Huyền Sinh Công Đệ Nhị Chuyển


Người đăng: votinh078

"Hoắc Đằng, ngươi to gan!" Một tiếng quát lớn vang trên không, Hoắc Đằng ngay
khi người đàn ông tóc trắng rời khỏi Cửu U điện, đột ngột bay ra,hướng về phía
Bạch Vân Tranh bị đánh bay lao tới.Hành động này làm phá diệt đạo chủ đại
nộ,một đạo thần thức mạnh mẽ đánh mạnh vào não Hoắc Đằng.

Hự!Tâm thần Hoắc Đằng thụ trọng thương, một ngụm máu tươi phun ra.

"Đại đế, xin thứ tội, tại hạ tuyệt không có ý mạo phạm, Hoắc Đằng chỉ có duy
nhất một đồ đệ, hơn nữa..." Hoắc Đằng trên không trung gào to, không quay đầu
bay về hướng đông.

"Hơn nữa, y cùng đứa đệ tử đã chết trong tay người kia giống hệt nhau, cùng
ngạo khí, cùng không nghe tôi nói..." Hoắc Đằng trong lòng khổ sở, Hoắc Đằng
hắn chưa có lòng tốt bao giờ, thu đồ đệ có lúc nào cần Hoắc Đằng hắn tự thân
đi cầu, tất cả chỉ vì hắn quá nhớ nhung tâm ái đồ đệ của hắn,cũng chính là con
trai yêu của hắn.

Trong kí ức, Hoắc Đằng nhớ lại tối hôm ấy,

"Hoắc kiên, lần này đánh nhau cùng hắn ta, cha quyết không cho con đi!" Hoắc
Đằng ngữ khí lạnh lùng nói, vẻ mặt quyết không cho phép.

"Hừ!Ông không cho tôi đi, tôi càng muốn đi, ta chẳng lẽ nhỏ lắm sao, ông để mẹ
chết trong tay hắn ta, tôi căm thù ông.Ông không đi báo thù cho mẹ, tôi đi!"
Thiếu niên không thèm ngẩng đầu đi thẳng ra ngoài.

"Quay lại!Ngươi dám bước ra khỏi động phủ một bước, thì không còn là con trai
của Hoắc Đằng ta!" Nhiều năm chiều chuộng, lúc này đã làm Hoắc Đằng cảm thấy
hối hận, là con trai duy nhất của hắn sao tính khí lại cố chấp như vậy.

"Hừ!Không thể không thấy,, tôi quyết báo thù không khoanh tay đứng nhìn, ngay
cả năng lực của tôi có thấp hơn nữa!" Thiếu niên trên không nói với Hoắc Đằng
câu cuối cùng, không quay đầu, ra đi ngoài động phủ ...

Khi tin Hoắc Kiên chết truyền lại, Hoắc Đằng tâm thần chịu đả kích vô cùng
mạnh mẽ, từ đó tính tình biến đổi lớn, đi khắp nơi tìm các loại võ công, chỉ
vì muốn mạnh hơn, mạnh hơn nữa vì con trai báo thù.

"Hoắc Kiên, con ngàn vạn lần không được có chuyện à! Cha đã không thể chịu
được đả kích ấy đâu!" Cửu U đại đế tu vi kinh người, chỉ vừa một kích vào tâm
thần, làm Hoắc Đằng tâm thần trọng thương, xuất hiện hỗn loạn, lúc này Bạch
Vân Tranh, ảnh hưởng của Hoắc Kiên trong não không ngừng xuất hiện, kết hợp
cuối cùng trở thành một thể.

Dưới bầu trời âm u, Hoắc Đằng nhìn rõ Bạch Vân Tranh run rẩy thân người như
đang nắm lấy cái gì, phía trước hắn, chính là người đàn ông áo nâu tóc trắng.

"Nhân ma kiếm!" Bạch Vân Tranh rõ đang cố gắng kích phát tâm thần, khởi động
nhân ma kiếm vượt quá năng lực bản thân.

Một thanh trường kiếm lớn từ trong thể nội xuất ra lẫn vài điểm màu đỏ, mang
theo sức mạnh kinh thiên chém tới người đàn ông tóc nâu, hộ pháp của Cửu u
điện.

Người ấy không rút kiếm, trực tiếp một chưởng vỗ phá nát nhân ma kiếm, đồng
thời dư lực mang Bạch Vân Tranh sức tàn lực kiệt đập mạnh xuống đất.

A!

Bạch Vân Tranh kêu thảm một tiếng,ngực vỡ nát, máu tươi phun ra như suối.

"Không!" Hoắc Đằng gào lên một tiếng, vội vang xuống dưới, toàn thân hai màu
sắc xanh đỏ bạo trướng, giữa 2 tay một đoàn hoả diễm đánh về hướng người đàn
ông áo nâu.

Người đàn ông từ từ ngẩng đầu, cũng không thèm nhìn, trực tiếp đánh ra một
chưởng, đánh Hoắc Đằng bay ra,thực lực chênh lệnh quá lơn.

Quay lại nhìn qua cái hố lớn dưới đất, người đàn ông áo nâu quay người chân
đạp hư không, như chậm mà nhanh bay đi.

"Hoắc Kiên, không được có chuyện, ngàn vạn lần không được có chuyện !" Hoắc
Đằng vừa bị đánh bay, vội vàng bật dậy, lao về mặt đất nơi Bạch Vân Tranh bị
đánh bay.

Đáy hố, Bạch Vân Tranh không cử động, cả bộ ngực vỡ nát, máu chảy vung vãi.

Hoắc Đằng tra xét mũi Bạch Vân Tranh, không nghi ngờ gì, đã chết rồi, hộ pháp
cửu u điện ra tay, không phải xác nhận đã chết, sao dễ dàng bỏ đi.

Hoắc Đằng không còn hình dáng cao nhân tà đạo, lúc này ông ta chỉ là một ông
lão đáng thương mất con,nước mắt chảy quanh, Hoắc Đằng bế Bạch Vân Tranh không
cử động trong hố sâu.

Hoắc Đằng không có để ý, một loại lực lượng đặc biệt ở cơ thể Bạch Vân Tranh
vận chuyển, cỗ lực lượng này càng lúc càng mạnh, không ngừng lưu chuyển trong
kinh mạch, đồng thời tu bổ kinh mạch bị tổn hại.

Không biết trôi qua bao lâu, Bạch Vân Tranh kêu á một tiếng, lại sống lại,
Hoắc Đằng lập tức cảm giác được.

"Hoắc Kiên..!Con không có chết, con không có chết!" Hoắc Đằng mừng đến phát
cuồng.

Bất phá bất lập, phá nhi lập hậu.Tam chuyền huyền sinh công khi Bạch Vân Tranh
nhận vết thương chí mạng cuối cùng đột phá đệ nhất trọng thiên, đã tiến vào đệ
nhị trọng thiên 'Sanh Bất Như Tử'. Chân khí lớn hơn chục lần về lượng và tốc
độ trong cơ thể vận chuyển.

Tam Chuyển Huyền Sinh Công đệ nhị trọng thiên' sanh bất như tử', đến cảnh giới
này, toàn thân như người mắc bệnh nan y, toàn thân không có sinh khí, như
người chết vậy, công lực càng cao, tử khí càng nặng. Nên Bạch Vân Tranh lúc
này đang trong một trạng thái đặc biệt...

Đợi đến lúc tỉnh hẳn, phát hiện Hoắc Đằng đang lay vai mình, trong miệng điên
cuồng gọi tên Hoắc Kiên, mới biết Hoắc Đằng nhầm mình với con trai y.

Bạch Vân Tranh đưa tay ra, muốn đẩy y ra lần nữa, nhưng có chút không nhẫn
tâm, trong thời gian hắn hôn mê,nội dung những lời tự bạch của Hoắc Đằng, đã
làm hắn hiểu, y cũng chỉ là một kẻ đáng thương.

Thở dài một hơi, Bạch Vân Tranh rút tay lại, nói: "Ngươi nhìn cho rõ, ta không
phải là cái gì Hoắc Kiên, ta là Bạch Vân Tranh."


Đạp Thiên Lộ - Chương #14