Phòng Đấu Giá


Người đăng: Emondie

Sau khi phân thân lấy được đồ, các phân thân đã về tới ô thản thành, trong
khi bản thể còn ở Áo Tư La, phân thân đi tới Đặc Thước nhĩ phòng đấu giá ,
đồng thời là gia tộc giàu nhất Gia Mã Đế Quốc : Đặc Thước Nhĩ gia tộc.

Ở đế quốc, Đặc Thước Nhĩ gia tộc, cùng nạp Lan Gia tộc, Nhân đặc nhĩ là tam
đại cự đầu của gia mã đế quốc tại mọi mặt kinh tế, quân sự đều có thế lực
không nhỏ.

Có Đặc Thước Nhĩ gia tộc đứng đằng sau, phòng đấu giá dù có lời rất cao đi
nữa, khiến cho một ít người thèm thuồng, nhưng họ không dám đụng tới.

Khi đi tới đây phân thân Tiêu Phàm đã mặc sẵn chiếc áo choàng đen, che lắm
dung mạo ,làm hình thể của hắn to lớn hơn một chút, dù đứng trước mặt người
quen cũng không có thể nhận ra.

Phân thân chậm rãi bước phòng đấu giá cuối ngã tư . Tại cửa vào, vài tên hộ
vệ cảnh giác nhìn, Phân thân không dừng cước bộ, trực tiếp đi vào.

Vừa vào trong, cảm giác nóng bức như là bay đi đâu mất, thay vào đó là cảm
giác mát lạnh tuyệt vời, nghĩ bên ngoài và bên trong đúng quả thật khác nhau
.

Ánh mắt tại đại sảnh đảo qua, Tiêu Phàm hướng về một căn phòng đi tới, trên
của phòng có khắc ba chữ to " Giám Bảo Thất ".

Đẩy cửa vào, trong phòng rất trống trải, chỉ có một vị trung niên đang ngồi
trong có vẻ nhàm chán . Nghe được tiếng đẩy cửa, trung niên nhân ngẩng đầu
lên, nhìn thấy thân ảnh mặc áo choàng đen ( gọi hắc bào, mình thấy nó ngầu
hơn hì hì ) mày có chút nhăn lại, nhưng hắn nhanh chóng cười nói" Tiên sinh ,
ngài đến giám bảo ư ? ".

" Ta đến phòng Giám bảo để giám bảo chứ làm gì ! " Thầm chửi trong lòng bèn
cười nói " Đúng ", không có cách giấu đi âm thanh, nên khi vừa phát âm trung
niên giật mình quan sát.

Khi trung niên quan sát Tiêu Phàm tiến lên 2 bước, tiện tay móc ra quyển trục
, nhẹ nhàng đặt lên bàn.

" Đây là ? " Con mắt trung niên nghi hoặc, cầm quyển trục lên, nhẹ nhàng coi
, một lát sau, sắc mặt hơi đổi nhìn về phía Tiêu Phàm, ánh mắt thêm vài phần
kinh ngạc " Cho mạng tiên sinh phép hỏi Quyển đấu kỹ này làm sao ngài có ? ".

" Xin ngài cứ yên tâm, quyển đấu kỹ này chính là Sư phụ ta, ngài là một vị
Đại Đấu sư ,quyển này đấu kỹ là vật gia truyền nên có lai lịch chính thống nên
ngài cứ yên tâm ".

" Nếu quả như thế ngài yên tâm, chúng tôi sẽ ai bài, mong ngài nhận lấy lệnh
bài, chúng tôi sẽ sắp xếp bán trong lần đấu giá tới ! ".

" Được " Tiện tay nhận lấy thiết bài, Tiêu Phàm trực tiếp đi ra khỏi Phòng
đấu giá.

Khi ra phòng đấu giá, đi tới một hẻm nhỏ, nhìn không có ai " Bụp " biến
thành làn khói trắng rồi tan biến.

--------------------------------------------------

Còn ở phân thân còn ở Tiêu gia bây giờ, đúng lúc Tiêu Viêm tròn 11 tiểu ,
chính là lúc Thiên tài rơi rụng đi.

Trong lúc này tại trên trắc nghiệm ma hạch, Khi phân thân Tiêu Phàm ra tới
nhìn thấy.

" Đấu lực, ba đoạn "

Nhìn bốn chữ cú chút chói mắt ở trên, nghĩ bây giờ tới ba năm sau chính là
thời khắc Tiêu Viêm bị chê cười rồi đây

Thiếu niên đứng trên trắc nghiệm ma thạch, thần sắc tự giễu, nắm chặt tay.

" Tiêu Viêm ..., đấu khí, ba đoạn... ! Cấp bậc : cấp thấp ! . "

Bên cạnh trắc nghiệm ma thạch, một vị trung niên, thoáng nhìn tin tức trên
bia, ngữ khí sững sờ

" Ba đoạn ! hắc hắc, giờ xem thiên tài của tiêu gia chúng ta mắt đi đấu khí
rồi, ha ha .. "

" Ai, thiên tài vẫn lạc đây sao, chất làm việc trái với lương tâm nên thần
linh ghét bỏ "

Xung quanh toàn lời chế nhạo, làm Tiêu Viêm mới nhận ra rằng lúc đứng trên
cao ai cũng hướng mình nịnh bợ, lúc té ngã thì bỏ mặt làm ngơ đi . Thấy Tiêu
Viêm tự giễu đi xuống, Tiêu Phàm hắn cũng đồng tình với Tiêu Viêm đi.

" Người tiếp theo, Tiêu Mị "

Nghe người tiến hành trắc nghiệm gọi, Tiêu Phàm nhìn theo, thấy một thiếu nữ
rất nhanh từ trong đám người đi ra, tiếng chê bai nhỏ đi rất nhiều, từng đạo
nóng bỏng tập trung lên trên khuôn mặt của thiếu nữ ..

Thiếu nữ tuổi không quá mười một, dù chưa coi là tuyệt sắc, cũng có thể coi
là tiểu la lỵ chẳng hạn, khuôn mặt non nớt chưa một tia vũ mị nhàn nhạt ,
thanh thuần cũng vũ mị khiến nàng trở thành tiêu điểm của toàn trường ...

Thiếu nữ nhanh chóng đi lên, tay đặt lên ma thạch, sau đó chậm rãi nhắm mắt
.

" Đấu khí : Ngũ đoạn ! "

" Tiêu Mị, Đấu khí : năm đoạn ! Cấp bậc : Trung cấp "

Nghe trắc nghiệm người lên tiếng, Tiểu la lỵ ngẩng mặt lên đắc ý cười ...

" Khà khà, năm đoạn đấu khí, cứ theo tiến độ này, chỉ sợ không quá năm ,
sáu năm thời gian liền có thể tấn cấp đấu giả rồi ... "

" Dựa vào năm đoạn đấu khí, nàng là hạt giống của gia tộc a.... "

Nghe đám người bàn tán, Tiểu la lỵ cười rạng rỡ thêm vài phần, tâm hư vinh ,
đều tất nhiên mà rất nhiều cô gái đều không thể kháng cự ...

Tiêu Mị bước xuống đài, Trắc nghiệm người gật đầu cười, tiếp tục trong coi
danh sách kêu.

" Kế tiếp, Tiêu Phàm "

" Hừ phế vật đó, khỏi chất nghiệm ta cũng biết, ta rất ít thấy hắn ra ngoài
chắc chắn rong chơi đâu đó rồi? "

" Ta nghĩ cũng đúng, Tiêu Phàm người này rất ít thấy mặt, chất sợ người khác
biết đấu khí hiện tại của mình chẳng hạn ! "

" Shit, nhỏ tiếng thôi, các ngươi không muốn phiền toái thì cứ nói "

" Hừ, ngươi lá gan nhỏ quá, chúng ta không thèm chơi với ngươi ! "

Tiêu Phàm nghe thấy bèn lắc đầu cười khổ, sống hai kiếm người giờ lại bị bọn
trẻ đem ra nói này nói nọ, lắc đầu đi lên trắc nghiệm ma thạch

Khi lên tới, nhìn ma thạch, khẽ đưa tay chạm vào, chậm rãi rót vào đấu khí
, điều chỉnh đấu khí của mình Tiêu Phàm luyện tập rất thuận lợi, bây giờ có
thể khống chế lô hỏa thanh thuần đi.

" Đấu khí : ngũ đoạn.. ! "

Người tiến hành trắc nghiệm kinh ngạc, cùng thêm vui mừng.

" Tiêu Phàm, đấu khí, năm đoạn ! Cấp bậc : Trung cấp "

Mọi người vừa chê bay Tiêu Phàm bây giờ im lặng, nhìn vào ma thạch nhìn như
không thể tin vào mắt mình, tới lúc Tiêu Phàm đi xuống mới giật mình.

" Không nghĩ tới Tiêu Phàm hắn đấu khí cao hơn chúng ta ... "

" Ngươi nhỏ tiếng thôi, bây giờ hắn đánh ngươi không có ai giúp đâu đấy ! "

Tiêu Phàm nghe âm thanh, lắc đầu cười khổ, bỏ qua đi tới chỗ Tiêu Viêm ,
nhìn hắn nói " Tam đệ ! " . Dù sao cũng là Nhị ca nên chào hỏi Tiêu Viêm đi.

" Nhị Ca ! "

" Người tiếp theo, Tiêu Huân Nhi ! "

Theo âm thanh vang lên, mọi người im lặng ánh mắt đều dịch chuyển, theo ánh
mắt nhìn, một tử y thiếu nữ đang nhã nhặng đứng, khuôn mặt non nớt bình tĩnh
, không vì mọi người chú ý mà thay đổi.

Tiêu Phàm nhìn thấy Tiêu Huân Nhi, do đã đọc truyện giờ nhìn lại vẫn để cho
hắn giật mình nha, qua phút chóng điềm tĩnh trở lại.

Tiêu Phàm với Tiêu Viêm trò truyện một hồi.

" Tiêu Viêm ca ca ! " Thiếu nữ đi tới trước mặt Tiêu Viêm, dừng chân ,nụ cười
thanh nhã nói làm cho biết bao người ghen tị . Rồi mới chú ý đến Tiêu Phàm hắn
" Tiêu Phàm ca ca ! ".

" Huân Nhi biểu muội ! " Gật đầu chào, mỉm cười nói " Tiêu Viêm ngày sau nói
truyện, người có cố gắng thì được đèn đáp a ! " Vừa nói xong đi về gian phòng
của mình.


Đấu Phá Chi Chúa Tể Chiến Giới - Chương #14