Động


Người đăng: benchanel

Đó là một bàn tay nhỏ, năm ngón khá dài, cánh tay rất gầy, giống hệt như Phan
Tử đã miêu tả, trông cực kỳ đáng sợ. Bàn Tử dùng tay ra hiệu với tôi, bảo tôi
không được cử động. Kỳ thực tôi cũng không sợ hãi cho lắm, nếu một người gặp
quá nhiều sự việc bất ngờ thì ngược lại sẽ dần dần trở nên bình tĩnh, nên lúc
ấy tôi chỉ cho đây giống như một trò đùa quái ác. Đột nhiên cảm thấy hết sức
phiền muộn, thật muốn túm lấy bàn tay kia cắn phập một cái.

Đương nhiên lý trí vẫn điều khiển tôi đứng im tại chỗ không hề cử động. Bàn Tử
dùng súng của Phan Tử, khều khều cái tay đó, định khều nó xuống khỏi bả vai
của tôi. Khi cây súng vừa đưa lại gần thì bàn tay đó giống như một con rắn bò
lên quấn lấy cây súng, rồi kéo giật lấy. Bàn Tử không chịu buông tay, cái mông
to run lên, cố gồng mình giằng co với cánh tay đó.

Tôi cũng vội tiến lên giúp đỡ, sức lực của một mình Bàn Tử vốn đã rất lớn, lại
thêm cả tôi mà cũng chỉ có thể đấu ngang sức với cánh tay gầy nhỏ đó. Thấy
chúng tôi sắp chống đỡ không nổi, Phan Tử vung tay ném mã tấu cho Bàn Tử, Bàn
Tử chửi thề một tiếng, đưa dao cắt mạnh một cái từ dưới lên. Nhưng dao vừa mới
chạm vào lớp da trên bàn tay đó thì nó đã thả ra, cuống cuồng lẩn trốn vào
trong bóng đêm, động tác của nó nhìn qua trông giống một con rắn. Lần này tôi
và Bàn Tử đều bị mất đà, ngã chổng vó ra đằng sau.

Thân thể béo tròn của Bàn Tử nhảy dựng lên, hắn đuổi theo “con rắn” thì thấy
hóa ra ở chỗ đó có một khe hở rất sâu. Hắn dùng sức chui vào bên trong, tuy
bên trong khá rộng rãi nhưng cửa vào lại quá nhỏ, với hình thể của hắn căn bản
không thể chui vào được. Hắn ủ rũ vung tay lên, tức giận đưa tay nạy nạy lớp
gạch đá, không ngờ vách tường đá này nhìn qua có vẻ rắn chắc mà lại dễ dàng bị
hắn nạy ra. Hắn vội nói:“Mau nhìn xem, hóa ra ở đây có một cái động lớn!”

Chúng tôi lại gần xem thử, Bàn Tử chiếu đèn pin vào, bên trong quả nhiên là có
một cái động. Cái động này tối đen, không biết thông đến nơi nào, chúng tôi
thật sự không ngờ nơi vách tường tối tăm này lại ẩn giấu một lối đi nhỏ, khó
trách lần trước đám bọ ăn xác có thể xuất quỷ nhập thần như vậy.

Phan Tử sờ sờ bề mặt động, bực bội nói:“Xem chừng động này do con người đào
ra, chẳng lẽ là lối đi dành cho đám bọ ăn xác hoạt động?”.

“Anh nói đám bọ đó ở ngay bên trong?” Bàn Tử đã định chui vào trong động xem
thử, nghe Phan Tử nói vậy thì cũng hơi do dự. Phan Tử nhẹ giọng nói:“Đừng sợ,
vừa rồi lúc Tiểu Ca xử lý miệng vết thương cho tôi, tôi đã quẹt một ít máu
trên người cậu ta lên tay mình, anh xem,” Anh chỉ chỉ vết máu trên tay,“Hai
người dùng nước miếng quẹt một chút rồi bôi lên mặt, chắc chắn sẽ có tác
dụng!”

Tôi không khỏi bật cười: “Mẹ nó, anh cũng quá thất đức, dù gì người ta cũng là
ân nhân cứu mạng anh đấy!”

Phan Tử ngượng ngùng cười cười, nói:“Khi đó không hiểu sao thấy máu cậu ta nhỏ
xuống, tôi chợt cảm thấy không nên lãng phí.“ Bàn Tử không hiểu chúng tôi đang
nói gì, hỏi:“Là sao, máu của vị tiểu huynh đệ kia lợi hại đến thế ư?”

Cả hai chúng tôi đều gật đầu, đem chuyện trong động xác kể lại cho Bàn Tử. Bàn
Tử nghe xong tỏ ra vô cùng hứng thú đối với vết máu trên tay Phan Tử, tán
thưởng:“Hóa ra lại có thứ tốt như thế, sau này tôi đi đổ đấu cũng có thể uy
phong một chút, mẹ nó, nếu đứa nào dám thổi nến của tôi, tôi sẽ bắt nó phải
quỳ gối trên nắp quan tài.” Nói xong, giống như hận không thể đem vết máu trên
tay Phan Tử cắt xuống vậy.

Phan Tử nói với tôi,“Không biết cái lỗ mở ra ở đây là có dụng ý gì, có điều
nếu chúng ta không thể ra khỏi cái mê cung thạch đạo kia, tôi nghĩ đây cũng là
một lối thoát. Hay chúng ta cứ vào xem thử?” Tôi xem xét lối vào nhỏ xíu chỉ
đủ cho một người đi, đã thế gió lạnh còn liên tiếp lùa vào, cảm thấy cứ thế đi
vào thì có điểm không ổn, nhưng nếu ở lại cũng chỉ có thể ngồi yên chờ chết,
liền gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Bàn Tử tháo dây lưng, cột vào chân mình rồi nói với
Phan Tử: “Anh nhớ giữ chặt lấy cái dây lưng này, tôi sẽ đi trước mở đường.”

Nói xong cũng không nhiều lời, khom lưng cúi người chui vào động, sau đó Phan
Tử giữ chặt cái dây lưng rồi cũng vào theo. Tôi nhìn bọn họ biến mất trong
bóng đêm, nuốt nước bọt, thì thào một tiếng Thượng Đế phù hộ, sau đó cảm thấy
vững tâm hơn một chút, cũng nối bước hai người họ.

Bàn Tử ở phía trước đi rất chậm, có những chỗ hắn cơ hồ không lách nổi, đành
phải hít sâu, co mông lại mới chui qua được. Phan Tử ở phía sau bị lôi theo
cũng vất vả, hơn nữa còn phải nhìn thẳng vào cái mông của hắn, đe Bàn Tử:“Anh
nhất định không được đánh rắm đấy.”

Bàn Tử thở hổn hển bò ở phía trước, cũng không có sức để trả lời, tôi thấy một
người lắm lời như hắn mà không hé răng câu nào thì cũng hiểu hắn quả thực rất
mệt. Cứ như vậy chúng tôi giống như ba con sâu, dịch từng chút từng chút một.
Không biết đi được bao lâu, bỗng Bàn Tử khẽ kêu một tiếng:“Có ánh sáng!“ Đột
nhiên hắn tăng tốc khiến miệng vết thương của Phan Tử bị kéo căng, khiến anh
đau đến nỗi la lên oai oái. Bàn Tử đi cực nhanh, xem ra với hình thể của hắn,
có thể đi ra khỏi cái động này với tốc độ như vậy đã là kỳ tích. Tôi thấy ánh
sáng càng ngày càng rõ ràng, nghĩ thầm chẳng lẽ vận khí của chúng tôi tốt như
vậy, lỗ nhỏ này lại thông lên mặt đất ư? Rốt cuộc Bàn Tử là người đầu tiên
thoát ra khỏi động, hắn vừa mới ra, tôi đã nghe một tiếng la thất thanh: “Con
mẹ nó! Đây rốt cuộc là cái chỗ khỉ gió nào vậy?”


Đạo Mộ Bút ký - Chương #17