ thôi ta để ba
bọn họ từ từ hãm hiếp ngươi, cho ngươi mỗi ngày sung sướng, ha ha " Tiêu
Phàm cười cực kì bỉ ỏi nhìn nàng nói.

Chu Duyệt sợ đến nỗi khóc rống " Xin ngươi mà, tha cho ta đi, ta ... ta " ôm
đùi Tiêu Phàm nói lấp bấp.

" Hừ bản tính không thay đổi thế nào cũng chết mà thôi, ta kiếm việc làm cho
ngươi mà, tiện đường thôi " Tiêu Phàm càng nói có người nào đó sợ muốn phát
điên.

Nhìn nàng sợ, đến nỗi chân bũng rũng cả, Tiêu Phàm đi sát tới gần.

" Không, không . . . ta không muốn a ! " Lệ bên hai mắt chảy xuống, tâm tình
cực kỳ hoảng loạn, trong mắt có ân hận . (Có câu nói trước khi chết mới nhận
mình sai đi .)

Tiêu Phàm đưa tay lên đầu Chu Duyệt xoa xoa " Lần này ta chỉ hù dọa ngươi thôi
" Âm thanh vang lên, Chu Duyệt mới tỉnh hồn lại, nhưng sợ hãi vẫn còn " Lần
sau bản tính ngươi chanh chua như thế, thế nào cũng dẫn tới họa diệt thân ,
miệng hại mình " Âm thanh băng lãnh vang lên.

Chu Duyệt im lặng, hai tay ôm người co vào một chỗ, một lúc sau ngẳng đầu
lên " Ta sẽ sửa, mong ngươi tha cho ta " Mắt nàng sưng lên, đỏ hoe . Cắn môi
nói.

Tiêu Phàm ngồi xuống, lấy tay lao nước mắt trên mặt nàng, lâu xong xoay
người rời đi, móc ra viên đan dược quăng lại một viên đan dược " Thôi ngươi
đi đi " . Tiêu Phàm nói xong xoay người rời đi, ba phân thân cũng đi theo.

Chỉ còn Chu Duyệt ngồi im lặng nhìn chầm chầm bóng lưng Tiêu Phàm, rồi nhìn
viên đan dược, qua hồi lâu rồi ăn vào, lau nước mắt rồi xoay người bước đi
về . Hắn không ngờ rằng từ bây giờ, một chiến thần bất bại của hắn bước ra.

Sau khi Tiêu Phàm xuống núi thì thấy được hai cái ma lang binh đoàn người, vẻ
mặt bọn họ đặt sắc, nhưng khi thấy hắn lại gần cung kính cúi chào.

" Thuộc hạ bái kiến Thủ Lĩnh ! "

Tiêu Phàm thấy bọn họ cúi chào, gật đầu đi vào, thầm nghĩ tên đó làm việc
tay chân nhanh đấy . Xong đi về phía khách sạn.


Đấu Phá Chi Chúa Tể Chiến Giới - Chương #13