Địch Trong Tối, Ta Ngoài Sáng


Bầu không khí nặng trĩu xuống.

Tâm trạng tôi thật sự rất rối bời lúc này, tôi không biết mình phải làm gì.
Thực hiện theo di nguyện của ông, hay là lẳng lặng cất phong thư lại chỗ cũ,
ra khỏi mật thất coi như chưa có chuyện gì xảy ra ?

Nhưng giấc mơ đó hoàn toàn không phải ngẫu nhiên, kẻ lạ mặt kia không phải
trùng hợp, rõ ràng là đều nhắm vào tôi. Nếu như cái ngày này đã chắc chắn đến,
tại sao tôi lại không đối mặt với nó ?

Kẻ địch trong bóng tối, ta ở ngoài sáng, không biết chừng nếu tôi làm ngơ thì
thậm chí có chuyện gì nghiêm trọng hơn xảy ra thì sao ? Thậm chí những mục
tiêu tiếp theo là những người xung quanh tôi, những người tôi yêu mến. Nghĩ
đến đây, tôi thực không dám nghĩ.

Xem như số phận đã định, giấc mơ đó nhất định sẽ đến. Xem ra, chỉ có hoàn
thành tâm nguyện của ông mới làm tôi giải mã được bí ẩn đó, mới có thể ngăn
chặn âm mưu tiếp theo của kẻ địch trong bóng tối. Đã đến lúc tôi buộc phải
hành động rồi.

Khẽ gấp phong thư lại, tôi ngay ngắn đặt lại chỗ cũ rồi cầm lấy cuốn bút ký
của ông, nhẹ nhàng khóa cái tủ lại rồi lẳng lặng cầm lấy nến bước lên cầu
thang ra khỏi căn thất. Tôi bước lên thư phòng xoay lại gáy cuốn sách, tức thì
cơ quan khởi động, hai cánh cửa mật thất trên sàn nhà đóng lại như cũ.

Lúc này đằng Đông, trời bắt đầu hửng hồng.....

Mặt trời từ từ nhô lên, ánh nắng tươi sáng chiếu lên bầu không gian thanh
khiết sau một đêm mưa dài. Tôi bước nhẹ ra ngoài hiên, hứng lấy một chút sinh
khí của ngày mới, nhắm mắt dưỡng thần. Một đêm thực dài, một đêm tôi không
ngủ, mới chỉ hai ngày mà cuộc sống của tôi gần như đảo lộn hoàn toàn. Mọi thứ
đến thật bất ngờ, không báo trước, buộc tôi phải đi tìm câu trả lời cho
chúng...

Bất chợt, bên ngoài có tiếng gọi của Tiểu Hoàng:

"Ông chủ, hôm qua đã thức trắng cả đêm. Tôi e... Hay ông chủ ra ngoài ăn chút
điểm tâm rồi làm việc tiếp cũng được, bất quá không được ảnh hưởng đến sức
khỏe."

"Cảm ơn cậu đã nhắc nhở. Tôi không đói, cậu lui xuống xử lý dùm tôi một số
thương vụ với ông chủ Nam. Hôm qua ông ta đã đặt chỗ chúng ta một số lượng đồ
gốm sứ thời Nguyễn. Cậu xem chúng ta còn đủ hàng không, nếu không đủ thì đành
lên chợ đen tìm kiếm vậy, giá cao một chút không sao. Lão ta là đối tác quan
trọng, là con cá béo không thể để mất. Tôi có chút chuyện cần ra ngoài xử lý."

"Vâng ông chủ, nghỉ ngơi sớm không để ảnh hưởng đến sức khỏe. Tôi xin lui
trước."

Nghe tiếng cậu ta bước đi, tôi ngồi nhẹ xuống bàn làm việc, tay khẽ dở cuốn
bút ký ra. Lật những trang dầu tiên, dòng chữ nắn nót của ông nội mà tôi đã
quen thuộc từ ngày bé đập vào mắt. Bỗng có tiếng gõ cửa "cộc, cộc". Tôi nheo
mày nói:

"Ai ?"

"Là tôi, Tiểu Hoàng. Tình hình hiện tại khá khó khăn cho chúng ta. Nguồn hàng
không đủ. Tôi vừa gọi điện cho Thành phụ trách bên chợ đen, hắn nói hiện tại
chợ đen hàng cũng đã hết nhẵn. Tôi e..., nếu ông chủ không ra mặt xử lý, ta
mất mối làm ăn lớn lâu dài. "

Việc này làm tôi thật tức điên, đầu óc đang rối tinh vì một loạt sự kiện khó
hiểu diễn ra với tôi còn chưa đâu vào với đâu thì lại xảy ra cơ sự này nữa.
Thật đáng chết mà . Tôi đáp:

"Nghiêm trọng vậy sao ?"

"Hoàn toàn nghiêm trọng, Thành còn nói hình như toàn bộ số hàng trên chợ đen
trong một đêm đã bị một người mua hết."

Tôi nheo mắt. Rõ ràng là tôi đã tính đến kế hoạch rồi mà. Hiện tại gốm sứ thời
Nguyễn dù đang rất được giá nhưng nguồn hàng cũng không phải khan hiếm, hoàn
toàn có thể đủ cung. Hơn nữa tôi cũng đã ra mặt móc nối với nguồn hàng bên chợ
đen, đã đặt trước tiền cọc. Thật không thể hiểu nổi cao nhân nào lại tự dưng
có hứng đến vậy, chi ra một số tiền lớn như thế. Xem ra tay cung hàng kia thực
không nể mặt tôi rồi.

Tôi lập tức nói với Tiểu Hoàng:

"Chuẩn bị xe, lập tức ra mặt."

"Vâng, tôi sẽ chuẩn bị ngay."

Tôi bước vội ra phòng tắm làm vệ sinh cá nhân. Hôm qua về muộn rồi làm việc
tới tận nửa đêm, tôi cũng chưa kịp làm vệ sinh gì cả, người sắp nhớt nheo như
cá chạch. Dòng nước lạnh xối lên đầu, cảm giác thật khoan khoái. Đầu óc tôi
bỗng chốc gạt những thứ khó hiểu kia qua một bên, giãn ra rất nhiều. Thân thể
cũng thực cảm thấy dễ chịu. Cứ như là lâu ngày chưa được tắm vậy.

Tắm xong, tôi bước ra ngoài lau người thay đồ. Tính tôi cũng không cầu kỳ lắm,
đồ mặc đa phần là sơ mi cùng áo phông đơn giản cùng một vài bộ comple dùng để
đi tiếp khách. Tủ đồ của tôi tuy nhiều nhưng cũng chỉ có mấy loại đó mà thôi.
Mặc lên người một chiếc áo phông dài tay màu lông chuột, tôi khoác áo khoác
ngoài rồi bước vội qua phòng, cũng chẳng kịp ăn qua loa một chút điểm tâm.

Xe đã được chuẩn bị, Tiểu Hoàng mở cửa ghế sau. Tôi bước lên, đeo chiếc kính
đen vào

Lần này tôi đích thân nói:

"Tiểu Hoàng, đặt cho tôi một bàn ở nhà hàng Hoàng Gia, gọi điện cho ông chủ
Trung báo ông ta tôi muốn gặp ở đó, lập tức đến đó bây giờ luôn"

"Vâng, ông chủ."

Xe bắt đầu di chuyển, tôi tĩnh tâm suy nghĩ xem là nhân vật thế lực bí ẩn nào
mà lại có nhã hứng cũng như tài lực lớn đến vậy. Theo tin tức mà tôi cho người
điều tra được, hai đại thế gia cùng sánh ngang với gia tộc tôi hiện giờ thì
một thế gia ông chủ của họ đang làm ăn ở nước ngoài, cũng không có hứng thú
với mấy món đồ bằng sứ mà họ cho là rẻ mạt, tuyệt không thể tự dưng lại nổi
nhã hứng lớn tới vậy. Thế gia còn lại thì tôi điều tra được mấy năm gần đây
tài lực của họ đi xuống, còn đững vững trong giới như vậy cũng chỉ là nhờ danh
tiếng của đời trước, chỉ như một cái thùng rỗng kêu to, hoàn toàn không đáng
ngại. Xem chừng chỉ có thể là thương gia ở vùng khác muốn tới đầu cơ.

Ở Việt Nam hiện tại, số địa phương tập trung đông đảo thương nhân thì đa phần
chủ yếu ở phía Bắc là Hà Nội, phía Nam là Sài Gòn. Còn lại thì đa phần tập
trung nhiều ở những nơi có cái đấu béo bở như Thanh Hóa,Quảng Nam.... Hai
trung tâm giao dịch lớn nhất trong giới ở phía Bắc là Hà Nội và Hải Phòng đất
cảng, hàng dễ tuồn ra nước ngoài bằng đường biển.

Đang lạc trong dòng suy nghĩ, bên cạnh có tiếng của Tiểu Hoàng:

"Ông chủ, đã hẹn xong. Ông ta sẽ nhanh chóng thu xếp."

Xe dừng lại trước cửa nhà hàng tấp nập người ra vào. Đây là nhà hàng ngầm
trong giới. Đa phần giao dịch đều được thực hiện ở đây. Người lập ra nhà hàng
nghe nói cũng từng là thổ phu tử chuyên nghiệp, sau khi tích đủ vốn thì lập ra
nhà hàng này làm chỗ cho người trong giới giao dịch.

Tôi bước vào, đến chỗ bàn đã đặt trước, ngồi lặng yên giở thực đơn ra ngồi
chờ.

Một lát sau, tay Trung kia cũng đã đến. Tay này thực là lão hồ ly trên giang
hồ, nổi tiếng gió chiều nào theo chiều đấy. Lão đắc tội với rất nhiều người
nhưng cũng không một ai trả thù vì họ biết, đằng sau hắn còn có một thế lực
chống lưng, tay "to" đến nhường nào nữa. Thế nên nhiều năm qua hắn yên ổn
không sứt mẻ gì.

Cực chẳng đã nhưng tôi vẫn phải quyết định làm ăn với hắn, vì hiện tại chỉ còn
hắn trên thị trường chợ đen là còn hàng tôi yêu cầu. Lần này hắn chọc tôi đến
mức sôi máu. Dù tôi đã đặt trước cả tiền cọc nhưng hắn vẫn không tôn trọng đạo
nghĩa giang hồ, lật mặt như trở bàn tay, xem chừng hôm nay tôi phải cho hắn
một bài học để hắn biết không nể mặt tôi là như thế nào.

Hắn ngồi xuống, mồm luôn miệng nở một nụ cười khả ố dù đã cố che lấp bằng mấy
cái răng vàng đểu. Theo sau còn có hai tay vệ sĩ kính đen, mặt lạnh như băng
chắp tay sau lưng. Tôi mở lời trước:

"Nghe nói ông chủ Trung mới có mối làm ăn lớn, thoắt cái mà quên luôn cả Lương
Sơn tôi rồi."

"Ha ha, ông chủ Sơn thật là làm quá. Chúng ta từ biệt nhau từ lần làm ăn cuối
chưa lâu, chúng ta là đối tác chí cốt, sao có thể nói quên là quên được."

"Vậy sao, thế thì thật không dám nhận, Lương mỗ tài hèn không dám nhận sự lưu
tâm của ông. Chẳng qua là có chút chuyện nhờ vả mong ông chủ Trung giúp đỡ,
vậy mà ông lại không nể mặt ta rồi"

"Được ông chủ Sơn nhờ vả là phước phận của ta, sao ta lại không nể mặt ông
được." Hắn vẫn cười những cơ miệng có đôi phần khép lại.

"Tôi cũng không muốn lòng vòng nữa. Gần đây tôi có đặt một lô gốm sứ thời
Nguyễn chỗ ông, vậy mà sáng sớm nay ta lại nghe báo ông đã giao hết hàng cho
người khác, thực không nể mặt tôi một chút nào cả"

Bất chợt hắn im lặng, vẻ mặt nham hiểm:

"Người anh em, làm ăn bao nhiêu lâu trong giang hồ, chẳng nhẽ cậu lại không
biết tính ta ? Với ta chỉ cần ra giá cao hơn là ta giao hàng, không cần biết
cậu nhanh hay chậm. Miễn là cậu ra giá cao hơn, trâu chậm uống nước đục, cậu
hiểu nguyên tắc làm ăn của ta mà. Tiền cậu đã đặt trước nội trong hôm nay ta
gửi trả lại toàn bộ. Đã đến nước này, nếu cậu muốn nói đạo lý thì phiền cậu
tìm người nhanh chân hơn cậu mà nói"

"Không biết cao nhân nào mà lại nhã hứng lớn tới vậy, phiền ông chủ có thể cho
ta biết danh tính của người đó hay không để ta còn bái kiến."

Hắn bất chợt cười to:

"Ta không thể tiết lộ, chỉ có thể cho cậu biết, người đó cũng đang ngồi trong
nhà hàng này. Cáo từ"

Tôi thật tức điên đến chết mất, xem ra phải cho người dạy cho lão ta một bài
học về việc thất hứa trong giới là như thế nào, bất luận là thế lực đằng sau
gã tay rất "to".

Tôi bảo Tiểu Hoàng:

"Cho người chặn lão ta ở đường về, cho lão ta biết không nể mặt chúng ta thì
lãnh hậu quả ra sao."

"Vâng, tôi đi chuẩn bị."

Tôi bực mình đứng dậy, ném mạnh cuốn thực đơn xuống bàn rồi lập tức đeo kính
đen, bước ra xe.



Đạo Mộ Tàng Thư - Chương #6