Thức Tỉnh Võ Hồn


Người đăng: ♅ ɠấύ♚τɾúς♚Đế ♅

Thời gian như mây trôi, 2 năm đã qua đi

Trên thảm cỏ gần hồ nước có 3 hài tử đang nằm cạnh nhau, 1 nam và 2 nữ đó là
nhất thiên cùng tiểu linh và trúc thanh. Hai năm qua đi, qua bao nhiêu khúc
mắt và hiểu lầm Tiểu Linh và Trúc Thanh 2 nàng cùng nhận ra cả 2 rất yêu
thương Nhất Thiên không thể tách rời. Bắt đầu từ thử tiếp cận xong dần 2 người
trở thành chị em tốt sống hòa thuận với nhau cùng chung yêu thương Nhất Thiên.
Điều này làm nhất thiên rất vui lòng.

Năm nay cả 3 đều 6 tuổi đều đến tuổi thức tỉnh võ hồn và cũng là ngày mai nên
2 người rất mong đợi ( Tiểu Linh đã nói cho Trúc Thanh là nàng không thể thức
tỉnh) có thể thức tỉnh võ hồn. Mặc dù Nhất Thiên biết võ hồn mình là gì nhưng
hắn vẫn không thể bỏ qua hồi hộp. Nằm trên bãi cỏ Nhất Thiên lười biếng con
mắt hé ra nhìn lên bầu trời đồng thời đưa ra bàn tay, Tiểu Linh và Trúc Thanh
lần lượt nằm 2 bên của Nhất Thiên thấy hắn cử động làm 2 nàng khó hiểu. Rốt
cuộc sau một lúc Nhất Thiên hắn vẫn duy trì tư thế như vậy Tiểu Linh rốt cục
chịu không nỏi mà hỏi :

" Thiên ca, huynh làm gì mà cứ đưa bàn tay mà nhìn lên bầu trời thế ở đó có gì
sao"

" Không, ta chỉ là suy nghĩ nếu đến ngày thức tỉnh võ hồn ta nên chọn hồn thú
là con gì thì tốt" Nhắm lại đôi mắt Nhất Thiên khuôn mặt thư thái nhẹ nhàng
trả lời Tiểu Linh cùng khuôn mặt khó hiểu của Trúc Thanh

" Chọn, võ hồn có thể chọn sao?" Trúc Thanh đầy khó hiểu mà hỏi Nhất Thiên
theo nàng được biết võ hồn làm sao mà chọn được đó là sự ngẫu nhiên hoặc là
truyền thừa

" Ta nói vậy thôi mà 2 nàng nghĩ ta nên chọn con gì ?" Lần nữa Nhất Thiên lên
tiếng, vừa lên tiếng hắn đôi tay không an phận mò tới mò lui trên người 2 nàng
mặt đầy xấu hổ nếu có người lớn ở đây sẽ kêu ' Kawaii', 2 năm nay tui bị Nhất
Thiên thường xuyên làm thế nhưng 2 nàng vẫn không tránh được xấu hổ

Đỏ mặt Tiểu Linh sẵng giọng nói :

" Đương nhiên phải chọn Long long uy thế long còn mạnh mẽ là hệ cường công "

' Phốc' Nhất Thiên nhất thời nở nụ cười nhẹ nhàng kí đầu nhỏ của nàng mà không
nói. Bị kí đầu Tiểu Linh phình má lên ôm đầu nhìn rất ư là dễ thương. Giận dữ
nàng cắn cánh tay Nhất Thiên một phát rồi hỏi:

" Sao kí đầu muội ? "

" Tại muội ngốc " Mở ra đôi mắt đen hắn nhìn Tiểu Linh đầy ôn nhu, hắn suy
nghĩ không nghĩ tới mình yêu cô gái ngốc càng suy nghĩ đôi mắt của Nhất Thiên
càng ôn nhu lộ rõ. Một bên Trúc Thanh thấy cảnh này nhất thời cáu giận cắn
Nhất Thiên một cái làm hắn quay lại nhìn Trúc Thanh mà một bên Tiểu Linh nhìn
vào đôi mắt ôn nhu của Nhất Thiên như bị hút hồn nằm ôm tay hắn thật chặt

" Trúc Thanh chuyện gì sao lại cắn huynh"

" Xú ca ca ăn gian đã nói phải thương yêu bằng nhau sao giờ lại chơi với Tiểu
Linh mà không chơi với muội"

" À vì muội ấy ngốc muội thì không "

" Hứ không lẽ huynh thích manh manh người yêu" Trúc Thanh siết chặt đôi tay
của Nhất Thiên rồi đôi mắt u oán nhìn hắn, trong đôi mắt nhìn ra ' dám nói có
thử huynh biết tay'

" Khụ khụ có lẽ có mà ta cũng thích người yêu là cô gái nhỏ " Nhìn ra trong
đôi mắt u oán của Trúc Thanh Nhất Thiên hắn lanh lẹ trả lời nàng để tránh bị
mất miếng thịt

Nghe được Nhất Thiên trả lời Trúc Thanh nàng đỏ mặt mà không nói gì lúc này
Tiểu Linh mới tỉnh lại muốn hỏi rõ chuyện

" Xú ca ca, tại sao huynh nói rồng là ngốc"

" Giờ vẫn không nghĩ ra muội đúng là ngốc mà " Nhất Thiên thừa cơ Tiểu Linh
vừa bỏ tay ra khỏi đầu hắn nhanh tay kí nhẹ thêm một cái rồi cười cười nhìn
nàng.

" A Xú ca ca" Bị kí 2 lần oan ức Tiểu Linh nằm cự quậy đánh liên tục vào ngực
Nhất Thiên. Cười cười hắn xoa xoa đầu Tiểu Linh, khác với vẻ băng lãnh khi đối
diện người khác với người hắn yêu thì hắn luôn luôn ôn như

" Ngoan, ta nói muội ngốc vì long chỉ là 1 trong tứ đại thần thú ngang hàng
với Bạch Hổ Chu Tước và Huyền vũ nếu như muội nói ta chọn long sau này gặp võ
hồn huyền vũ làm sao ta đánh lại họ"

" Hả con gì là chu tước, bạch hổ là tà mâu bạch hổ hả Thiên ca" Trúc Thanh
nghe được Chu Tước Bạch Hổ lần nữa nàng lại khó hiểu nhìn Nhất Thiên vì những
lúc hắn và tiểu linh nói chuyện thì chỉ có 2 người hiểu còn nàng thì phải hỏi
lại điều này làm nàng rất bực bội

" Chu tước trong thời cổ là Chu Điểu, nó là biểu tượng của mùa hạ. Ưm hình
dáng của nó là chim sẻ rất lớn có màu đỏ mang trong mình có lẽ là hơn cả cực
hạn chi hỏa và nó là thần thú của một phương. Còn Bạch Hổ cũng là thần thú nó
là thần thú phương tây khác với Chu Tước Chu tước là thần thú Nam, nó không
phải Tà Mâu Bạch Hổ hay là cổ xưa của Tà Mâu Bạch Hổ Tà Mâu Thánh Vương mà nó
còn hơn thế nữa mang trong mình hơn cả cực hạn chi kim, nó là biểu tượng mùa
thu. Bởi vậy đừng so nó với Tà Mâu Bạch Hổ không nó buồn đấy" Nhất Thiên từ từ
giải thích rồi cười cười vỗ mông trúc thanh như phí.

( Bạch Hổ: What ?? Sao lại lôi ta vào đây ta có liên quan đâu)

" Á Thiên ca chơi xấu. Muội không chơi với Thiên ca nữa" Bị tập kích Trúc
Thanh nàng xấu hổ đỏ mặt dùi mặt vào ngực Nhất Thiên

" Mà thôi cũng nên về, chuẩn bị mai là gia tộc tổ chức thức tỉnh rồi mẹ ta
cũng dặn ta mà hôm nay không về chuẩn bị thì ta xác định. Ta mà xác định thì
hêhe" Nói đến đoạn cuối nhất thiên hắn cười cười xoa xoa bàn tay trắng đôi mắt
lâu lâu lướt ngang đôi mong em dịu của 2 nàng

" Thiên ca muội nghĩ muội cũng nên về. Tạm biệt nha" Trúc thanh nhanh chóng từ
biệt rồi trở về vì nàng biết hắn là định đánh mông nàng. 2 năm nay, từ lúc hắn
mở mắt thì mỗi lần nàng phá hay trái ý hắn hắn đều đánh mông nàng, lần nào
cũng vậy nên lần này được cảnh cáo nàng phải nhanh rút lui kẻo bị đánh. Tuy là
chị em tốt với Tiểu Linh nhưng mông nàng quan trọng hơn.

Một bên Tiểu Linh mộng bức nàng cư nhiên không nghĩ chị em mà bỏ mình lại với
tên nghiện đánh mông này. Nàng đang định nhìn xem hắn đang làm gì thì cảm giác
mông mình có gì đó đụng vào rồì " phốc phốc phốc " ba cái đánh vào mông. Tiểu
linh mặt đỏ nhìn về Nhất Thiên thì thấy hắn đã đứng xa một khoảng cười nhe cả
răng " Tiểu Linh mông muội dạo này mềm nha " dứt lời hắn chạy nhanh về nhà mà
bỏ phía sau tiếng la " Đại phôi đản, huynh chết với muội "

Hôm sau, ngày thức tỉnh võ hồn

Sáng sớm Nhất Thiên đã được Tiểu Tuyết nàng gọi dậy sớm để chuẩn bị mãi đến
mặt trời đã mọc lên rõ thì nàng mới buông tha hắn. Trúc Thanh từ ngoài cửa gọi
vào:" Thiên ca sắp đến giờ rồi huynh còn không đi thì muộn đấy"

Nhất Thiên mở cửa ra, nhìn ra trước mặt thì thấy thân ảnh của Trúc Thanh cười
hì hì quay qua quay lại. Nhất Thiên mặt đầy khó hiểu nhìn nàng với suy nghĩ :"
Trúc Thanh bị gì nhỉ " định hỏi nàng thì hắn mới thấy hôm nay nàng mặc chiếc
váy trắng đen xòe đến hơn bắp chân tuy kín đáo nhưng vẫn thu hút tầm nhìn của
người khác theo một cách khác nhìn nàng như nhìn một thiên thần

" Ai da hôm nay sao lại có một thiên thần đến gọi ta vậy??? không lẽ hôm nay
có chuyện tốt" Nhất Thiên hắn cười mỉm đôi mắt thành hình vòng cung trêu chọc
Trúc Thanh làm nàng đã vui giờ lại còn vui hơn nữa, con gái ai không thích
được khen.

" Xú Thiên ca, không đi là trễ đấy"

" Được rồi thiên thần nhỏ" Nhất Thiên nắm tay nàng bước đi trong con đường
nắng đến hội trường thức tỉnh võ hồn

Tại hội trường thức tỉnh võ hồn

Theo hàng người kéo dài phân làm 2 nhánh một nhánh cho đệ tử trực hệ đông hơn
50 người, bên còn lại dành cho nha hoàn gia nhân của Chu gia tính cả Nhất
Thiên chỉ có hơn 10 người. Cả 2 hàng như đang đợi ai. Đến khi Trúc Thanh và
Nhất Thiên, tất cả ánh mắt tập trung vào Trúc Thanh nhưng trong những ánh mắt
ấy khi nhìn đến Nhất Thiên đều là khinh bỉ, sỉ nhục coi thường trái với Trúc
thanh là ngưỡng mộ, thần tượng, hy vọng. Bọn họ đều biết Nhất Thiên là con của
một nha hoàn nhưng lại chiếm được phương tâm của Nhị Tiểu Thư Chu gia làm họ
cực kì ghen ghét. Nhất Thiên đi vào nhìn thấy những ánh mắt này tâm hắn bình
ổn không gì là e thẹn xấu hổ mà ngược lại càng tự tin, bình ổn. Một bên Trúc
Thanh nhìn thấy những người này cư nhiên dùng ánh mắt khác thường để nhìn Nhất
Thiên, nàng sợ Nhất Thiên như những đứa trẻ khác mà tránh xa nàng nhưng đang
lo lắng thì cảm giác được tay mình được siết chặc ngước nhìn về hướng khuôn
mặt Nhất Thiên thì thấy hắn đang cười, hành động kế của hắn làm nàng ngại
ngùng hắn cư nhiên ở trước mặt bao nhiêu người trán kề trán với nàng 2 đôi mắt
nhìn nhau

" Trúc Thanh muội đừng lo, muội hãy tin rằng sau này cho dù muội có chống cả
thế giới thì hãy tin sau lưng muội luôn có ta" Hắn thì thầm với nàng cũng như
nói với mình

" Ừm muội tin huynh" Nàng để tay mình che miệng hắn mỉm cười trả lời hắn đôi
mắt nàng dần chìm đắm trong tình yêu

Nhìn thấy hai người như vậy mọi người định nói gì thì nghe được âm thanh của
gia chủ thông báo trắc thí bắt đầu

Qua bao nhiêu người ở hàng Trực hệ đệ tử cuối cùng đến lượt Trúc Thanh nàng
thức tỉnh được U Minh Linh Miêu và hồn lực cấp 9 trong số những người thức
tỉnh nàng là hồn lực cao nhất, sau khi thức tỉnh mọi người ánh mắt sự sùng bái
càng nồng đậm nhưng ánh mắt chỉ tập trung vào một người thấy người đó cười với
nàng và gật đầu đối với nàng là hơn hẳn tất cả mọi người. Những trực hệ đệ tử
thấy vậy ghen tức trong đó có một sự khinh thường vì trong lúc mọi người sùng
bái thì những con của những giai nhân cũng đã trải qua trắc thí và cũng gần
đến lượt Nhất Thiên đa số những người trắc thí rồi võ hồn đều là phế võ hồn
hoặc không có hồn lực trước Nhất Thiên là một nam hài tử hắn thức tỉnh ra lam
ngân thảo làm Nhất Thiên nhớ đến Đường Tam. Đến lượt Nhất Thiên gã trắc thí
mệt mỏi kêu: " Đến lượt ngươi"

" Được" Nhất Thiên từ từ tiến lên trung tâm sáu khỏa hắc thạch gã trắc thí
viên bắt đầu truyền hồn lực vào hắc thạch, quang mang màu vàng nhạt bắt đầu
sáng lên.

Khi quang mang bắt đầu sáng lên điều đầu tiên là ấm áp sau đó là một cảm giác
thoải mái bắt đầu lan tỏa khắp cơ thể dần dần thẩm thấu vào từng kinh mạch của
Nhất Thiên rồi một thanh âm hệ thống trong đầu lần nữa phát ra sau 2 năm:

" keng, hệ thống tu luyện bắt đầu mở ra khai tạo võ hồn 1%,5%,....99% xuất
hiện lỗi tạm thời sửa chữa trong 30 giây" bên ngoài thì đang mọi người nhìn
đang thức tỉnh Nhất Thiên đột ngột dừng lại làm cho họ nghi hoặc " Không lẽ
đứa bé này không thức tỉnh được võ hồn" còn những kẽ kinh thường Nhất Thiên
giờ đây sự khinh thường càng nồng hơn. Một bên trúc thanh vẻ mặt lo lắng trán
toát cả mồ hôi nàng lo cho Nhất Thiên, nàng không phải sợ Nhất Thiên không
thức tỉnh được võ hồn mà nàng bỏ rơi hắn mà nàng sợ vì Nhất Thiên đã đứng trên
bục đá hơn 25 giây mà không có cử động. Nhìn thấy Nhất Thiên bất động những kẻ
trực hệ đệ tử ở dưới nhao nhao la lên ép Nhất THiên đi xuống, gã trắc thí
viên chịu áp lực rất lớn ở giữa vì Nhất Thiên là người yêu của Nhị tiểu thư
rốt cục hắn quyết định lại gần gọi Nhất Thiên thì vừa tiến lên bước đầu thì
một âm thanh "ẦM" rồi từng đợt dao động hồn lực mạnh mẽ tràn ra từ bàn tay
phải của Nhất Thiên hiện lên một ấn ký hình song súng chồng lên nhau rồi 2 cây
súng màu bạc nhìn y như 2 cây súng của tatsuya trong mahouka dần hiện ra rơi
vào tay ( Ai muốn biết hình dáng thì lên gg nhé chứ tác tả chắc hết chap quá
). Đôi mắt hắn dần mở ra, khuôn mặt dần nở ra một nụ cười mỉm cười làm thức
tỉnh mọi người mà lúc mọi người tỉnh lại thì thấy một bóng đen chạy đến ôm
Nhất Thiên. Đúng là Trúc Thanh nàng vui vì rốt cuộc người nàng yêu là thiên
tài sẽ không ai ngăn cản 2 người nữa, nàng mừng đến khóc ra cả nước mắt. Nhất
Thiên đời này nhận được bao nhiêu quan tâm sự ấm áp dần làm hắn muốn quên đi
kiếp trước nhưng bao lần hắn luôn cảnh tỉnh mình nếu không có kiếp trước đau
khổ thì sẽ không có kiếp này hạnh phúc mà hạnh phúc sẽ tan vỡ nếu hắn không có
cách bảo vệ nó, điều này luôn làm cho Nhất Thiên quyết tâm phải mạnh mạnh đến
mức không ai có thể chống lại hắn.

Hắn lau nước mắt của nàng và cười với Trúc Thanh nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc

" Trúc Thanh về thôi. Tối nay ra chỗ cũ ta có chuyện muốn nói với muội" vừa
dứt lời hắn gật đầu với trúc thanh rồi tiến về nhà. Nhưng vừa bước ra khỏi cửa
hắn nghe được thanh âm của kẻ trắc thí viên

" Từ từ, chưa kiểm tra hồn lực" Chưa kịp dứt lời từ phía sau lưng quả cầu trắc
thí hồn lực bay vụt vào tay Nhất Thiên vừa. Quả cầu vừa vào tay hắn thì phát
sáng lên chứng tỏ Tiên Thiên mãn hồn lực. Chưa nói câu nào hắn đã tiếp tục cất
bước, hắn chả muốn nói gì với những kẻ lúc hắn yếu thì kinh thường lúc hắn
mạnh mẽ thiên tài thì nịnh bợ

Thời gian dần trôi đi đến khi sao lên trăng sáng trên một thảm cỏ cạnh hồ nước
có 1 nam hài đang nhắm mắt dưỡng thần thì một nữ tử dần đi từ phía sau đến gần
hắn. Nam hài nữ hài này là Trúc thanh và Nhất Thiên

" Trúc Thanh muội đến rồi"

" Ừm"

" Ta gọi muội ra đây là có chuyện muốn nói" Sắc mặt Nhất Thiên dần ngưng trọng
lại

" Thiên ca có chuyện gì mau nói đi " Giọng Trúc Thanh dần trở nên gắp gáp

" Ta có lẽ mai sẽ đi xa một thời gian dài mới gặp lại muội"

" Đi xa là đi đâu mà tại sao? Gia tộc không phải đã cho ca tiến đến với muội
rồi sao ? " Nghe được Nhất Thiên nói sẽ đi Trúc Thanh khóc ra nước mắt giọng
nức nở mà hỏi Nhất Thiên

" Ta cũng không biết có lẽ sẽ đi rèn luyện nhưng ta chắc chắn với muội 6 năm
sau chỉ cần muội đến học viện Sử Lai Khắc có lẽ ta và muội sẽ lại ở gần nhau"
Nhất Thiên nhắm đôi mắt lại nhưng trên khuôn mặt vẫn không che dấu được nỗi
buồn xa cách

" Tại sao phải đi rèn luyện ở đây không được sao tại sao phải đi ? Oa Oa Oa "
Nàng nói trong giọng nức nở lúc được lúc không chưa nói tiếp thì đã khóc òa
lên

" Đừng khóc nữa Trúc Thanh, chúng ta có phải mãi không gặp đâu chỉ là 6 năm mà
thôi"

" Nhưng .... hức hức"

" Haiz vậy đi ta hứa với muội 6 năm sau tại Sử Lai Khắc ta sẽ ở bên muội mãi
được chứ" Hắn nói với Trúc Thanh đôi mắt đầy tình cảm rồi từ không gian lấy ra
một cặp nhẫn. Mỗi chiếc nhẫn có hình dáng khác nhau một lớn một nhỏ, chiếc nhỏ
được làm bằng hợp kim có màu vàng kim toả sáng bên trên được tạo một hình trái
tim toả sáng nhiều màu, chiếc lớn thì kiểu dáng đơn giản cũng màu vàng kim
trên mặt không có tạo hình gì nhưng trên thân nhẫn có nhiều hình trái tim đan
xen vào nhau đặc biệt một trái tim này cùng màu với trái tim trên chiếc nhẫn
nhỏ.

" Đây là gì " Trúc thanh hiếu kì nhìn cặp nhẫn phát sáng mà ngưng cả khóc, con
nít thấy đồ lạ bao giờ cũng vậy

Nhất Thiên không trả lời mà quỳ một chân xuống cầm một tay của Trúc Thanh đưa
lên trước khuôn mặt mình tay

" Trúc Thanh muội có đồng ý làm lão bà của ta làm mẹ của hài tử ta sau này
không? Nếu muội đồng ý thì muội là của Long Nhất Thiên này một lần mãi mãi về
sau. Ta hứa với muội, nếu là lão bà của ta thì cho dù cả thế giới này muốn
đụng đến muội thì họ phải bước qua xác ta. Muội đồng ý không?" Nhất Thiên tay
còn lại đưa chiếc nhẫn nhỏ lên trước mặt Trúc Thanh đợi nàng trả lời thì nàng
khóc oà cả lên nhưng khuôn mặt vẫn cười và gật đầu.

Nhất Thiên từ từ đeo chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của nàng rồi hắn đưa chiếc
còn lại cho Trúc Thanh đeo cho hắn. Cũng từ lúc đó hai người đã là phu thê.

Đang lúc 2 người tận hưởng bầu hạnh phúc Nhất Thiên lại lên tiếng

" Trúc Thanh ta muốn kể cho muội nghe một chuyện. Chuyện là ngày xưa có một
thanh niên yêu một người con gái mà người con gái ấy luôn ở cạnh hắn từ nhỏ,
đến khi lớn 2 người yêu nhau nhưng lúc hắn tỏ tình với nàng thì nàng lại nói
nàng yêu người khác mà không phải hắn điều này làm tim hắn đau đau đớn lắm"
nói đến đây Nhất Thiên giọng trở nên buồn bã làm bên cạnh Trúc Thanh cũng cảm
nhận được gì đó

" Rồi hắn lao đầu vào công việc mà không dám đối diện với nàng nhưng trớ trêu
thay hắn lại vì người tổn thương hắn mà chết đi. Mà ông trời chưa từ bỏ hắn
giúp hắn chuyển kiếp mà vẫn lưu giữ được kí ức nhưng lại thử thách bằng cách
làm hắn mù và với cơ thể vô dụng làm phải chịu sỉ nhục ngay cả mẹ hắn cũng bị
khinh bỉ mà hắn không có cách phản kháng. Nhưng hắn vẫn cố sống vì hắn nghĩ
ông trời sẽ không bỏ hắn, ông trời như nghe được nhưng không cho hắn đôi mắt
mà cho hắn một cô bé nhỏ ngốc nghếch, thân là nhị tiểu thư gia tộc lớn mà kiên
trì yêu một kẻ mù cho dù bị ngăn cản. Đáng lẽ hắn sau khi bị phản bội trong
tình yêu làm hắn không muốn yêu người khác thì nàng đã thay đổi và làm hắn
nhận ra mục tiêu của hắn là bảo vệ người thân và các lão bà. Trúc Thanh muội
nghĩ xem nàng có ngốc không?" Từ lúc bắt đầu kể một bên Trúc Thanh nhìn thấy
hắn lúc buồn bã lúc giễu mình lúc hạnh phúc làm nàng hiểu hơn về người nàng
yêu đã sống thế nào

" Không, muội nghĩ nàng làm đúng vì nàng lúc nhỏ đã được cậu bé mù cứu và chăm
sóc mình. Bắt đầu từ cảm kích rồi dần sang tình yêu. Muội nghĩ nàng đã quyết
định đúng nữa kia của mình" Trúc Thanh nhẹ nhàng lắc đầu và đôi mắt ngọt ngào
mà nói

" Mà khoan, huynh nói các lão bà là sao? " Trúc Thanh suy nghĩ kĩ về chuyện
Nhất Thiên kể thì thấy sai sai

" Thì thì, có lẽ có lẽ thôi nha là ta sẽ có thêm vài người" Nhất Thiên bị hỏi
làm hắn chọt dạ vì hắn biết tương lai cỡ nào cũng hơn 10 người

( Tác: Sạo gớm hơn 10 người cái núi ta này ngươi mà hơn 10 thì muốn gì ta cũng
cho Nhất Thiên : Cái này đâu phải do ta quyết ngươi quyết mà - Tá: Ừm chú hiểu
là tốt)

" Á hoa tâm đại củ cải muội đánh chết huynh, cái đồ lừa đảo"

Hai người cứ đuổi nhau đến mệt rồi ngủ với nhau trên thảm cỏ ( ngủ trong sáng
nhé đừng bậy bạ)

Sáng hôm sau, Trúc Thanh tỉnh dậy thì Nhất Thiên đã đi rồi chỉ để lại tờ giấy
với vài dòng căn dặn

" Muội sẽ chờ huynh mãi lão công à " Nàng sửa lại quần áo rồi trở về nhà Nhất
Thiên thông báo cho mẹ hắn

Ở ngoài Chu Gia hơn 10km

Một cậu bé đang ngồi trên xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần thì miệng lẩm bẩm:

" Ta sẽ trở lại hãy đợi ta Trúc Thanh"

Rồi nhắm mắt lại như cũ mà tiến đi


Đấu La Đại Lục Bắt Đầu Xuyên Qua - Chương #5