Người đăng: DanteSparda
Người thiếu niên Temujin đem hai ông cháu theo chỉ đường của ông già tới một
khu vực toàn những vách đá lớn. Một khu vực giáp ranh với Phong Quốc. Những
chỏm đá cao đập vào mắt người thiếu niên. Một cái thác cao đổ từ trên xuống
phía dưới. Lúc này, người thiếu niên đang đứng ở vách núi nhìn dòng nước chảy
siết giữa hai vách đá. Vẻ mặt hắn theo đó cũng trở nên nghiêm túc: “Là nơi này
sao?”
“Ừm…” Ở vị trí giữa dòng nước, có một kiến trúc cổ kính bằng đá được xây dựng
ở trên đó. Một cái cầu đá nối kiến trúc với vách đá còn lại. Rõ ràng có một
con đường mòn nối với nơi này.
Người thiếu niên đi đến vỗ con lạc đá có hai sừng nhẹ nhàng làm cho nó yên tâm
hơn. Bàn tay cầm dây cương trong khi đó hắn quay ra nhìn về phía cậu nhóc đang
ngồi trên lưng con lạc đà nói: “Anh xin lỗi vì đã làm điều này.” Bàn tay hắn
vỗ nhè nhẹ vào con thú cưới đem nó đưa đứa bé quay về: “Đi đi!”
Roạt! Thanh kiếm được rút ra từ hông của người thiếu niên. Năng lượng trên
ngực cậu bắt đầu phát ra ánh sáng lập loè. Kiếm chỉ thẳng lên bầu trời và cũng
phát ra ánh sáng lấp loé. Bất chợt nó phát ra ánh sáng lập loè xinh đẹp trực
tiếp bắn thẳng vào mắt lão già làm cho lão không nhịn được đưa tay che mắt.
Cùng lúc đó một cột sáng phóng thẳng lên bầu trời. Sau đó nó thay đổi phương
hướng đột nhiên phóng về hướng ra biển.
Ông lão hơi buồn bã sau đó xoay người dẫn đường mang theo người thiếu niên rời
đi. Ánh sáng từ phía phương xa giống như bắn thẳng vào một con thuyền sắt
khổng lồ. Chúng bắn lên một cái cột thu đem cột thu chiếu sáng.
Ở trong con thuyền sắt đá này một nam nhân tầm trung tuổi ngồi ở một cái ghế
sắt chủ vị. Hắn có làn da trắng, lông mày rậm màu nâu nhạt, tóc màu nâu nhạt
dài chạm đến miệng, mũi to, miệng rộng, mắt màu xanh lá cây nhạt, bên mắt trái
có đeo một kính tròn. Hắn khá là béo, mặc ở bên ngoài một chiếc áo choàng giám
mục màu xanh đậm có dây buộc màu đen nhạt. Chiếc áo ngoài sử dụng một cái nút
áo như thuỷ tinh. Bên trong mặc một chiếc áo màu trắng. Đầu hắn đội mũ giám
mục màu xanh đậm có vải lanh trắng, mặc quần đen, giày đen, đeo găng tay trắng
tay phải.
Một khôi lỗi mặc giáp đang chuyển động các món đồ dùng. Trong khí đó một nữ
nhân có vài phần xinh đẹp làm nhiệm vụ hộ vệ hắn. Nàng có làn da trắng, mái
tóc nâu dài và đôi mắt màu tím. Khuôn mặt hơi thon và môi mỏng, hai lọn tóc
hai bên ôm gọn lấy khuôn mặt. Bên ngoài mặc mặc áo giáp màu xanh lam với áo sơ
mi màu tím bên dưới. Bộ áo giáp có một số dấu màu hồng. Bên trong mặc một
chiếc áo màu đen.
Rè, rè… Dường như có tìn hiệu điện phát ra. Tia chớp lập loè ở phía trước mặt
nam nhân trung tuổi. Theo sau đó một chiếc máy có mặt kính thuỷ tinh hiển thị
lên một màn hình màu xanh lá đập vào mắt nam nhân trung tuổi. Hắn ngay lập tức
mở miệng hỏi: “Sao, thế nào rồi!?”
“Hoàn thành rồi ạ!” Nữ nhân vài phần xinh đẹp kia rất cung kính đáp lại.
“Tốt!” Ngồi trên ghế dựa thoải mái, người nam nhân trung tuổi khẽ nhếch miệng
mỉm cười. Hắn mở to đôi mắt của mình rồi ra lệnh: “Vậy chúng ta đi nào!”
Ầm, ầm… Con thuyền sắt chuyển động lập tức phát ra âm thanh rụng động và mạnh
mẽ. Nó làm cho đất đá ầm ầm rung lên. Những nơi nó đi qua đều để lại một đám
bụi bặm bắn tung lên.
Ánh lửa nho nhỏ bập bùng chiếu sáng bốn khuôn mặt. Ba người nam nhân cùng với
một người nữ nhân ngồi quây quần bên nhau. Lúc này sắc mặt bọn họ trở nên rất
nghiêm trọng và cực kỳ âm trầm. Người thanh niên tóc trắng mở miệng nói
chuyện: “Anh hai, làng Sương Mù và làng Lá đã chi viện cho nữ pháp sư. Chúng
đang bảo vệ cô ta, chúng ta phải làm gì đây?”
“Thực lực của chúng rất mạnh!” Nữ nhân cũng theo đó hơi gật đầu một cái. Nàng
quay ra nhìn về phía đám người rồi hơi trầm giọng nói: “Đặc biệt đó là đứa
nhóc con đó. Thằng nhóc đó hình như sở hữu huyết kế giới hạn Sharingan. Chỉ
cần nhìn vào nó thôi, em cũng cảm giác được sợ hãi!”
“Nghe đồn…” Người thanh niên tóc đen cũng gật đầu nói: “Sharingan từng nổi
danh trong thế giới Shinobi. Đặc biệt là trong chiến tranh. Từng có đồn thổi
rằng khi đánh nhau với người tộc Uchiha hai đối một, một ở đằng trước, một tập
kích từ phía sau. Một đối một tất bỏ trốn. Không biết lời này là thật hay
giả.”
“…” Người thanh niên tóc hồng dùng hai tay ôm ngực, đôi mắt hắn lại theo đó
híp lại càng sâu hơn. Hắn thực sự cảm giác được cậu nhóc đó đáng sợ. Chỉ bằng
một cái liếc mắt đã khiến cho đám người rơi vào ảo thuật. Cứ nghĩ đến đây, hắn
không tự chủ được mà cảm nhận toàn thân rét run.
“Để ta nói cho các ngươi những lời đó…” Một âm thanh từ trong rừng vang lên.
Đám người lập tức giật mình bật dậy.
“Ai?” Người thanh niên tóc trăng che khăn bịt mặt nói: “Mau cút ra đây? Có
giỏi thì ra mặt xem nào!”
“Cẩn thận!” Người thiếu niên tóc hồng đột nhiên hô lên một tiếng. Hắn thấy
bóng ảnh màu đen nho nhỏ loé lên trong màn đêm. Tốc độ cực kỳ nhanh. Nếu không
phải cơ thể nhỏ nhắn này phát rôi lôi điện giống như một con đom đóm trong màn
đêm u ám, hắn cũng không có cách nào nhận thấy được. Đáng tiếc với hắn nhận
thấy là nhận thấy nhưng phản ứng có kịp hay không là cả vấn đề.
Vụt! Vụt! Vài người chỉ nghe được vài âm thanh trong gió rơi vào trong tai họ.
Chỉ trong thời gian vô cùng ngắn thì bóng ánh đó đã tiến gần tới họ. Rõ ràng
họ vừa mới chỉ đứng dậy mà thôi.
Phập! Trước con mắt kinh hãi đám người, người thanh niên tóc hồng trực tiếp
trợn tròn mắt nhìn về phía bụng của mình. Ở nơi đó có một cánh tay nhỏ bé đâm
xuyên qua. Nó trực tiếp đâm xuyên qua xương đốt sống cuối đâm xuyên qua, máu
tươi từ đó nhỏ giọt dọc theo cánh tay nhỏ. Không biết có phải ảo giác hay
không, người thanh niên thấy được một vật dài lủng lẳng rơi xuống phía mặt
đất.
“Anh hai…” Đám người hoảng hốt kêu lên một tiếng. Bọn họ không tin tưởng được
sự thật rằng người anh trai bọn họ lại chết đến nhanh như vậy. Chỉ vừa mới nói
chuyện đâu đây thì hắn cũng đã trực tiếp bị cánh tay kẻ địch đâm xuyên mông mà
chết.
“Quá yếu!” Cậu nhóc phát ra một tiếng tràn ngập châm chọc.
“Thằng nhóc khốn kiếp này!” Người thanh niên tóc trắng che mặt tung ra một cú
đấm khổng lồ. Cú đấm của hắn được bao bọc bởi một lớp đá cứng. Nó trực tiếp
giống như một quả búa ta đánh thẳng vào đầu cậu nhóc.
Oanh! Một tiếng va đập phát ra vang dội. Nắm đấm nhỏ nhắn cậu bé trực tiếp
đánh thẳng lên nắm đấm của người thanh niên tóc trắng kia. Cú va đập làm cho
âm thanh vang dội phát ra, một luồng không khí bị thổi dạt khiến cho đám tàn
lửa bắn tung toé.
Rắc, rắc… Chuyện kinh hoàng diễn ra. Nắm đấm đã bọc đã người thanh niên bắt
đầu phát ra âm thanh kỳ dị. Những vết nứt lan tràn và mọc dài trên đó. Ngay
sau đó người thanh niên hét thảm một tiếng: “Aaaa…” Hắn vô cùng đau đớn dùng
tay còn lại ôm cánh tay lùi lại. Cánh tay đã đã để lộ ra một cánh tay bằng
thịt thường và với làn da nứt nẻ, máu tươi từ các vết rách chảy ra ngoài dòng
dòng.
“Thật sự quá yếu…” Cậu nhóc lắc đầu cảm thán: “Chẳng thể cho mình cảm giác
được nguy cơ sinh tử gì cả!”
Dưới di tích lòng đất sâu, khắp mọi nơi đều là cảnh chiến đấu tan hoang. Người
thiếu niên mặc áo nịt xanh, toàn thân nằm vật dưới đất phát ra hơi thở thoi
thóp. Một ông già chống bàn tay trên sàn và thở ra hổn hển. Thiếu nữ tóc hồng
cùng với người thiếu niên tóc đen đuôi gà cũng nằm vật trên mặt đất. Ở phía
xa, một người thiếu niên tóc vàng thì nằm trên một vũng máu.
Ở nơi này chỉ duy nhất còn một người đứng duy nhất. Không biết có phải là
người hay không nữa. Hắn có mái tóc màu xám, đôi mắt màu đỏ và thân thể giống
như được thay đổi biến hoá với làn da trăng xám. Từng khối cơ có màu nâu tối.
Phía sau lưng có bốn quả bóng nổi. Đặc biệt hình như hắn còn có cánh.
Bàng tay hắn mở rộng hết cỡ, hắn nở nụ cười khoái trá: “Đến cuối cùng thì đá
Gelel cũng đã thuộc về ta rồi! Bằng thứ sức mạnh này, ta có thể kiến tạo quân
đội của mình. Ta có thể trở thành vua của các thể giới này rồi!” Ở phía trên
vòm trần bị vỡ ra để lộ ra một nguồn năng lượng giống như một dòng nước xanh
tuyệt đẹp đang chuyển động ở nơi đó. Sức mạnh khủng khiếp mà người ta có thể
cảm nhận dù chỉ đứng ở xa nơi này.
“Ra vậy… đó là đá Gelel sao?” Một âm thanh vang lên mang theo châm chọc:
“Không tệ, cảm ơn ngươi giúp ta tìm được suối nguồn đá Gelel. Bằng thứ này, có
lẽ nó sẽ giúp ích rất nhiều cho ta đấy!”
“Ai…” Người nam nhân phát ra âm thanh khó chịu. Hắn quáy lên với vẻ giận dữ.
Khi mà hắn quay đầu ra thấy được một người thiếu niên tóc vàng đeo mặt nạ,
chân đang dẫm trên một cái hình nhân khôi lỗi mặc áo giáp sắt. Đôi mắt màu đỏ
với hoa văn xinh đẹp đang nhìn về phía hắn. Một cảm giác sợ hãi nhảy lên trong
lòng nam nhân này. Hắn mở miệng hỏi lại: “Ngươi rốt cuộc là ai? Còn đôi mắt
đó… đó là… chẳng lẽ là Sharingan được mọi người đồn đãi!?”