Người đăng: votinh078
"Đao khí!" Cỗ khí tức mạnh mẽ ấy Bạch Vân Tranh không phải không biết, chỉ có
người theo đao đạo đạt đến trình độ kinh người mới có thể phát ra đao ý ấy.Cỗ
đao khí mạnh mẽ như thuỷ triều lên kéo tới, ngay sắc trời cũng bị biến đổi.
Trong cơ thể Bạch Vân Tranh kiếm ý dưới sự dẫn dụ của đao ý, lúc này nổ ra, vô
hạn kiếm ý nghênh đón vô hạn đao ý.Kiếm ý cùng đao khí cùng trên không trung
đánh giết,tàn nhẫn điên cuồng.
Mượn áp chế của đao khí, Bạch Vân Tranh cuối cùng áp chế được cỗ kiếm khí
khổng lồ, chớp mắt làm kiếm ý khiến bầu trời biến sắc biến mất không vết tích.
Bạch Vân Tranh mở mắt ra,trước hắn là người đàn ông trung niên trên mặt đầy
màu sắc thương tang, bộ râu xen kẽ những sợi bạc trắng, chỉ có đôi mắt, nhìn
trong đêm sáng như ngọc. Trên thân đeo một bả trường đao cổ, từ đao thoát ra
nùng nùng sát khí
"Tiểu tử là ai ?Sao ngươi lại ở đây?Ngươi có thấy một người đàn ông áo đen qua
đây không" Người đàn ông trung niên bắt đầy truy hỏi.
Bạch Vân Tranh hiểu rõ, người này là người phát ra vô hạn đao ý.
"Vãn bối đang tự tu, chưa thấy qua ai khả nghi,không biết tiền bối xưng hô như
thế nào?" Bạch Vân Tranh đứng dậy, nói. Bạch Vân Tranh tự thấy tu vi không
bằng đối phương, hơn nữa người này đứng ở vị trí là cửa ra duy nhất, trong
lòng không muốn cùng y nói chuyện, nhưng cũng không dám đắc tội.
Người này trong mắt loé lên tia nghi ngờ, tử tế nhìn qua Bạch Vân Tranh nói:
"Ta là trưởng lão Phi vũ môn, lần này vâng lệnh điều tra chuyện người ma đạo
xâm nhập Phi vũ môn.Ngươi có phải là người Hắc u phong dưới quyền Cửu U đại
đế?"
"Không phải". Bạch Vân Tranh không muốn cùng y nói chuyện quá nhiều, tên cửu u
đại đế vừa lọt vào tai, làm tinh thần hắn dao động.
Người này như nhìn thấy được điều gì, đánh giá lại Bạch Vân Tranh, sau đó
nói: "Đã vậy, hi vọng ngươi hãy rời khỏi nơi đây, có một câu xin nhớ kĩ, đây
là địa bàn của Phi vũ môn, không phải 'Bắc kiếm sơn trang'. Hừ!"
Người này nói xong bay đi mất,biến mất nơi đường chân trời.
Bạch Vân Tranh đi tới thế giới này chưa lâu, Bạch Vân Tranh đã nghe thấy
truyền thuyết về Phi vũ môn cùng Bắc kiếm sơn trang .Đối với 2 nơi này, Bạch
Vân Tranh muốn đi tham quan.
Nửa ngày sau, Xác định phương hướng xong Bạch Vân Tranh cuối cùng đi khỏi thế
giới băng tuyết này, đứng ở biên giới tuyết vực, một nửa là băng tuyết, một
nửa là vùng đất trời xanh tươi, nhưng giữa băng tuyết và đất đai,
Trên đường Bạch Vân Tranh bay tới Phi vũ môn, còn cách Phi vũ môn khoảng ba
ngàn dặm, mũi ngửi thấy một mùi máu tươi nhàn nhạt, trong lòng Bạch Vân Tranh
khẽ động, từ trên không hạ xuống mặt đất.
Trong vùng núi non chập chùng, có một dòng suối nhỏ chảy róc rách, nhưng nước
suối lại bị nhiễm hồng, một màu đỏ tươi, mùi máu tươi chính là truyền lại từ
nơi đây.Theo dọc dòng suối lên đến thượng lưu, Bạch Vân Tranh phát hiện một
thi thể trôi từ trên xuống, trên thi thể tràn đầy vết thương,đã ngâm trong
dòng nước đến trương phình.
Bạch Vân Tranh bước nhanh hơn lên thượng lưu, thi thể càng lúc càng nhiều,
những ngọn cổ thụ hai bên dòng suối đều đã gãy rời, như bị một cơn lốc đi qua.
"Các người là đồ súc sinh, cầm thú, cùng là người, lại giúp bọn chúng tác ác,
các ngươi còn là người sao!" Một âm thanh trong trẻo của một thiếu nữ từ phía
trước truyền lại, trong âm thanh đầy sự phẫn nộ, dường như kèm theo tiếng
khóc, làm trong lòng Bach Vân Tranh khẽ động, bước nhanh hơn.
Tại một khu đất trống, Bạch Vân Tranh nhìn thấy một tình cảnh làm người ta đau
đớn, một thiếu nữ khuôn mặt xinh đẹp, lúc này đang bị bốn đại hán cường tráng
đè trên mặt đất, y phục trước ngực đã bị xé nát, lộ ra da thịt trắng trẻo,
chiếc quần màu xanh đã bị vén lên,phía trước có một thiếu niên đang cười dâm
tà, đã tụt quần ra, đang muốn làm chuyện bỉ ổi.
Xung quanh có nhiều vũ giả, trong đó có người Bạch Vân Tranh đã quen mặt, một
người là trưởng lão Phi vũ môn khi y trong động đã thấy . Đối mặt với tình
cảnh không bằng cầm thú này, Người trung niên đó quay mặt qua một bên, không
hề quan tâm.
Mắt thấy thiếu niên kia muốn tương vật đang ngưỡng cao đâm vào trong người
thiếu nữ dưới mặt đất, Bạch Vân Tranh quát lạnh một tiếng: "Dừng tay!"
Mọi người nhìn theo hướng âm thanh phát ra, thiếu niên kia nhìn qua, cười
lạnh: "Tốt, tốt, Ở đâu ra tiểu hài tử, thích làm chuyện anh hùng cứu mĩ nhân,
ta muốn xem xem, hài tử ngươi bằng cái gì mà anh hùng cứu mĩ từ trong tay ta."
"Mau lùi lại, chuyện này, không được nhúng tay vào, tiểu tử ngươi mau rời đi!"
Có một lão giả vội vàng nói,
"Nhìn ngươi tự nhận là người trong chính đạo, không ngờ lại khoanh tay đứng
nhìn!" Bạch Vân Tranh lạnh lẽo trừng mắt nhìn lão giả, bước lại gần.
"Ai?Chuyện Phi vũ môn làm, còn không nhanh lùi lại!" Trưởng lão Phi vũ môn sắc
mặt biến đổi, khẽ ra hiệu, môn hạ Phi vũ môn bốn xung quanh đã rút đao khỏi
vỏ, vây Bạch Vân Tranh lại.
"Thì ra là một kẻ không biết tự lượng sức, quấy nhiễu nhã hứng của ta, Vân Hải
trưởng lão, ngươi nên biết làm thế nào rồi đấy! Chắc không cần bản thiếu chủ
dạy ngươi nữa!" Thiếu niên kia hừ lạnh một tiếng, sắp nâng chân thiếu nữ lên.
"Bại loại vô sỉ!" Bạch Vân Tranh không nói thêm, tay phải vung ra,một thanh
trường kiếm gần đó .lạc vào trong tay Bạch Vân Tranh.
"Nhất kiếm!" Một đạo vô hạn kiếm khí đã rời tay bắn ra, chém thẳng tới thiếu
niên kia. Mười hai vũ giả của Phi vũ môn đang cùng đứng trước thân Bạch Vân
Tranh, mười hai đạo đao khí cùng lúc xuất thủ.
Ầm! Một kiếm của Bạch Vân Tranh không những chém tan đao khí của mười hai vũ
giả Phi vũ môn, đẩy mười hai người bọn họ bắn ra, còn thuận thế chém tới
thiếu niên kia.
"Vân hải!" Thiếu niên kia trên mặt hiện ra vẻ bất duyệt, quát lên với Trưởng
lão Phi vũ môn.
Vân Hải thân hình đột nhiên loáng lên,lần xuất hiện kế thì đã cùng với vô
thượng đao khí đánh mạnh vào ngực Bạch Vân Tranh . Bạch Vân Tranh không ngờ ,
Trưởng lão Phi vũ môn sứ lại ra sát thủ, kêu thảm một tiếng, cả người bị chém
bay.