Người đăng: DanteSparda
Dưới màn sương sớm, Sakura di chuyển nhẹ nhàng trên các thân cây. Nàng cố gắng
tìm kiếm những dấu tích mà dân làng để lại. Tuy nhiên không có bất cứ dấu hiệu
nào cho thấy được có người từng qua đây cả. Dường như đối phương đã đem toàn
bộ người chuyển đi đồng thời đem dấu vết dấu thật kỹ. Đột nhiên Sakura cảm
nhận được có người, ngay lập tức nàng rút ra thành kunai sắc nhọn nhìn về phía
trong màn sương.
Một bóng dáng màu xanh lá và quả đầu dưa hấu màu đen đập vào mắt nàng. Ngay
lập tức nàng kinh ngạc nhìn về phía hắn hô lên một tiếng: “Là Lee...” Bàn chân
nhỏ dẫm mạnh trên cành cây, thân hình Sakura vọt xuống phía dưới nhìn về phía
thân ảnh màu xanh hỏi: “Lee...”
“Hả!?” Lee hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía thân ảnh sau lưng mình. Hắn có
vẻ ngạc nhiên hỏi lại: “Sakura à!? Cậu không đi cùng Hinata à?” Trong lòng Lee
thầm nghĩ: “Chẳng lẽ Sakura muốn hẹn hò với mình sao? Thật tuyệt quá!”
“Phải!” Sakura gật đầu nhẹ, vẻ mặt mang theo tò mò nhìn về phía Rock Lee: “Mà
cậu làm gì ở đây vậy?” Hơi nghiêng đầu mình, nàng mấp máy đôi môi hồng: “Cậu
tìm kiếm thế nào rồi?”
“Vậy sao?” Lee thở ra một hơi dài. Bộ dạng mất mát làm cho Sakura hoàn toàn
không hiểu được. Ngay sau đó hắn nắm chặt bàn tay, ý chí chiến đấu lại như
xưa. Ngón tay hắn chỉ thẳng về phía xa nói: “Sakura, cậu nhìn xem ở đằng kia
kìa!”
Một kiến trúc lấp ló ở trong sương mù. Tán cây rậm rạp và cao lớn che khuất đi
tầm mắt họ. Sakura không nhịn được tò mò lên tiếng hỏi: “Đó là gì vậy!?”
“Không biết đó có phải là chỗ tàn tích mà ông Shinnou đã nói không nữa!?” Lee
nhăn mày lại, một tay ôm ngực, một tay sờ cằm và đầu thì hơi lắc lắc. Bộ dạng
hắn lúc này trông khá là ngớ ngẩn. Đến cuối cùng hai người vẫn quyết định tiến
vào bên trong dò xét thực hư.
Tiến vào sâu bên trong, một cảnh đổ nát hoang tàn xuất hiện trước mặt họ.
Sương mù che kín tầm nhìn nhưng họ có thể thấy được những kiến trúc đổ nát.
Những bệ đá cú nát nứt vỡ. Ở dưới chân những viên đá nhỏ nằm ngồn ngang trên
đường. Mọi người đi vài bước thì một âm thanh nho nhỏ đập vào tai họ.
“Amaru!” Lee kinh ngạc hô lên một tiếng: “Cậu ấy làm gì ở nơi này vậy?” Vẻ mắt
Lee mang theo suy tư. Ngay sau đó hắn tự cho mình là thông mình nói: “Phải
rồi, cậu ấy cũng muốn đi tìm dân làng đây mà!”
“Lee...” Sakura đột nhiên quát lên một tiếng. Lee quay ra nhìn về phía Sakura
thì Sakura mở miệng nhắc nhở: “Có gì đó không ổn với Amaru? Dường như cậu ấy
trúng ảo thuật vậy!”
Đột nhiên Amaru ngẩng đầu lên, một đôi mắt đỏ xuất hiện trước mặt hai người
làm cho cả hai lập tức đề phòng. Giọng nói Amaru khác hoàn toàn, nó mang theo
âm thanh cực kỳ âm u nhưng lại không chút tình cảm pha lẫn nào. Cảm giác âm
thanh này thật kỳ quái: “Ta là Vô Vỹ. Khi chiến tranh lan tràn trên thế giới,
trái tim con người u ám trong bóng tối là lúc ta trỗi dậy.”
“Cô ấy nói gì vậy!?” Sakura mở miệng nói: “Chẳng lẽ có kẻ sử dụng ảo thuật
không chế cậu ấy!?” Vừa nói Sakura lại nhìn xung quanh.
“Thực sự cậu ấy bị người sử dụng ảo thuật lên cậu ấy!” Lee lo lắng hô lên:
“Amaru, cậu bị sao vậy hả?” Một câu hỏi ngớ ngẩn từ miệng Lee phát ra.
“Ta được sinh ra khi hấp thụ bóng tối trong trái tim con người.” Đột nhiên
bóng ảnh hư ảo xuất hiện bao quanh lấy cơ thể Amaru: “Và sự trưởng thành của
ta không hề có giới hạn.” Nó có hình dáng giống như một con lươn tím đen với
cái đầu là một chiếc mặt nạ màu trắng đồng thời với cái tua màu đỏ ở phía dưới
cái mặt nạ đó: “Khi đó ta sẽ cai trị thế giới này.” Thân thể màu tím đen đã
hiển hoá như thực thể và khẽ nhếch răng nở nụ cười.
Vụt! Cái đầu khổng lồ nó phóng lên cao và cái miệng đầu những chiếc răng to
lớn khi mà nó há miệng ra ngoài.
Bàn chân dẫm mạnh xuống đất, thân hình Sakura vọt về phía trước. Mặt đất xuất
hiện một vết lún và Sakura phóng lên cao. Toàn thân sức lực vận vào đôi tay,
Sakura tung ra một cú đấm cực mạnh về phía Vô Vỹ, âm thanh mang theo giận dữ:
“Nhận lấy này!”
Thân mình Vỗ Vỹ như không xương bắt đầu uốn éo tránh thoát đòn tấn công do
Sakura đánh ra. Không chỉ như vậy từ cơ thể Vô Vỹ mọc ra một cánh tay bắt lấy
nắm đấm Sakura. Toàn bộ lực lượng Sakura tiêu tán như không. Đồng thời cơ thể
nàng bị hất lên không trung. Một bên hông Vô Vĩ khác mọc ra một cánh tay. Nó
toàn lực phát động tung ra một cú đậm cực mạnh vào bụng Sakura.
Bụp! Một âm thanh rõ to phát ra, Sakura cảm giác được bụng mình truyền đến một
cảm giác vô cùng đau đớn. Cơ thể nàng bắn ra như một viên đạn pháo. Nó va đập
thẳng vào mặt đất phát ra một tiếng nổ nhỏ. Đất đá bắn tung toé lên. Dư lực
chưa giảm, cơ thể Sakura lại lẩy lên không trung sau đó lại đập xuống mặt đất
vài cái tạo ra một đám bụi đất.
Rầm! Đến cuối cùng thì thân ảnh nàng ngã xõng xoài trước mặt Rock Lee. Lee mở
miệng kinh hãi hô lên: “Sakura-chan!” Đôi mắt Lee cũng theo đó biến thành màu
đỏ, tơ máu hiện lên trong mắt hắn. Hai hàm răng hắn nghiến lại với nhau quát
lên: “Ngươi! Không thể tha cho ngươi được. ”
Vụt, vụt, vụt... Thế nhưng Vô Vỹ hành động không chậm chút nào. Từ cơ thể nó
bắn ra liên tục những cánh tay trực tiếp chộp lấy thân thể Rock Lee đem thân
thể Rock Lee cuốn chặt lại. Lee bị túm chặt lấy, toàn thân hắn không có cách
nào cử động được.
Giọng nói Vô Vỹ vang lên đầy khiêu khích: “Ta cảm nhận được trong tim người
cũng có bóng tối. Trong trái tim ấy, ta cảm nhận được ngươi bất lực, ngươi vô
dụng, ngươi yếu ớt như thế nào. Ngươi cảm giác được mình yêu ớt, cảm giác được
mình bất lực vì đã không bảo vệ được hai người bạn thân của mình. Ngươi biết
được kẻ thù mình là ai nhưng lại không dám vì bọn họ đòi lại công đạo. Ngươi
mãi mãi chỉ là kẻ vô dùng mà thôi! Ngươi chẳng thể cứu được ai đâu...”
Lee lập tức thoáng thất thần. Ngay lập tức hắn bị Vô Vỹ kéo lê đi, thân thể bị
đập vào một tảng đá phát ra một tiếng nổ lớn.
Ầm! Cát đá bắn tung toé, thân thể Lee theo đó lún vào phía bên trong.
Ầm! Một luồng khí lãng mạnh mẽ đẩy dạt những cánh tay Vô Vỹ ra bên ngoài. Bùi
mù cũng theo đó thổi tung ra để hiển lộ thân hình bên trong. Thân thể người
thiếu niên đang phát ra ánh sáng màu xanh xinh đẹp. Năng lượng cực kỳ cuồng
bạo toả ra bên ngoài, cơ thể người thiếu niên đỏ bừng như con tôm bị nấu chín.
Vô Vỹ kinh ngạc hô lên: “Cái gì?”
Bùm! Dưới chân người thiếu niên lập tức bạo liệt. Thân thể hắn nhanh đến mức
trực tiếp biến mất. Khi mà Vô Vỹ phản ứng không kịp thì một chân người thiếu
niên đã từ trên đá xuống: “Mộc Diệp Đại Phong Lốc!”
Ầm! Cả cơ thể khổng lồ Vô Vỹ trực tiếp bị nện thẳng xuống phía dưới mặt đất
phát ra một tiếng nổ lớn. Bùi mù bắn tung toé.
Khi bàn chân Lee vừa chạm xuống mặt đất thì trong đám khói lập tức bắn ra một
đám xúc tu đánh về phía Rock Lee. Ngay lập tức mặt đất dưới chân Rock Lee vỡ
toang, thân thể Lee đã xuất hiện ở một nơi khác. Đám xúc tu lại giống như một
đám súng máy bắn về phía Rock Lee.
Ầm, ầm... Nhất thời một chạy, một truy.
“Ta nói với ngươi sai rồi! Thanh xuân đó là không ngừng cố gắng. Tiến về phía
trước tương lai mà không phải nhìn về quá khứ.” Rock Lee mở miệng lớn tiếng
quát lên: “Luôn nỗ lực mạnh mẽ hơn để bảo vệ bạn bè. Cho dù có thất bại bao
nhiêu lần đi nữa, ta cũng vẫn sẽ tiến về phía trước, ta sẽ không bao giờ từ bỏ
đâu. Đó là nhẫn đạo của ta. Thanh xuân sức sống đang bốc cháy trong người của
ta...” Giọng nói đã biến thành tiếng gầm: “Cảnh Môn: Khai!”
Năng lượng dật tràn ra ngoài, đồng thời tốc độ Lee lại đề thăng. Hắn gầm lên
một tiếng tung ra một cú đá cực mạnh về phía Vô Vỹ.
Ầm! Cả đầu Vô Vỹ bị đá bay. Ngay lập tức nó phan ra một cánh tay muốn bắt lấy
Lee nhưng bị Lee tung ra một cú đá trực tiếp đá đoạn. Chớp thơi cơ nhanh
chóng, Lee tung ra một cú đấm đem Vô Vỹ đâm bay ra phía xa.
Ầm! Thân thể Vô Vỹ bị cú đấm kéo dài ra phía xa. Đến lúc này Lee cũng trực
tiếp dừng lại không trung trong tích tắc. Giọng Lee phát ra tiếng quát lớn:
“Triều Khổng Tước!” Hai tay Lee đấm ra với tốc độ cực kỳ nhanh.
Ầm, ầm, ầm... Mỗi một quyền hắn đấm ra thì không khí đều bị ma sát, nắm đấm
giống như hàng trăm nghìn nắm đấm cực kỳ bá đạo đánh lên cơ thể Vô Vỹ. Nhất
thời mặt đất rung chuyển vì đòn đánh Rock Lee. Nó giống như một màn súng lửa
bắn ra hàng trăm nghìn đòn tấn công về phía Vô Vỹ.
Phịch! Lee rơi xuống mặt đất. Cả người đã nhễ nhại mồ hôi, đôi mắt lờ đờ nhìn
về phía đám bụi tản đi. Thân thể Vô Vỹ lúc này bị đánh thành nát như tương
dưới mặt đất. Đôi mắt lờ mờ Lee nhìn được cảnh này thở dài ra một hơi. Khi hắn
quay ra nhìn về phía Amaru thì cảnh quỷ dị hiện ra trước mặt mình.
Đám bầy nhầy đó bắt đầu nhúc nhích sau đó hội họp với nhau. Thân ảnh Vô Vỹ bắt
đầu tồ hợp với nhau và dần dần trở nên nguyên dạng. Vô Vỹ mở miệng châm chọc
nói: “ngươi chẳng thể làm gì được ta đâu? Ta và bất tử bất diệt. Một khi trong
tim con người còn có bóng tối, ta không thể nào bị tiêu diệt!”
“Amaru... tỉnh dậy đi!” Rock Lee lớn tiếng quát lên. Bộ dạng mệt mỏi khiến cho
giọng nói hắn biến thành mệt mỏi bất kham: “Mình biết lúc này cậu rất mệt mỏi,
rất đau khổ nhưng chúng ta nhất định phải vượt qua. Cậu đã quên đi ước mơ của
mình sao? Cậu đã quên đi những lời thanh xuân mà thầy Shinnou đã nói với cậu
trước khi chết sao? Cậu đã quên đi hứa hẹn thanh xuân với mình sao? Amaru...
cậu cứ như vậy chẳng phải làm thầy Shinnou thất vọng lắm sao? Liệu ông ấy sẽ
cảm thấy gì khi trông cậu như thế này? Cậu không phải muốn ông Shinnou luôn
khen mình sao! Vậy mau tỉnh dậy đi, thanh xuân là sẽ không chịu thua, thanh
xuân sẽ không khuất phục!” Nói đến đây thì đôi mắt Lee đã bốc ra ngọn lửa hừng
hực.
“Thầy Shinnou...” Amaru mở to đôi mắt của mình. Nàng nhớ đến những gì mình đã
trải qua với Shinnou. Lúc này, Vô Vỹ bắt đầu từ từ hư ảo và hoá thành không
khí biến mất. Đôi đùi Amaru lập tức quỵ xuống đất và ngất đi.
Lee thở ra một hơi dài rồi nở nụ cười: “Xem ra đây chính là sức mạnh thanh
xuân mà thầy Gai vẫn nói a. Không nghĩ tới không chỉ mình và thầy Gai mà rất
nhiều người còn kế thừa thanh xuân!”
Trong một căn hầm tối tắm, một cái kén tràn ngập năng lượng ở bên trong. Từng
cái tua đang nối từ xung quanh tiến vào cái kén. Một ánh mắt nhìn về phía cái
kén với tràn đầy các loại cảm xúc có vui mừng có buồn bã, có hy vọng và có cả
lo lắng. Kèm theo đó là âm thanh nho nhỏ vang lên: “Không nghĩ tới, bóng tối
trong tim Amaru lại được lắng lại như vậy. Xem ra ta có chút coi thường ninja
làng Lá!”
Một thân ảnh quen thuộc xuất hiện ở trên ghế toạ. Nếu như ngươi này xuất hiện
trước mặt đám người Sakura đặc biệt là Amaru hẳn họ sẽ rất kinh ngạc. Đôi mắt
ấy lúc này tràn ngập cái gọi là dục vọng: “Nhưng cũng đã đủ để kích hoạt nó.
Mộ khi thế giới rơi vào hỗn loạn, ta sẽ có được một trái tim tràn đầy bóng
tối.”
Bàn chân hắn bước đến một cái đồ án màu vàng ở trên mặt đất, theo ngón tay
viết lên đó ký hiệu bằng vết máu thì lập tức cả đồ án hình tròn sáng lên. Lão
già mừng rỡ mở rộng hai tay hô lên: “Khởi động lên, Ancor Vantian. Đã đến lúc
huỷ diệt ngũ đại cường quốc và phục hưng lại Không quốc.”