Bàn Tay Nhỏ


Người đăng: benchanel

Mấy năm nay tôi làm công việc buôn bán đồ cổ và bản dập, kinh nghiệm nhìn
người tích lũy được cũng không phải non nớt gì. Để làm được nghề này quan
trọng nhất phải có nhãn lực tốt, phải nói là vừa biết nhìn đồ, vừa biết nhìn
người. Tên béo này rõ ràng không phải người thành thật, muốn khai thác thông
tin từ hắn, nói ngọt cũng chẳng được, chắc phải dùng chút kế khích tướng mới
xong. Tôi liền giả bộ ngờ vực nhìn hắn: “Nói thì dễ lắm, nhưng biết đâu anh
cũng chỉ là dân nghiệp dư giống cái lũ ô hợp kia?”

Bàn Tử quả nhiên bị chạm trúng nọc, rọi đèn pin vào mặt tôi: “Thằng ranh cậu
còn không tin? Bàn Tử tôi đây trước khi đến nơi này đã chuẩn bị ròng rã cả
tháng trời. Mấy người có biết Lỗ Thương Vương liên quan đến cái gì không? Có
biết mượn âm binh là như thế nào không? Có biết Quỷ ấn là để làm gì không?”
Thấy tôi không thốt ra được lời nào, hắn cười đắc ý: “Tôi cho cậu hay, Lỗ
Thương Vương này, muốn nói nghe lọt tai thì là một vị tướng, còn nói toạc móng
heo ra thì cũng cá mè một lứa với chúng ta cả thôi. Một đám đổ đấu!”

Tôi bỗng nhớ ra chú Ba trước kia từng nói qua về việc này, nhưng tôi không
hiểu sao hai người họ lại nhìn ra được. Bàn Tử tiếp tục nói: “Có điều người
này lợi hại hơn nhiều so với ta, đến đổ đấu mà cũng được phong lên hàng vương.
Trên cuốn sách lụa đó có chép rằng, quân của Lỗ Thương Vương đa phần đều nghỉ
ngơi ban ngày hành quân ban đêm, hơn nữa toàn bộ đoàn quân thường xuyên thoắt
biến thoắt hóa, sau đó lại đột ngột xuất hiện ở một nơi khác. Những nơi bọn
chúng đi qua thường xuyên “mồ tan huyệt nát, truy ra, đành bảo âm binh đội mả
lên”. Cậu xem, chúng ta theo chủ nghĩa duy vật của giai cấp cách mạng vô sản,
làm sao mà tin được trên đời lại có âm binh này nọ chứ?! Bọn chúng đi khắp nơi
đào mồ quật mả, nếu người ta phát hiện phần mộ bị động liền đáp ngay rằng Lỗ
Thương Vương muốn mượn hồn phách của chủ mộ, vì thế mới lan ra tin đồn mượn âm
binh. Thời điểm đó, nhân dân cực kỳ mê tín, về sau cứ thế tin theo mà gọi thần
gọi quỷ.”

Tôi nửa tin nửa ngờ: “Các anh bằng chừng đó tin tức đã vội vàng kết luận, có
phải là quá võ đoán rồi không?”

Bàn Tử trừng mắt liếc tôi một cái như thể cảnh cáo tôi đừng có nói leo: “Đương
nhiên đâu phải chỉ có vài chứng cớ lẻ tẻ đó, căn cứ chính xác và trực tiếp
nhất chính là Thất tinh nghi quan này. Theo như sử sách, trước hết nó dùng để
đối phó với bè lũ trộm mộ; bởi lẽ bọn họ đã trộm quá nhiều mộ, cho nên khấp
khởi lo sợ sau khi chết đi cũng gặp phải kết cục y như thế. Họ tự dựa vào kinh
nghiệm của bản thân mà thiết kế nên bố cục quan tài giả. Họ cho rằng dù cơ
quan có tinh xảo đến cỡ nào cũng vô phương ngăn chặn bọn trộm mộ. Biện pháp
duy nhất, chính là khiến cho chúng phân vân chần chừ, không thể hạ thủ! Bảy cỗ
quan tài này, ngoại trừ một cỗ quan tài thực sự của chủ mộ ra, còn lại sáu
cái, chỉ cần mở lầm là chín đường chết một đường sống, bên trong không ẩn sẵn
cung nỏ thì cũng bố trí tà thuật. Từ sau thời nhà Tống, cục diện mới được một
số người tài phát huy, tuy nhiên thiết kế kiểu này xuất phát từ một nghề chẳng
lấy làm quang vinh cho lắm. Người bình thường cho rằng nó là điềm gở, hơn nữa
một huyệt đặt bảy quan tài, chi phí cực kỳ tốn kém.”

Tôi thấy tên mập này trông có vẻ nhếch nhác bẩn thỉu, không ngờ kiến thức lại
uyên thâm đến vậy, không khỏi kính trọng hắn thêm một chút. Nhưng xem ra hắn
vẫn chưa nói hết, bèn hỏi: “Theo như anh nói, liệu có biện pháp nào để nhận ra
đâu là quan tài thật hay không?” Bàn Tử vỗ vỗ vai tôi, dường như nhận ra thái
độ tôi có chút thay đổi, cực kỳ hả hê: “Xem ra đồng chí rất có tinh thần học
hỏi, tôi đây cũng nắm rõ phương châm “Hối nhân bất quyện” của Khổng Lão nhị
() đấy nhé. Chú em nghe cho kỹ này, muốn phân biệt Thất tinh nghi quan cũng
không phải không có cách. Có điều, giới chúng ta tồn tại luật lệ riêng. Phàm
là người thường đi đổ đấu đụng phải Thất tinh quan đều phải biết đường mà rút
lui, ông tổ cũng không trách tội. Trước kia vào thời loạn lạc, một nhóm Ban
sơn đạo nhân (
*) cơm không đủ ăn áo không đủ mặc, thật sự lâm vào bước đường
cùng mới phải phạm luật. Khi đó, một vị cao nhân đã nghĩ ra biện pháp phá thế
cục này. Chỉ cần dùng hai thanh xà beng bẩy quan tài kênh lên lên một góc, sau
đó đục thủng một lỗ nhỏ ở đáy quan rồi luồn móc sắt vào xem móc ra được thứ
gì. Cứ như vậy có thể phán đoán được kết cấu bên trong quan tài.”

(*) tức nguyên tắc “Dạy người khác không nề hà mệt nhọc” của Khổng Tử.

(**) Trộm mộ chia ra làm bốn phái: Phát Khâu, Mô kim, Ban sơn, Xả lĩnh. Những
người học theo “Ban sơn phân giáp thuật, tức theo phái Ban sơn thường cải
trang làm đạo sĩ, tự xưng “Ban sơn đạo nhân” – chú thích lược theo “Ma thổi
đèn”.

Tôi không ngừng xuýt xoa, người thiết kế đấu trí với kẻ trộm mộ thế này có thể
viết thành cả bộ sách ấy chứ! Bàn Tử bỗng nhiên ra vẻ thần bí nhích lại gần,
nói với tôi: “Nhưng bảy quan tài đá ở đây e rằng đều là giả. Cả mộ Lỗ Vương
này, chỉ e cũng là giả.”

Hắn lại dùng đèn pin rọi vào thạch đạo khi nãy chúng tôi rơi xuống, thấy bên
đó không có gì khả nghi mới nói tiếp: “Tôi vốn nghĩ nát óc vẫn chưa thông, cho
đến khi rớt xuống thạch đạo này mới bất ngờ phát hiện, thì ra đây lại là mộ
Tây Chu!”

Tôi phát hoảng: “Lẽ nào đây không phải là thông đạo để chạy trốn do thợ xây
lăng mộ đào ra?!”

Phía sau, Phan Tử ngồi trong góc mắng một tràng: “Tôi đã nói trước với cậu
rồi, làm sao mà là thông đạo để chạy trốn được?! Cậu có thấy thằng điên nào đi
xây thông đạo như cái mê cung chưa?! Ai lại hứng thú với trò đấy chứ?!”

Tôi vẫn ngẩn ngơ, trong lòng dường như đã mơ hồ hiểu ra điều gì đó, lại không
thể nắm bắt được trọng điểm: “Nhưng tại sao lại có người muốn xây huyệt của
mình trên huyệt của người khác? Đừng bảo là muốn đoạn tử tuyệt tôn nhé!”

Bàn Tử sờ sờ miệng, nói: “Cậu cũng đi đổ đấu, hiển nhiên phải biết mấy thứ lý
thuyết phong thủy đó dân đổ đấu chỉ coi là một mớ rác vớ vẩn nhất mà thôi.
Phong thủy ngoại trừ hướng dẫn được cho chúng ta một chút phương pháp đổ đấu
tôi thấy cũng chẳng còn tác dụng quái nào cả. Ờ thì phong thủy là tri thức,
nhưng là tri thức của cổ nhân, tri thức của người chết, không liên quan đến
thanh niên dưới lá cờ xã hội chủ nghĩa như chúng ta.” Hắn tự vỗ vào ngực mình
“Hơn nữa, cái kiểu tự táng mình trong mộ người khác thế này phong thủy cũng có
nói đến, hình như gọi là…là…Gọi là Tàng long huyệt! Mấy thứ tên tuổi na ná như
nhau, dù gì chúng ta cũng chẳng cần quản ba cái tên nông cạn này. Nói gì đi
chăng nữa, táng mình trong mộ người khác, miễn là hợp mệnh, bố trí thích đáng
thì cũng có khả năng lắm chứ! Vậy nên quan tài của Lỗ Thương Vương đích thị là
cất giấu trong ngôi mộ Tây Chu này, tuyệt đối không chệch đi đâu được!”

Phan Tử nghe hắn nói xon, phì cười: “Không ngờ trông anh to cao như gấu thế
kia mà cũng hiểu được thuật phong thủy???”

Bàn Tử giận điên: “Cái gì mà hiểu hay không hiểu, nếu không hiểu…Tôi làm sao
có thể…Có thể nói được nhiều thứ như vậy?” Phan Tử cười hô hố, nhưng động đến
miệng vết thương, đành ôm bụng đáp trả: “Tôi chẳng biết anh nghe đâu ra mấy
câu không đầu không đuôi đó, nhưng nếu anh thực sự am hiểu phong thủy thì mau
dẫn tất cả ra khỏi cái mê cung chết tiệt này đi. Nãy giờ tôi lượn lờ ở đây
phải đến bảy, tám vòng rồi đấy!”

Tôi nghe Phan Tử nói mới sực nhớ ra một việc, vội vàng hỏi: “Đúng rồi, lúc đó
các anh bỏ tôi ở lại đây, có biết tôi suýt bị hù chết không hả! Còn mấy người
chú Ba đâu?”

Phan Tử khó nhọc ngồi thẳng dậy: “Tôi cũng không rõ nữa…Khi đó Tiểu Ca đuổi
theo tên mập chết dẫm, tuy ông Ba không cho tôi đuổi cùng, nhưng tôi cảm thấy
tên nhóc kia căng thẳng như vậy ắt hẳn có chuyện quan trọng. Hơn nữa, có việc
này tôi chưa từng nói với cậu…Tôi từ trước đến giờ vẫn cảm thấy tên nhóc này
đi theo chúng ta đến đây với mục đích không đơn giản chút nào. Tôi không thật
sự tin tưởng hắn, muốn dò xét hắn nên mới đi theo.” Anh ta nhíu mày, ngập
ngừng nói “Tôi chạy được chừng vài phút đồng hồ, bỗng thấy con đường phía
trước hình như có vật lạ. Tôi vừa lấy đèn rọi, thứ đó đã vèo một cái không
thấy bóng dáng đâu nữa. Tôi hơi lo lắng bèn tiến lại gần, lúc này mới nhìn rõ,
giữa khe hở của hai tảng đá hình như đang kẹp một bàn tay người có năm ngón!”

Bàn Tử cả kinh, khóe miệng giật giật giống như muốn nói gì đó, cuối cùng lại
chẳng thốt ra được câu nào.

Phan Tử vẫn còn nhớ rõ mọi chuyện xảy ra khi ấy, kể tiếp: “Tôi thấy vậy thì
càng muốn đến gần. Cậu biết đấy, tôi là loại người không tài nào khống chế
được tật tò mò của bản thân, đại tiện cũng muốn nếm thử một lần cho biết. Giờ
nghĩ lại, đúng là nổi da gà thật! Tôi không ngờ lại bị cái thứ giống bàn tay
đó đột nhiên lao vọt ra bóp nghiến lấy cổ, mạnh không chịu nổi, gần như bóp
đến nghẹt thở luôn. Lúc đó tôi không biết xoay sở ra sao, may mà trên người
còn có mã tấu. Chân thì giẫm đạp lung tung, tay thì muốn chém quách cái bàn
tay đó cho rồi, bất chợt tôi chợt phát hiện ra cổ tay nó nhỏ phát khiếp, chỉ
nhỉnh hơn ngón tay một chút thôi, không hiểu sao lại mạnh đến vậy. Phập một
nhát, tôi cứa một vết dài, nó liền buông ra, lùi vào trong kẽ hở.” Phan Tử xoa
xoa cổ: “Mẹ nó, tôi nghĩ chắc chắn đằng sau bức tường này có điều kỳ quái,
phải kiểm tra xem sao. Tôi phải đập trái đá, đột nhiên không biết ấn phải cái
quỷ gì, mẹ kiếp, cả người bỗng dưng rơi xuống!” Anh ta vỗ tường: “Về sau thì
các anh cũng biết, tôi rơi xuống một gian phòng đá giống y như thế này, rồi
phát hiện ra thạch đạo. May mà thân thủ không tồi, qua nửa ngày cũng có thể mò
lên được, bằng không chẳng biết đến đời tám hoánh nào mới gặp lại cậu Ba.”

“Nói vậy anh cũng không biết họ rơi xuống đâu?” Tôi thở dài, Phan Tử hiển
nhiên cũng lờ mờ biết được mấy người chú Ba mất tích, trên mặt lộ ra thần sắc
lo âu thấy rõ. Tôi quay sang Bàn Tử, hỏi hắn: “Còn tên mập chết tiệt này, sao
anh lại rơi xuống chỗ đó? Anh khai thật ra cho tôi, có phải cái thứ quỷ quái
kia là anh bày ra để chọc lộn tiết chúng tôi lên không?” Bàn Tử nói: “Trời ạ,
cậu nói thế oan cho tôi rồi. Lúc tôi chạy đến đó, không biết từ đâu xuất hiện
một lão già cùng với quái vật kia. Tên nhóc đi đằng sau tôi vừa nhìn thấy đã
la hoảng lên một tiếng rồi quay đầu dông thẳng. Tôi ngấm ngầm đánh giá, cảm
thấy nếu liều mạng với quái vật một phen cũng không phải không có phần thắng,
nhưng ngọn lửa cách mạng còn phải duy trì dài lâu, hơn nữa nhiệm vụ cấp trên
giao phó tôi còn chưa hoàn thành, nên tôi cũng quay đầu chuồn luôn. Chạy được
một lúc thì gặp Tiểu Ca phía trước cản tôi lại, bảo tôi đứng yên không được
nhúc nhích. Tôi còn đang há miệng không hiểu, cậu ta đã giơ chân đá đá vào
vách tường, tôi liền rơi thẳng xuống. Tôi vẫn nghĩ cậu ta muốn cứu tôi, nào
ngờ bên dưới lại nhung nhúc những bọ! Mẹ ơi…” Nói đến đây, hắn nhìn quanh bốn
phía cứ như lo sợ lại có bọ ở đâu xông ra cắn hắn vậy.

Phan Tử liếc mắt nhìn tôi nói: “Cậu thấy không, hiểu biết về cổ mộ của tên kia
hoàn toàn không tầm thường, chắc chắn là có vấn đề.” Tôi thì thấy Muộn Du Bình
không có gì bất thường, bởi lẽ chỉ cần có hắn ở bên, tôi sẽ có cảm giác an
toàn tuyệt đối. Nhưng những lời của Phan Tử, tôi đương nhiên hiểu. Trên đường
tới đây, tên kia cái gì cũng biết, dường như hắn có thể đoán trước mọi chuyện
xảy ra, khiến lòng tôi không khỏi trào lên mối nghi ngờ. Trong túi có mấy khúc
lương khô nén không biết Bàn Tử kiếm đâu ra, tôi sực nhớ ra cả đám đã nhịn đói
rất lâu, mới lôi ra chia cho mỗi người một ít. Phan Tử ăn rất ít, nói rằng
ruột anh ta nhỡ thủng rồi thì sao, ăn lắm chỉ tổ rơi ra nhiều, chi bằng để
chúng tôi ăn thì hơn, bởi không biết bao giờ mới có thể thoát ra ngoài. Anh
nói vậy, Bàn Tử tuy muốn nhưng cũng không dám mặt dày ăn thêm. Tôi ngồi nói
chuyện cùng họ, dần dần cũng bớt căng thẳng.

Chúng tôi im lặng một lúc rồi nói sang chuyện khác. Bàn Tử bảo cứ ngồi một
đống như vậy thì thật vô dụng, cùng lắm cứ xông bừa vào thạch đạo kia thử vận
may. Phan Tử cũng nghĩ vậy nên chúng tôi quyết định sẽ nghỉ ngơi thêm một
chút, sau đó xuất phát.

Tôi mơ mơ màng màng ngủ gật, đang lúc nửa tỉnh nửa mê tự nhiên thấy Bàn Tử
trước mặt nhướn mày trợn mắt. Tôi vốn vẫn thấy tên mập này rất tùy tiện, hình
như còn bị tâm thần phân liệt. Anh nói xem, ở trong cổ mộ mà còn nghĩ ra trò
đội hũ sành lên đầu đi dọa người khác, không phải gan rất to thì là đầu óc cực
kỳ thiểu năng. Giờ chúng tôi có một người trọng thương, ba người còn lại chẳng
biết đi đâu, trong lúc nước sôi lửa bỏng thế này mà hắn còn có hứng ngồi làm
trò hề. Hừ hừ, nếu còn khỏe chắc chắn tôi đã lao vào cho hắn một trận.

Nhưng sau đó tôi phát hiện ra Phan Tử cũng đang trợn mắt nhìn tôi. Tôi nghĩ
bụng, hừ, bệnh thần kinh cũng lây được sao? Hai người bọn họ không ngừng tự
đập lên vai trái của mình, miệng mấp máy giống như đang nói: “Bàn tay, bàn
tay!” Tôi thấy họ đều đã đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy chuyện này thật quái đản.
Nhưng trên tay tôi làm gì có gì? Chẳng lẽ lại là trên bả vai?

Tôi theo phản xạ quay đầu lại, đột nhiên đập vào mắt là một bàn tay nhỏ màu
xanh lục đang đặt lên bả vai mình.


Đạo Mộ Bút ký - Chương #16