Người đăng: votinh078
Tiếng gió lướt qua bên tai, bởi công lực mạnh mẽ duy trì, hai người dần dần đã
bỏ lại con yêu cầm, Hoắc Đằng hạ xuống trên một ngọn núi lớn ngón tay búng
liên tiếp, điểm các huyệt đạo ở ngực Bạch Vân Tranh, ném hắn qua một bên, lạnh
lùng hừ một tiếng: "Đừng có loạn động"
Sau đó, ngồi xuống, khí lạnh hùng hậu từ trong cơ thể hắn phát ra, mặt đất
dưới chân kết thành một lớp băng, nhưng ngọn lửa cùng hắn tranh đấu vẫn chưa
bị hắn áp chế, lúc này một đoàn hoả diễm lớn bọc Hoắc Đằng bên trong, lớp băng
vừa xuất hiện, giây lát đã chảy ra. Hoắc Đằng thân thể chấn động, một cỗ băng
khí mạnh mẽ từ cơ thể phát ra, hoả diễm hùng hậu yếu đi không ít, thế lửa càng
lúc càng nhỏ, cuối cùng dần dần nhập vào cơ thể Hoắc Đằng. Đến khi trời tối,
Hoắc Đằng mới từ trong ngồi thiền tỉnh lại.
Hoắc Đằng mở mắt ra, trong mắt không ngờ phát ra ánh sáng đỏ, sáng như hai cái
đèn, trong mắt sớm đã nhìn qua Bạch Vân Tranh dưới mặt đất, lạnh lùng nói:
"Tiểu tử, ngươi thật không tồi, lần trước gặp nhau, ngươi giả mạo người kiếm
đạo cao thủ, làm lão phu thật mất mặt, lần này gặp lại không ngờ trêu vào loại
tiên thiên yêu cầm như hoả loan, bị nó hạ vào cơ thể ta một chút bất diệt chân
hoả, ngươi nói, ta nên làm thế nào với ngươi?"
Rơi vào tay người trong tà đạo, Bạch Vân Tranh kêu khổ không ngừng, nhưng
trước mắt nằm trong tay người ta, đành để người ta muốn chém muốn giết, biết
làm thế nào được, thở dài một tiếng, trả lời: "Ngươi muốn làm sao thì làm, rơi
vào tay ngươi cũng là số của ta.Tuy nhiên ngươi nói ta giả mạo người kiếm
đạo,câu đó có chút không đúng, thuỷ chung ta không có nói ta là người kiếm
đạo, tất cả đều là ngươi phán đoán."
Ta nói ngươi mạo xưng thì là ngươi mạo xưng, không cho ngươi phủ nhận." Hoắc
Đằng phát bực nói, tuy nhiên câu tiếp theo làm người sắp chết như Bạch Vân
Tranh thoải mái hơn:
Lần này tạm tha ngươi một mạng. Tuy nhiên, ngươi đừng vui mừng sớm, bắc minh
quyển, ta nhất định phải lấy được. Tiểu tử Triệu Thừa Phong không đi cùng
ngươi sao, y đâu rồi?"
"Ta không biết, ta cùng y không bao lâu thì đã chia tay rồi."
"Hừ ngươi đừng hòng lừa ta, ta đối với tiểu tử Triệu Thừa Phong đã hiểu quá
rõ, ngươi cứu y, y tất cảm ơn ngươi, nhưng tiểu tử ngươi, thì ra ngươi nguyên
là một kẻ gà mờ mới hiểu tu luyện,nếu biết, y nhất định giúp ngươi một tay ,
nhìn hướng ngươi đến phải chăng tại táng cốc?" Hoắc Đằng thật không ngu, một
câu đã phá câu nói dối của hắn, khả năng suy đoán của y lại càng làm Bạch Vân
Tranh trong lòng kinh ngạc.
"Ngươi dám khẳng định như vậy, sao không vào táng cốc mà tìm y? Hừ hừ, ngươi
không ngờ tự nhận thông minh, tại sao lần trước bị doạ đến bỏ chạy?"
Cho dù da mặt Hoắc Đằng có dày đến đâu, nhưng bị người ta nói, cũng có chút
xấu hổ: Nơi táng cốc hắn vừa bị bắt,không biết làm thế nào thoát ra được, làm
sao còn dám quay lại, tự cho đầu vào lưới, Bạch Vân Tranh chính là nhìn vào
điểm ấy, mới dám lấn át hắn.
Một đêm nhanh chóng trôi qua, bất tri bất giác, Bạch Vân Tranh không ngờ khi
cùng người trong tà đạo ngủ một chỗ, lại có chút cảm giác an toàn, ít nhất
không cần lo lắng yêu thú hoành hành.Do vậy cả một đêm này,được ngủ say.
Khi ánh mặt trời chiếu lên người, Bạch Vân Tranh từ trong giấc mơ tỉnh dậy,
vừa mở mắt liền nhìn thấy đôi mắt màu lửa đỏ đang nhìn hắn, ánh mắt mang theo
tia kì quái.
"Tiểu tử, ta nhìn căn cốt của ngươi không tồi, ngộ tính thì tuyệt đỉnh. Ngươi
vừa tu luyện không lâu, nghĩ chắc cũng chưa bái sư, không bằng làm đệ tử của
ta, thế nào?" Hoắc Đằng đột nhiên nói ra câu ấy, Bạch Vân Tranh giật mình, tử
tế nhìn, thấy mặt Hoắc Đằng rất nghiêm túc, rõ là trải qua một phen xem xét
mới đưa ra quyết định này.
"Ngươi đã tu luyện bao lâu rồi?" Bạch Vân Tranh truy hỏi.
"Ta tu luyện đến nay cũng đã một trăm năm mươi năm,ngươi hỏi làm gì? Là lo ta
tu vi không đủ để làm sư phụ ngươi sao?"
"Không phải," Bạch Vân Tranh lắc đầu đáp: "Không ngờ ngươi tu luyện lâu như
vậy, nghĩ chắc đã thu không ít đồ đệ, ngươi đã có đồ đệ còn thu ta làm đồ đệ
làm gi?"
"Ta chỉ thu qua một đồ đệ" Hoắc Đằng trên mặt biểu hiện tịch mịch cùng đau
đớn: "Đáng tiếc, y đã chết rồi, ôi, chết trong tay kẻ khác."
"Sao, quyết định chưa?" Hoắc Đằng ngẩng đầu truy hỏi.
Bạch Vân Tranh ngửa đầu lên: "Nếu ta nói không đồng ý thì ngươi bỏ qua quyết
định đấy sao?"
Hoắc Đằng lắc đầu: "Nếu chỉ vì một câu của ngươi mà ta phải bỏ quyết định ấy,
sau này truyền ra ngoài, ta không có mặt mũi nào."
"Vậy như thế đi, ngươi hỏi ta có nguyện ý làm đệ tử của ngươi hay không, kì
thật không cần ta trả lời, ngươi đã quyết định rồi.Hỏi ý kiến của ta, chẳng
qua là hình thức.Nếu đã vậy, ngươi hà tất hỏi ta nữa?" Bạch Vân Tranh coi
thường nói.
"..." Hoắc Đằng nhất thời bối rối, nguyên là hắn tính toán, nếu tiểu tử này
đáp ứng quá nhanh, hắn còn do dự một lát, đâu có ai muốn nuôi sói trong nhà,
nếu tiểu tử cứng đầu, chỉ cần xuất ra ít thủ đoạn, để cho hắn biết, cái gì là
hảo hán biết tình thế trước mắt, nhưng hiện tại...
Hoắc Đằng lúc này khó chịu vô cùng, đột nhiên một chưởng vỗ vào sau gáy Bạch
Vân Tranh, đánh hắn hôn mê, ngay sau đó, cắp Bạch Vân Tranh, Hoắc Đằng nhanh
chóng thẳng hướng nơi ở của người trong tà đạo chính là đỉnh hắc u phong bay
tới.
Sau khoảng 2 ngày, Hoắc Đằng mang Bạch Vân Tranh đã vượt qua không biết bao
nhiêu ngàn dặm, đợi đến Bạch Vân Tranh tỉnh lại,thì đã ở trên một nơi u ám, có
mây bay ngang qua, một nơi có chập trùng dãy các núi băng, trên mỗi ngọn núi
đều có các thân ảnh, một cỗ sát khí,tà khí vọt lên tận trời, làm nơi băng
tuyết này như dưới địa ngục.