Quán Đỉnh


Người đăng: votinh078

Hoắc Đằng nghe thấy kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn kỹ mặt Bạch Vân Tranh, vào lúc
Bạch Vân Tranh cho rằng Hoắc Đằng đã tỉnh lại, Hoắc Đằng ôm lấy hai vai hắn,
lo lắng nói: "Sao lại như thế này,sao lại như thế này? Sắc mặt của con sao lại
tím đen thế này, có phải con trúng phải độc thủ của yêu ma?Đừng có lo, cha
nhất định sẽ chữa khỏi cho con."

Hoắc Đằng không để mất thời gian, cắp thân thể của Bạch Vân Tranh, để lưng
hắn quay lại đối với bản thân,sau đó ngồi ngay xuống, hai tay đưa ra, một tay
áp vào lưng Bạch Vân Tranh, một tay áp trên đỉnh đầu hắn. Bạch Vân Tranh đang
muốn phản kháng, nhưng phát hiện ngay cả khi Huyền sinh công sức mạnh đã tăng
mười lần, cũng không phải đối thủ của Hoắc Đằng ,hơn trăm năm khổ tu, cũng
không phải ai cũng có thể chống cự, cho dù Tam chuyển huyền sinh công có huyền
diệu thế nào đi nữa

Chân khí hàn tính tràn tới, như nước sông Trường Giang hùng dũng nhập vào cơ
thể Bạch Vân Tranh, trên đường chân khí đi qua, đả khai vô số ẩn huyệt.Nguyên
là tam chuyển huyền sinh công đệ nhị tầng 'Sanh Bất Như Tử', trong thời gian
dài, làm sắc mặt của Bạch Vân Tranh giữ nguyên như người chết, nhưng tại trăm
năm công lực tấn công, tam chuyển huyền sinh công mà Bạch Vân Tranh luyện đã
đột phá đệ nhị trọng thiên 'Sanh Bất Như Tử', đệ tam trọng thiên 'Tử Cực Nhi
Sanh'. Bây giờ Bạch Vân Tranh tựa như đắm chìm tại vào một trạng thái huyền
diệu.

- Vù vù...

Hai dòng khí dừng lại, sau đó tiêu tán thu hồi vào trong cơ thể, đồng thời,
quanh thân Bạch Vân Tranh xuất hiện một cỗ khí thế, toàn bộ cơ thể của hắn có
vẻ mạnh hơn rất nhiều.

Trong cơ thể Bạch Vân Tranh có thể cảm nhận được, khí ở đan điền đột nhiên
tăng thêm, sau đó tựa như là có sức lực đè ép đan điền rất lớn, đồng thời
trong đầu tại tựa như là có một năng lượng nào đó đang bay ra. Sau đó Bạch Vân
Tranh cảm thấy mình thật yên tĩnh, loại cảm giác này thật là kỳ diệu.

- Đột phá rồi, không thể tưởng tượng nổi.

Bạch Vân Tranh nguyên tu vi trước kia chỉ là võ giả ,hiện đột phá liên tiếp,võ
sĩ ,võ sư ,đại võ sư, võ hầu, võ quân. Đột phá liên tiếp năm cảnh giới trên
mặt có một nụ cười khổ

Sau lưng có tiếng vật rơi xuống đất, Bạch Vân Tranh quay đầu lại, nhìn thấy
Hoắc Đằng đang nằm trên mặt đất

"Vài trăm năm tu vi của lão phu, như vừa rồi đã truyền hết cho ngươi rồi. A a"
Hoắc Đằng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên đỏ bừng, đôi mắt từ đỏ
hồng đã biến thành màu đen, sáng như sao: "Có lẽ đây là báo ứng chăng, ngươi
không phải nói cần báo thù sao, đây là cơ hội tốt nhất đấy."

Bạch Vân Tranh trầm mặc im lặng, tiếp theo làm sao đây, hắn không thể ra tay
được, trông bộ dạng của Hoắc Đằng, y đã tỉnh lại hoàn toàn.

Khối chân khí trong cơ thể vận chuyển, là chân khí hùng hậu mà Bạch Vân Tranh
không dám nghĩ đến, mênh mông như biển lớn, vô cùng vô tận.

Nhìn thấy Hoắc Đằng không ngừng thổ huyết, Bạch Vân Tranh đưa ra một tay, nắm
lấy tay Hoắc Đằng, chân khí mạnh mẽ truyền vào cơ thể Hoắc Đằng.

Hoắc Đằng ho khan, cười thảm nói:"vô dụng thôi, ta biết, thương thế của ta
không thể khỏi được, tuy nói ta trong tình huống thần trí mê hồ mang toàn thân
tu vi cấp cho ngươi, nhưng không phải bản thân chắc chết,thì sao lại làm như
thế.Cửu u đại đế công tham toạ hoá, ngay cả bằng ta vài trăm năm khổ tu cũng
không dám trước mặt y quá lời, một chiêu tấn công bằng thần thức của y, đã làm
thần thức của ta đến ranh giới bị huỷ diệt, như vậy ta chắc chắn chết.Ta khổ
tu trăm năm, một thân tu vi tuy không lọt vào mắt siêu cấp cao thủ, nhưng cũng
không phải là đồ bỏ. Ngươi tu luyện, khiếm khuyết duy nhất là tu vi, có trăm
năm tu vi của ta, ngươi ít nhất giờ có chỗ dựa, ít nhất, ngươi cũng hơn đa số
người ở điểm khởi đầu. Đã có chân khí duy trì, ta nghĩ, các võ học cổ quái của
ngươi, có lẽ đã phát huy ra được 8 thành uy lực rồi.

"Ngươi có di nguyện gì muốn ta làm không?" Bạch Vân Tranh đứng thẳng người,
bình tĩnh nói.

Hoắc Đằng cười lớn: "Ha ha ha..., tốt, không hổ là đồ đệ của ta...ta truyền
cho ngươi trăm năm tu vi, ngươi không cần cám ơn ta, nếu ngươi sau này có năng
lực,chỉ cần thay ta giết,một cao thủ siêu cấp cao thủ tên là Diệp Cô Thành
'Minh vực'."

"Ta biết rồi, ngươi đi đi..."

"A a... Cuối cùng cho ngươi một lời cảnh cáo, tuyệt đối không nên đi kiếm Cửu
u đại đế,tuyệt đối đừng nghĩ thay ta báo thù....không thể phủ nhận, ngươi là
người ngoài lạnh trong nóng...Ngàn vạn lần nhớ lấy.Cửu U ngươi không thể địch
được,

Ngày sau khi ngươi thành đỉnh phong cao thủ, có thể cùng anh hùng trong thiên
hạ so cao thấp thì hãng hay.Nên nghĩ đến chuyện bằng danh vọng của Cửu u đại
đế, sao có thể sống giữa Phi vũ môn và Bắc kiếm sơn trang, mà cả hai không
động đến y!.."

Bạch Vân Tranh hừ lạnh một tiếng, nói:Ngay cả không phải vì ngươi, chỉ bằng sỉ
nhục ta phải chịu, ta cũng không tha cho y, ta Bạch Vân Tranh đã nói là
làm..."

Sau lưng đột nhiên im lặng, Bạch Vân Tranh quay người, chính đang nhìn thấy
giây phút cuối cùng của Hoắc Đằng.

Thân hình cao lớn đứng giũa đất trời, toàn thân tu vi mất hết, thân thể y
trong gió dần dần biến thành tro bụi, tiêu tán trong không trung, ngay một
chút dấu vết cũng không còn...

Ôi!

Bạch Vân Tranh thở dài một tiếng, hai tay giơ lên trời, trên không một đám mây
đen đang chuyển động, đầy sự bi thương.Lúc này, Bạch Vân Tranh bắt đầu mê
mang,sau khi Hoắc Đằng chết đi, hắn nhất thời không biết nên đi đâu làm gì.

Như đang thấy,bóng hình của Hoắc Đằng xuất hiện trên bầu trời nhìn hắn. Bạch
Vân Tranh trong lòng bây giờ hoang mang, không biết bản thân đối với y hận hay
cảm kích nhiều hơn...

Bạch Vân Tranh chưa rõ nên đi đâu,lúc này cũng không vội, tiện ở lại trên một
ngọn núi, trên núi tạo một cái hang động, ở lại trong đấy,cửa động lấp lại,
đóng cả 6 giác quan, lúc này cũng không cần lo lắng yêu thú ngửi mùi tìm đến.

Trông hang hẹp, Bạch Vân Tranh ngồi bên trong, ngoài cửa hang gió tuyết vẫn
thổi,xa hơn nữa là vực sâu trăm trượng, một thế giới lạnh lẽo băng giá, toàn
một màu bạc, nhưng tất cả những điều ấy cùng thế giới bên trong hang động vô
quan.huyền sinh công vận khí, từng cỗ hàn băng chân khí mạnh mẽ nhanh chóng
chuyển thành chân khí bản thân.Tuy nhanh, nhưng trăm năm tu vi không phải tầm
thường, ngay với tính chất đặc biệt của huyền sinh công đã không thể trong một
lúc mà tiêu hoá hết.

Vận khí chân khí không cần tâm thần khôngs chế, bằng tự động vận chuyển. Bạch
Vân Tranh quan sát chân khí trong cơ thể vận hành, cảm thấy không có gì đáng
ngại, liền tự trầm nhập vào trong tự tu, bắt đầu tu luyện Nhất thế kiếm pháp.

Nhất thế kiếm pháp đệ nhị trọng thiên, tầng thứ 2, Thiên Ma kiếm. Một loạt
văn tự cổ xuất hiên trong đầu Bạch Vân Tranh, nhưng Bạch Vân Tranh chỉ mới cảm
thụ được một nửa, liền cảm thấy chân khí trong cơ thể muốn vận động, vận khí
theo một quỹ đạo chưa từng thây qua, một cảm giác kì diệu bao trùm ở đan điền,
Bạch vân tranh cảm thấy bản thân ẩn ước nắm được một lực lượng thần kỳ.

Kiếm khí khổng lồ đang hội tụ trong lòng, càng lúc càng mạnh, đến tự tu cũng
phải dừng lại, Bạch Vân Tranh toàn lực cố áp chế cỗ kiếm ý không chịu khống
chế ấy.Thân thể chấn dộng càng lúc càng mạnh, Bạch Vân Tranh có một cảm giác
trùng động mạnh mẽ, xuất thủ, xuất thủ.

"Không xong,sức mạnh tinh thần của ta bùng nổ, không phải là tu luyện có được,
tinh thần ngưng tụ không đủ, khó mà điều khiển được kiếm ý cường độ
này...người sáng tạo Nhất thế kiếm pháp này thật quá lợi hại, bản thân đã thêm
hơn trăm năm tu vi, nghĩ đã đủ sử dụng, không ngờ nhất thế kiếm pháp này,
ngược lại yêu cầu với tinh thần còn nhiều hơn yêu cầu về lực lượng.." Bạch Vân
Tranh trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.

Ngoài ngọn núi Bạch Vân Tranh ẩn thân, từng khối băng tuyết rơi đổ, làm cả
ngọn núi như muốn bị đổ vỡ.Vào lúc Bạch Vân Tranh không có cách nào áp chế cỗ
kiếm ý ấy thì từ phía đông một cỗ khí tức bàng bạc nhanh chóng kéo đến, như
sóng thuỷ triều lên liên miên bất tuyệt, như biển lớn không bến bờ.


Đạp Thiên Lộ - Chương #15