Oan Gia Lộ Trách


Người đăng: votinh078

Bạch Vân Tranh thở dài một tiếng, cười khổ nói:

"Thừa phong huynh, nói thật với huynh, công pháp của đệ vô cùng đặc thù, đối
với các huynh mà nói, chân khí tích luỹ cần rất nhiều thời gian, nhưng võ học
của đệ tuyệt đối không giống thế.Dễ thành nhưng khó tăng, luyện dễ, mỗi một
cảnh giới, một khi tiến nhập, không có trở ngại nào, một ngày tiến ngàn dặm,
so với tu hành giả bình thường nhanh hơn vô số lần. Nhưng cũng do thế, nếu
muốn từ một cảnh giới, đề thăng lên một cảnh giới khác, so với tu hành phổ
thông khó hơn vô số lần, rất có khả năng, vĩnh viễn không thể tiến nhập cảnh
giới khác, không giống công pháp các huynh tu luyện, có khó thế nào, thì cũng
chỉ cần tốn vài chục vài trăm năm, tự nhiên lên đến đỉnh phong . Đệ luyện 2
loại võ học, trước mắt, đều đạt cảnh giới đầu tiên, nếu muốn tiếp tục tiến,
trông vào khổ tu, là chuyện không có khả năng. Huống hồ, đệ vừa ra ngoài lịch
luyện, với thế giới hiểu biết có hạn, nhiều thứ đệ vẫn chưa biết. Tốt là có
thể nhờ thời gian này ở bên ngoài lịch duyệt, một mặt đến các nơi của thái
cổ, một mặt nói không chừng có kì ngộ, có thể phá bình cảnh này, tiến nhập
cảnh giới cao hơn, nói thế cũng không chắc đâu."

Triệu Thừa Phong kinh ngạc nói: "Có kiểu công pháp đó sao?"

Triệu Thừa Phong có biết nhiều loại võ học, nhưng chưa từng nghe nói có loại
công pháp luyện dễ tiến cảnh cực khó, lúc này đoán Bạch Vân Tranh không muốn
cùng hắn ở lại trong cốc, vì an ủi hắn, mượn một lí do cho có.

Nhìn Bạch Vân Tranh gật gật đầu, Triệu Thừa Phong trong lòng thở dài một
tiếng, có chút thâm ý nói:

"Vân Tranh đệ thế giới này nguy cơ bốn bề, an toàn đảm bảo duy nhất là thực
lực, đệ ra ngoài lịch duyệt chưa lâu, còn chưa nắm được, được rồi, có chuyện,
người khác có nói thế nào, cũng không tin,không trải qua thật khó mà hiểu rõ
ràng.Vân Tranh bảo trọng, sau ba mươi năm gặp lại."

Nói xong, Triệu Thừa Phong quay người, dứt khoát đi vào trong hang động mới,
trước mặt Bạch Vân Tranh toạ hạ, hai tay hạ xuống để lên trên hai đầu gối, mắt
nhắm vào, không cử động.

"Đành vậy," Bạch Vân Tranh quay đầu nhìn Triệu Thừa Phong đang an tĩnh ngồi
thiền trong hang động sau lưng, nói, "ba mươi năm sau chúng ta gặp lại."

Hết lời quay người từ từ đi mất, trong lòng tràn đầy hoang mang, bằng hữu đầu
tiên hắn đi đến đại lục này đã chia tay như thế, trong ba mươi năm không thể
gặp mặt.

Lại trong táng cốc ngây ngốc tu luyện mất cả tháng, mỗi ngày, Bạch Vân Tranh
sáng sớm tỉnh dậy, ra bên ngoài hít một hơi mang theo khói trắng và linh khí
trong không khí, sau đó đến nhìn bên ngoài hang động của Triệu Thừa Phong.

Cuối cùng một ngày, Bạch Vân Tranh quyết định rời khỏi đây, nơi đây, không
phải nơi hắn thích.

Cửa cốc, hai vị lão nhân vãn như trước, an tĩnh ngồi thiền, mi mắt trắng rũ
xuống, hai mắt nhắm nghiền im lặng.

Sau đó hút lấy một vật, dùng ngự kiếm chi thuật, Bạch Vân Tranh như sao băng
nhanh chóng bay đi, táng cốc đằng sau càng lúc càng nhỏ...

Trên không trung cách táng cốc vài trăm dặm, sau lưng đột nhiên truyền lại một
tiếng kêu to, Bạch Vân Tranh quay người nhìn, giật mình kinh hãi, sau lưng
cách xa ngàn dặm một con chim khổng lồ với đôi cánh dài hơn trăm thước, đôi
mắt đỏ hồng, hai vuốt màu vàng kim, sắc như kiếm đang vỗ cánh,như tia sét bay
đến. Trong chớp mắt, con chim khổng lồ đã bay qua vài trăm dặm, nhanh chóng
nhằm hướng Bạch Vân Tranh bay đến

Trong cảm ứng, con chim không lồ này như một cơn bão, khí tức mạnh vô cùng,
hơn xa trên người Triệu Thừa Phong.

Vù!

Từng tiếng vượt không truyền tới,là hai cánh của con chim vỗ mạnh, dưới đôi
cánh, hàng trăm chiếc lông chim như các cây kiếm bắn ra trên không, chặn hết
đường thoát của Bạch Vân Tranh.

"Không xong, con chim này là ngũ giai yêu thú ." Bạch Vân Tranh trong lòng
phát lạnh, thực lực của con chim này hơn cả hắn có thể nghĩ.

Thời gian một tháng tu luyện ở táng cốc, tu vi của hắn hiện đã đột phá võ
giả,với tu vi hiện tại hoàn toàn không thể so sánh cùng con chim này, khoảng
cách thực lực không lời nào diễn tả hết.

Nhưng Bạch Vân Tranh kiếp trước tu kiếm đạo, sau luyện nhất thế kiếm pháp,
càng là đỉnh cao của kiếm đạo.

'Ngự kiếm' hai chữ, chỉ nhẹ nhàng vận dụng vào một pháp quyết, lập tức đẩy hết
được lông chim với sức mạnh xuyên sắt đá ra khỏi quỹ đạo của chúng.

Lông chim bắn tới, hoàn toàn không thể bằng sức mạnh bản thân so sánh, muốn
hoàn toàn khống chế hơn nghìn cái lông chim, tuy không có sức mạnh,nhưng
chuyển hướng đường di chuyển, đối với một đỉnh phong kiếm đạo cao thủ mà nói,
không có vấn đề.

Đỡ được đợt tấn công đầu tiên, Bạch Vân Tranh như thiểm điện từ trong khoảng
không lông chim bao trùm thoát ra.

Sau lưng gió lớn thổi tới. Bạch Vân Tranh trong lòng sợ hãi vô cùng, không dám
quay đầu, trên không chuyển hướng né tránh, nhanh chóng bay đi, không dám bay
thẳng, hoàn toàn không so sánh được tốc độ với yêu thú này.

Núi cao chọc trời,liên miên bất tuyệt,Lúc này thành bảo hộ tốt nhất cho
hắn.Nhưng con chim khổng lồ như bị kích nổi giận, luôn đuổi theo sau, dễ dàng
ở trên đường đập rơi các khối khối đá núi. Con chim cánh cứng như sắt, dài hơn
trăm thước, khi bay qua khe núi, không tránh được đạp trúng một quả núi.Đất đá
cứng rắn, dưới cánh của nó như đậu phụ, dễ dàng bị đập nát, từng khối đất đá
lớn rơi từ trên không xuống, sau lúc lâu tiếng vọng mới phát ra.

Giữa dãy núi, dưới tán bụi rậm, một bóng đen im lặng đứng đó, tuy nhiên chưa
đến gần, nhưng Bạch Vân Tranh cảm thấy khí tức mạnh mẽ của đối phương.

"Xin hỏi, vị huynh đài phía trước có thể giúp một tay không?" Bạch Vân Tranh
cấp bách nói, con chim khổng lồ đằng sau càng lúc càng gần, thanh thế của con
chim rất lớn, dưới hai cánh đất đá rơi, đổ, tiếng ầm ầm không ngớt. Nhờ vào kĩ
xảo né tránh cao siêu, Bạch Vân Tranh có thể bắt con yêu thú có các phương
diện rõ ràng đều vượt quá hắn ở đằng sau, điều nay cũng chẳng dễ dàng gì, chân
khí tích luỹ trong cơ thể được hắn phát huy tác dụng lớn nhất. Nhưng nhanh
chóng tiêu hao sau vài canh giờ, cuối cùng có hiện tượng cạn chân khí. Nhìn
thấy có người trước mắt, Bạch Vân Tranh vội vàng kêu gọi. Người ở thế giới này
, mỗi người đều mạnh hơn hắn quá nhiều, nghĩ chắc đủ sức đối phó với yêu thú
này.

Bóng đen đằng xa hình như giật mình, không ngờ ở nơi này gặp được đồng đạo,
sau đó phản ứng lại, hoá thành một đạo ánh sáng uyển chuyển, nhanh chóng bay
tới.

"Ha ha ha, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục vô môn ngươi lại đến ,
tiểu tử, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi." Một trận âm thanh ngông cuồng từ
không trung đi tới, bóng đen đã lại gần, Bạch Vân Tranh cẩn thận nhìn, không
khỏi thầm kêu khổ. Cứu tinh cái gì, rõ là người bị táng cốc trưởng lão giam
giữ, vừa mới thoát ra chính là Hoắc Đằng.

Hoắc Đằng trong mắt lộ ra sự hung dữ cùng thù hận, áo choang tím ở không trung
lất phất, chỉ vung tay, tiện phát ra một cỗ khí lạnh, xâm nhập vào cơ thể vốn
đã kiệt lực của Bạch Vân Tranh, phong bế huyệt đạo của hắn, tay trái vung lên
lập tức đỡ lấy hắn.

Quác!Con chim khổng lồ vừa vượt qua một ngọn núi cao, đuổi theo đến đây, nhìn
thấy vật săn bị đánh cắp, kêu to một tiếng, hai cánh giương lên, bay nhanh như
tên bắn lại gần.

"Ồ, đây là..." Hoắc Đằng giật mình ,giữ Bạch Vân Tranh ngây ngốc nhìn con chim
đang lại gần,.

"Không trách tiểu tử ngươi kêu cứu ở đây...Á! Hoả loan... Khốn kiếp, ngươi làm
sao trêu đến cả con vật này!" Hoắc Đằng tay phải tức thì vỗ về phía yêu cầm,
nhìn thấy yêu cầm dừng đôi cánh, không ngờ từ trong cơ thể phun ra một luồng
hoả diễm nóng bỏng, mười hai cái lông đuôi mĩ lệ, đẹp đẽ từ thân sau xoè ra,
sau một lúc, trong chớp mắt, cơ thể yêu cầm thân hình to ra, so với thân hình
to lớn lúc nãy, lại càng to thêm không ít, hơn nữa ở ngoài cơ thể bao phủ một
ngọn lửa đủ nóng để nung chảy sắt đá.

Một chưởng của Hoắc Đằng vỗ ra, đẩy yêu cầm lùi lại trăm trượng, nhưng hắn
thì bị đẩy lùi đến vài trăm dặm.

Á! Hoắc Đằng, đau đớn kêu một tiếng,Bạch Vân Tranh phát hiện tay trái hắn
không ngừng run rẩy, một luồng khói mỏng bay ra xung quanh, ẩn ước có mùi vị
thịt cháy.Bàn tay đã cháy đen, lòng bàn tay có ngọn lửa thấp thoáng lúc ẩn lúc
hiện.

"Ngươi không ngờ trêu vào con chim này, tu vi thì có chút ít không cao mà bổn
sự kiếm chuyện thật không nhỏ." Hoắc Đằng căm hận nhìn qua Bạch Vân Tranh,
nhắm hờ mắt, thầm vận công trị thương.Một loạt tiếng động lách cách truyền
lại, bàn tay Hoắc Đằng có một cỗ băng mỏng bằng mắt thường có thể nhìn thấy
đang đóng lại nhanh chóng, trong chớp mắt, đã kết thành một lớp băng giáp
dầy, bao lấy cả cánh tay, băng giáp từ khuỷu tay đến khớp ngón tay thì dừng
lại, đốm lửa trông như ảo giác lúc này hiện ra uy lực mạnh mẽ, ngăn cản băng
giáp đi tiếp.

Hoắc Đằng nhìn qua đồm lửa trong lòng bàn tay, sắc mặt trở nên trắng bệch ,
nhìn lướt qua về phía yêu cầm giờ như một mặt trời nóng bỏng, cắp lấy Bạch Vân
Tranh nhanh chóng cúp đuôi chạy trốn, vội vàng như chó hoang. Bạch Vân Tranh
để ý, bàn tay phải của hắn những đốm lửa nhỏ mờ dần ẩn vào trong lòng bàn tay.


Đạp Thiên Lộ - Chương #9