Bút Ký Của Ông Nội


Dưới cầu thang tối, bụi bám đầy, hai bên vướng đầy mạng nhện, xem chừng đã rất
lâu không có người tới thăm. Trên tường tuy nhiều mạng nhện thế nhưng tuyệt
đối không có một chút ẩm thấp do bị nước thấm, có thể thấy được mật thất này
được thiết kế bằng vật liệu tốt, qua nhiều năm vẫn không bị thấm nước.

Tôi bước từng bước một xuống cầu thang, thận trọng nhích từng mũi chân. Tôi
không biết dưới bóng tối sâu thẳm của mật thất có cái gì đang chờ tôi, bước đi
thận trọng theo bản năng. Ngọn nến nhỏ phất phơ, nhấp nháy như có thể bị bóng
tối xung quanh nuốt chửng bất cứ lúc nào. Cầu thang khá dài, thế nhưng lại
không dốc thẳng xuống mà lại xoắn ốc vòng quanh, các bậc thang sát nhau và
thấp. Tôi có thể đoán được mật thất này khá rộng.

Cất từng bước chân nhẹ nhàng xuống, sau thời gian chừng năm phút, tôi đã đặt
chân xuống nền mật thất. Nền nhà phủ một lớp bụi dày cơ hồ phải đến gần một
đốt ngón tay. Tôi đưa ánh nến quét quanh, nhìn sơ qua một lượt toàn bộ căn
phòng.

Ánh nến quét qua nhàn nhạt, lấp léo càng làm tăng thêm phần quỷ dị cũng không
thiếu phần hiếu kỳ. Không khí ngột ngạt, đầy bụi bặm làm tôi khó thở, dường
như muốn ho lên mà lại không ho được. Tôi mò mẫm trong bóng tối, đưa tay quờ
quạng xung quanh.

Đùi tôi bỗng nhiên huých phải một vật, tôi đưa ánh nến lập lòe chiếu sáng. Thì
ra là một cái bàn sắt cũ, trên đó còn có chân đèn gỉ sét, mẩu nến chảy khô bám
đầy lên nhánh chân đèn. Tôi đưa cây nến của tôi ra châm lên, may thay nó vẫn
còn bắt lửa, xem chừng vẫn còn dùng được chút ít.

Không gian cả căn thất bỗng sáng lên hơn một chút, xua tan bớt cái không khí
ngột ngạt khó chịu cùng vẻ tối tăm lạnh lẽo. Ánh nến chiếu rộng ra xung quanh.
Lúc này thì tôi cũng đã nhìn rõ hơn được xung quanh căn thất này.

Căn thất không lớn như tôi tưởng tượng, xem chừng chỉ hơn nửa thư phòng bên
trên, nhưng lại sâu thẳng xuống gần 6 mét. 2 bên tường còn có 2 tủ sách, góc
phòng thì có một bàn làm việc nhỏ, trên đó hình như chất đầy những tập giấy,
có thể là tài liệu có ích chăng ? Góc gian thất còn có một cái tủ nhỏ, không
biết thứ gì ở trong đó.

Tôi liếc nhìn những tập tài liệu, mị tâm nhíu chặt, hai chân mày xô lại với
nhau tạo thành chữ xuyên (川). Tập giấy được buộc lại với nhau thành những
quyển hồ sơn lớn, phủ đầy bụi bặm.

Tôi nhẹ tiến đến bàn làm việc đã lâu không được sử dụng. Chất lượng gỗ làm bàn
khá tốt, mối mọt không ăn được vì có tinh dầu. Tôi phủi qua một chút rồi ngồi
xuống, cầm cây nến nhẹ nhàng đặt xuống rồi giở từng quyển hồ sơ một, biết
chừng sẽ có một chút manh mối của ông nội về tấm bảo đồ bí ẩn kia.

Cầm tập giấy trên tay, một mùi hương nhe nhẹ thoáng qua, cơ hồ như mùi băng
phiến. Đây là lý do tại sao tập giấy để lâu đến mức bám bụi như vậy mà vẫn
không hề có một con mọt hay mối nào cả. Xem ra đây có thể là một tập tài liệu
rất quan trọng với ông, được bảo quản rất tốt. Nhưng trước nay ông đều hành sự
cẩn thận, luôn giải quyết mọi việc êm đẹp, gây ít thiệt hại nhất. Mà cho dù là
sổ sách của ông thì đâu phải ai cũng được liếc qua, huống hồ là động vào. Hà
cớ gì lại phải xây thêm một căn thất ngay dưới phòng làm việc của chính mình.
Chẳng lẽ, ông muốn che giấu điều gì ?

Nghĩ vậy, tôi liền mở tập tài liệu của ông ra.

Lật những trang đầu tiên, dòng chữ được đánh bằng máy chữ Liên Xô cũ vẫn còn
khá rõ, không hề bị mờ mực. Những trang này đa phần là sổ sách xuất nhập, kinh
doanh của gia đình thời ông vẫn còn làm chủ trì việc kinh doanh của gia tộc.
Lật cả quyển đầu tiên không có thứ gì hữu ích, toàn chỉ là hóa đơn rồi khế
ước.

Tôi thất vọng, tiu nghỉu mở quyển thứ hai ra. Quyển này cũng giống như quyển
trước, toàn là sổ sách. Chẳng nhẽ ông xây cái mật thất kiên cố này chỉ để bảo
vệ những thứ này thôi sao ? Thật đúng là ông, vừa mưu trí nhưng cũng không kém
phần cổ quái khó hiểu.

Tôi đặt quyển hồ sơ xuống đầy chán nản. Tôi đứng lên, xoay người ra xung
quanh.

Bỗng một "tiếng bộp" vang lên, tôi vô ý làm tập hồ sơ rơi.

Một tiếng "keng" phát ra từ nền nhà, cơ hồ có vật gì đó bằng kim loại vừa rơi
xuống. Tôi đưa ánh nến xuống chiếu, soi trên mặt đất xem vật gì vừa rơi.

"Chìa khóa ?"-Tôi ngạc nhiên .

"Ở đâu ra vậy ? Lẽ nào từ dưới đất chui lên. Rõ ràng vừa lúc nãy trong đống
giấy kia không hề có gì mà "

Tôi nhặt chiếc chìa khóa lên, ngắm nghía hồi lâu.

Trên chìa khóa có dãy số 20500 khắc chìm xuống. Chìa bằng thép nhưng đã gỉ
sét, răng chìa cũng nằm trong phần gỉ, không biết liệu còn mở được hay không ?

Mục quang sắc lạnh của tôi hướng vào góc tường, nơi có căn tủ gỗ được khóa lại
cẩn mật kia.

Tôi tiến đến, khẽ nhẹ cắm chìa vào ổ khóa rồi xoay thử. Tiếng sắt thép rỉ sét
ma sát vào nhau tạo một bầu không khí có thể kích động được những người tự
nhận là không có tính tò mò. Rốt cuộc thì trong cái tủ này có thứ gì bí ẩn đến
vậy ?

Tôi xoay nhẹ chìa, một tiếng "cạch" vang lên trong bầu không gian quỷ mị. Khóa
đã được tháo, tôi mở cánh cửa tủ ra. Nhưng ngạc nhiên trong tủ chỉ có một cuốn
sổ con cùng một tờ phong thư nhỏ

Tôi nhẹ nhàng lấy chúng ra. Có thể đây chính là cái mà ông nhất quyết bảo vệ
nên mới xây mật thất này. Nhưng sai lầm của ông ở chỗ nếu đã muốn bảo vệ bí
mật, sao không thiêu hủy hết toàn bộ mọi thứ rồi chôn bí mật theo xuống mồ,
lại phải xây căn thất này cất giữ này làm gì cơ chứ. Để căn thất còn tồn tại
như thế này, không sớm thì muộn cũng sẽ có ngày hôm nay tôi tìm ra nó. Hoặc
việc tôi tìm ra nó đều nằm trong kế hoạch của ông ? Tôi mông lung lạc trong mê
cung của câu đố đến từ cố nhân.

Tôi giở phong thư ra, rũ sạch bụi bặm trên rồi bắt đầu đưa ánh nến qua soi
từng chữ .

"Pu Luông-Hoàng Liên Sơn ngày 20/5/1950

Ta biết khi hậu nhân đọc được những dòng này thì ta cũng đã tạ thế. Viết ra
những dòng này thực rất khó khăn nhưng ta không thể không viết chúng ra. Nếu
không ta sẽ ân hận cả đời, khó lòng mà tha thứ cho chính bản thân của ta.

Ngày này là một dấu mốc trong cuộc đời ta, ngày mà ta không bao giờ quên được,
ngày mà thảm kịch làm ta ân hận cả đời, nó đã đến.

Mùa hè năm đó, chúng ta tiến vào ngọn núi đó qua một thư tịch cổ mà ta tìm
được trong một lần đổ đấu một Cổ Mộ bên Quảng Tây. Trên thư tịch có viết những
ký tự cổ mà ta đã từng rất lâu không giải mã được. Mãi đến một thời gian lâu
sau khi tìm được thư tịch, ta mới biết được đó là chữ viết cổ của người Tráng
và người Miêu vùng Nam Cương Thập Vạn Đại Sơn. Ta rất hứng thú với chúng, chạy
đôn chạy đáo khắp Trung Quốc tìm người có khả năng đọc được những văn tự cổ
này. Thế nhưng, quả thực việc này còn khó hơn cả mò kim đáy bể. Mãi đến hai
năm sau đó nữa, ta mới tìm được người giải được. Đó là một vị thầy pháp Miêu
tộc. Nhờ vậy mà ta biết được một bí mật động trời ẩn chứa trong chính tấm thư
tịch đó.

Tấm thư tịch đó nói có một Cổ Mộ ở Việt Nam có chứa kho báu có khả năng cực kỳ
đáng sợ, là bảo vật của Miêu tộc. Và đó chính là Cổ Mộ trên dãy núi Hoàng Liên
Sơn đó.

Ta bị hấp dẫn đến mức mê hoặc, chính nó đã đưa ta đến quyết định sai lầm đáng
sợ mà ta có dùng cả đời này cũng không thể bù đắp được.

Sau khi biết được bí mật kinh người đó, ta quyết định tập hợp một đội bằng hữu
thân thiết theo ta tiến vào Cổ Mộ đó khi chưa hề biết rõ thông tin về nó. Đám
người bọn ta tiến vào đó, tiến vào tử huyệt thập tử nhất sinh.

Bọn ta cuối cùng cũng tìm được kho báu đó. Nhưng đúng lúc đó, toàn bộ bọn ta
ngất đi. Khi ta tỉnh dậy thì ta đã nằm trong bệnh viện. Ta lập tức truy hỏi,
nhưng họ chỉ nói là cứu ta khi ta nằm ở ven bờ suối cạnh bìa rừng.

Toàn bộ đoàn đã mất tích, trừ ta....

Nhiều tháng sau đó, ta quay lại truy tìm manh mối nhưng kết quả mà ta nhận
được đều chỉ là con số 0 tròn trĩnh. Không hề còn một dấu vết gì của họ cũng
như của cổ mộ bí ẩn đó.

Ta thật hối hận, ta thật đáng chết. Nhưng ta chưa bao giờ từ bỏ ý định tìm ra
tung tích bọn họ. Ta nợ họ rất nhiều.

Ta biết ta có dành cả đời đi tìm cũng khó lòng tìm ra, nhưng ta chưa bao giờ
từ bỏ. Ta mong muốn người đọc được bức thư này sẽ hoàn thành được tâm nguyện
cuối cùng đó của ta. Nếu không ta sẽ ân hận mà không nhắm mắt....

Cuốn sổ bên cạnh phong thư chính là toàn bộ bút ký của ta. Mong nó sẽ giúp
ngươi giúp ta hoàn thành tâm nguyện. "

Tôi lặng đi, người bỗng đờ ra khó cử động như tượng đá. Giấc mơ đó không phải
là trùng hợp, tấm bảo đồ đó không phải là trùng hợp, nó hoàn toàn là sắp xếp
nhằm vào tôi.



Đạo Mộ Tàng Thư - Chương #5