Toà Phù Không Thành!


Người đăng: DanteSparda

Ngồi quỵ xuống mặt đất, Amaru đặt đôi tay lên đùi. Thân thể nàng theo đó hơi
run rẩy vài cái. Nước mắt theo khoé mắt chảy ra. Đôi mắt màu xanh ầng ậc nước,
nàng thực sự giận chính bản thân mình: “Mình... mình... “

“Amaru...” Lee cười nói: “Cậu không sao chứ? Mà cậu làm tốt lắm. Cậu đã đánh
bại được con quái vật Vô Vỹ đó. Ông Shinnou hẳn sẽ rất tự hào về cậu.”

“Đồ ngốc...” Amaru khe khẽ nói nhỏ khi nàng đưa tay lên lau khoé mắt của mình.
Tuy nhiên khi mà Amaru quay ra nhìn về phía Rock Lee, nàng lập tức đối với Lee
cực kỳ phản cảm. Lúc này, Lee hít một hơi thật sâu vào khiến hai má hắn phùng
lên giống như con cóc. Kế tới hắn chu cái miệng đầy nước miếng mình ra hướng
về phía Sakura mà hôn.

Đôi mắt lim dim Sakura từ từ mở ra, nàng lúc này thấy được cái miệng chìa ra
cùng với đôi mắt nhắm nghiền và hàng lông mày đậm khiến cho Sakura phát hoảng.
Miệng nàng há hốc ra kêu lên: “Aaa...”

Đét! Lee cảm giác được mình bị một cú đánh trời giáng khiến cả thân thể hắn
bắn ra phía ngoài. Thân thể hắn lúc này yếu đuối bất kham lại không mang theo
phòng ngự trực tiếp đập mạnh xuống mặt đất. Một trận bụi mù theo đó bắn lên,
Amaru chỉ có thể nhắm mắt lại không nhìn về phía cảnh này.

“Sao... Sao cậu lại đánh tớ cơ chứ?” Lee liên tục thở ra hồng hộc. Má Lee đã
xuất hiện dấu tay năm ngón đỏ ửng: “Mình thấy cậu ngất đi chỉ muốn hô hấp nhân
tạo cứu trợ cậu thôi mà!”

“Lee, đồ ngu ngốc!” Sakura giận dữ quát lên: “Cậu muốn làm gì tớ trong lúc tớ
hôn mê thế hả?” Nói đến đây thì Sakura mới nhớ tới con quái vật rồi hỏi: “Mà
có chuyện gì xảy ra lúc tớ ngất đi thế?”

“Tớ không chắc là chuyện gì xảy ra nữa!” Lee ngẩng đầu đưa bàn tay gãi gãi ót
ra vẻ ngờ nghệch. Nụ cười cực kỳ ngu ngốc xuất hiện trên mặt Rock Lee: “Mà
thôi dù sao nó cũng đã kết thúc rồi mà. A Hahaha...”

Ầm... Một cơn địa chấn làm cho đám người giật mình. Lee hoảng hốt hô lên:
“Chuyện gì vậy?”

“Cậu chẳng chịu nhìn trung quanh gì cả!” Sakura trách mắng: “Có thể Hinata
cùng những dân làng mất tích đang ở trong đó.” Nói đến đây thì Sakura nhìn về
phía Lee nói: “Lee, cậu có ổn không?”

“Tất nhiên mình ổn rồi! Cậu xem...” Rock Lee cười ngờ nghệch. Bản thân hắn
đứng dậy muốn đi vài bước nhưng thân thể loạng choạng. Ngay lập tức ngã thẳng
vào thân thể Sakura. Hắn không hiểu thế nào thì trực tiếp úp thẳng vào bộ ngực
hơi nhô lên của Sakura.

“Đồ ngốc!” Giọng Sakura vang lên. Amaru nhắm mắt lại lần nữa. Khi mà nàng mở
mắt ra thì thấy được Lee nằm xõng xoài trên mặt đất. Bên mặt kia lại có dấu
tay hiện rõ ở trên mặt hắn. Hơi thở nhè nhẹ từ miệng Lee phát ra. Sakura mở
miệng nói: “Lee, xem ra cậu chưa khôi phục rồi! Di chứng Bát môn độn giáp còn
chưa có hết đi?” Thấy Lee không phản bác, Sakura lại tiếp tục nói: “Chúng ta
phải quay về thôi! Khi trở về chúng ta sẽ gọi thêm chi viện. Nhiệm vụ này khó
hơn mình tưởng!?”

“Mình không sao mà...” Rock Lee cố gắng gượng dậy thân thể. Nhưng bộ dạng suy
yếu của Rock Lee đã hoàn toàn bán đứng hắn.

“Chúng ta phải sớm rời đi nơi này thôi! Sau đó đem thông tin đưa về làng chờ
chi viện!” Giọng nói Sakura cực kỳ kiên định. Nàng quay ra nhìn về phía Amaru
nói: “Amaru, chúng ta rời đi thôi. Mình sẽ cõng cậu. Nhanh lên nào!” Vừa nói
thì nàng vừa chìa lưng về phía Amaru.

Bàn tay Amaru lập tức siết lại với nhau, nàng mở miệng nói: “Không!” Sakura
kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Amaru thấy được nàng lập tức liên tục lắc đầu
phản đối. Dáng vẻ Amaru thập phần kiên quyết: “Tôi muốn theo con đường của
thầy Shinnou. Tôi muốn cứu tất cả dân làng...”

“Nhưng mà nếu chỉ có mình cậu ở đây...” Sakura cực kỳ lo lắng nói: “Cậu nhất
định sẽ chết. Đến lúc đó chúng ta không những không cứu được mọi người, mà cậu
rất có thể sẽ chết.”

“Không, không...” Amaru liên tục lắc lắc đầu của mình. Điều này làm cho Rock
Lee và Sakura đều cảm giác được khó xử.

Vụt! Thân ảnh Sakura lập tức xuất hiện ở bên cạnh Amaru. Giọng nói nhè nhẹ từ
miệng Sakura phát ra: “Amaru, thật xin lỗi!” Bàn tay nàng đưa lên gõ vào cổ
của Amaru. Thân hình Amaru lập tức lảo đảo và ngã vào vòng tay Sakura. Nàng
lập tức đem Amaru cõng lên vai mình rồi quay ra nói với Lee: “Lee, chúng ta đi
thôi!”

Rọck Lee gật đầu một cái. Ba người lập tức rời đi nơi này. Thế nhưng họ vừa
chạy được vài bước thì đột nhiên mặt đất rung động ầm ầm.

Ầm, ầm... Mặt đất bắt đầu rung động liên hồi. Theo sau đó mặt đất bắt đầu nứt
vỡ. Lee quay ra mở miệng nói: “Mặt đất rung chuyển. Khu rừng này đang chuyển
động sao? Sakura... cậu nhìn kìa!”

Theo cái nhìn Lee, Sakura quay ra nhìn sau. Một cảnh tượng đồ sộ xuất hiện ở
trước mặt nàng. Mặt đất nứt vỡ và có thứ gì đó phá vỡ mặt đất chui ra. Theo
sau đó từng toà kiến trúc từ mặt đất mọc lên. Nó nhanh chóng hiện hữu trước
mặt hai người Lee và Sakura.

Kế tới một cái mặt đá dần dần nổi lên, cả toà kiến trúc khổng lồ hơi phát ra
tia điện lập loè. Nó nổi lên không trung và để hiển lộ một toà kiến trúc cổ
kính nhưng lại quỷ dị ở chỗ những kiến trúc này lại vô cùng hiện đại. Nó chẳng
khác nào một toà phù không thành đồ sộ mang theo những kiến trúc cực kỳ hiện
đại.

Vụt! Toà phù không thành vọt qua đầu ba người sau đó bay lên không trung. Nó
phóng nhanh lên trên bầu trời. Phía sau lưng nó xuất hiện cái đuôi phát sáng
làm lực đẩy đem con đem toà phù không thành nhanh về phía trước.

Phịch! Bàn chân Dan lập tức chạm xuống dưới mặt đất. Phía sau lưng Sasuke cũng
theo đó dừng lại. Khi mà Sasuke đang muốn mở miệng nói chuyện thì cái đầu quỷ
từ từ quay lại. Một đôi mắt quỷ dị với đồng tử màu đỏ và ba viên câu ngọc nhẹ
nhàng xoay tròn trong đó đập vào mắt Sasuke. Lập tức Sasuke liền dại ra vì đôi
mắt này. Con mắt Sasuke mở lớn hết sức, ba viên câu ngọc cũng vì kích động mà
xoay nhè nhẹ, hắn mở rộng miệng mình nói: “Không... không thể nào!”

“Ngươi đuổi theo ta đã đủ chưa?” Trọng nói trầm trầm nhưng quỷ dị lại có vẻ
non nớt từ thân hình nhỏ bé đó phát ra. Đôi hàm răng sắc nhọn nhấp lên xuống
phát ra giọng cảnh cáo: “Nếu ngươi tiếp tục đi theo ta, vậy đừng trách ta
không khách khí!”

“Sharingan! Thực sự là Sharingan?” Uchiha Sasuke run run, dáng vẻ cực kỳ kích
động nói: “Ngươi làm sao có thể có được Sharingan? Chẳng lẽ người gia tộc
Uchiha vẫn còn có người còn sống. Không, không thể nào... Uchiha Itachi, hắn
hẳn đã tàn sát hết toàn bộ người gia tộc Uchiha? Làm sao có người có thể sở
hữu được Sharingan?” Vừa nói đến đây Sasuke nắm chặt tay, vẻ mặt có chút vặn
vẹo nói: “Nói! Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại có được Sharingan?”

“Sharingan?” Dan trầm ngâm một chút sau đó cười lắc lắc đầu: “Sharingan sao?
Đôi mắt ta không phải Sharingan. Đừng đánh đồng Byaku-Sharingan của ta với
hàng thấp kém Sharingan của gia tộc Uchiha đó. Mặc dù đôi mắt của ta quả thực
có được sức mạnh Sharingan nhưng nó vượt trội hơn so với Sharingan nhiều.”

“Cái gì?” Khi Sasuke hơi kinh ngạc hô lên. Ngay lập tức thông qua Sharingan,
Sasuke thấy được huyệt hai thái dương trên khuôn mặt quỷ xuất hiện những cái
gân nổi lên quỷ dị. Loại gân nổi lên này làm cho Sasuke liên tưởng tới
Byakugan của gia tộc Hyuuga. Âm thanh kinh hãi Sasuke phát ra: “Đôi mắt đó
chẳng lẽ là sự kết hợp giữa Hyuuga và Uchiha? Không... không thể nào...”

“Rõ rồi chứ?” Dan ôm hai tay trước ngực và phát ra giọng ồn ào. Khoé miệng hắn
nhếch lên: “Đừng có so sánh Byaku-Sharingan của ta cùng với Sharingan của gia
tộc Uchiha. Byaku-Sharingan của ta mạnh hơn Sharingan của tộc Uchiha các ngươi
nhiều!”

“Ngươi... ngươi...” Sasuke giận dữ hét lớn lên: “Ngươi đã phạm sai lầm khi súc
phạm gia tộc Uchiha. Và ngươi sẽ phải trả giá vì điều đó!” Hắn làm sao có thể
để người khác vũ nhục tộc Uchiha như vậy. Một lần thì hắn đã nén giận vì đối
phương có Sharingan nhưng đối phương tiếp tục nhục mạ tộc Uchiha, hắn tuyệt
đối không cho phép. Bàn tay Sasuke trực tiếp rút thanh katana ra khỏi phía sau
lưng. Hắn vung vẩy thanh katana đồng thời phóng về phía Dan.

Xoẹt, xoẹt... Thân thể Dan lấp loé ra những tia điện khủng bố. Ngay khi Sasuke
mở lớn đôi mắt thì thân ảnh lập tức biến mất. Vẻ mặt Sasuke cũng theo đó biến
thành kinh ngạc: “Thật là nhanh!” Vì lúc này Dan đã ở dưới cơ thể Sasuke. Hắn
hoàn toàn không tránh thoát đòn tấn công của Dan. Sasuke cũng phản ứng thật
nhanh, toàn thân phát ra một đám lôi điện lập loè.

Phanh! Thế nhưng đám lôi điện bao phủ cơ thể Sasuke hoàn toàn không có cách
nào bảo vệ hắn. Cùi chỏ Dan đã trực tiếp đánh mạnh vào ngực Sasuke làm cả cơ
thể Sasuke bị đập bay. Thân thể bắn ngược về phía sau như một quả banh bị đập
mạnh.

Ầm! Thân thể Sasuke đánh nát một cái cây khổng lồ sau đó tiếp tục bay ngược ra
phía sau. Miệng hắn trực tiếp ốc ra một ngụm máu tươi: “Ộc...” Thân hình đập
mạnh vào một cái thân cây khác khiến cho cả cái cây rung chuyển liên hồi. Thân
hình hắn bị lún vào sâu trong thân cây mới dừng lại.

“Hử?” Một âm thanh làm cho Dan hơi khựng lại thân mình. Hắn vội vã ngẩng đầu
thấy được một toà phù không thành bay qua đầu của mình. Khoé miệng Dan theo đó
kéo lên: “Đây chính là toà thành mà đám ninja Không quốc nói. Tên cầm đầu
Shinnou gì đó đang tìm kiếm sao? Xem ra hắn là tìm kiếm được rồi!”

Đôi cánh Dan lập tức vỗ mạnh sau đó vọt thẳng về phía không trung. Hắn bám sát
toà thành khổng lồ mà bay lên. Đột nhiên đôi mắt hắn hơi nheo lại, thông qua
Byaku-Sharingan, hắn thấy được một con quỷ cũng đang vỗ nhẹ đôi cánh đuổi
theo. Mép Dan nhếch nhếch khó chịu: “Bám riết không tha! Thật là một tên phiền
phức...”

Vụt! Thân ảnh Dan phóng vào bên trong toà thành. Vụt! Một người thiếu niên
trong hình dạng quỷ cũng vọt thẳng vào toà thành theo sát phía sau Dan.


Đạo Chu - Chương #190