Đá Gelel


Người đăng: DanteSparda

Rock Lee trực tiếp dung một quyền đánh mạnh lên bụng người thiếu niên tóc
vàng. Theo đó một âm thanh vang dội phát an. Oanh! Thân thể người thiếu niên
tóc vàng trực tiếp bí đánh bay về phía vách đá. Bàn chân hắn ngay lập tức bám
trụ trên mặt đất bắt đầu lê dài.

Phanh, phanh, phanh… Rock Lee giống như cao tốc lien tục đánh lên người thiếu
niên từ bốn phương tám hướng. Tốc độ tạo ra những tàn ảnh mà người thiếu niên
mặc giáp khó long mà bắt được. Người thiếu niên lập tức theo đó hộc ra một
ngụm máu tưới, mũ giáp cũng vì thế bị đánh bay để lộ ra một khuôn mặt trẻ
tuổi.

Phản ứng người thiếu niên cũng không chậm. Cây kiếm hắn phát ra ánh sang lập
loè đồng thời nguồn khí mà xanh lam bắt đầu bốc cháy trên than kiếm giống như
một ngọn lửa. Trước đòn tấn công như vũ bão của Lee, người thiếu niên khó lòng
chống. Hắn lập tức đặt kiếm trước người xoay một cái vòng tròn thật mạnh.

Kiếm khí tạo ra một cơn lốc khủng bố đánh dạt mọi thứ ra xung quanh. Rock Lee
liên tục tấn công nhưng hiệu quả đều không lớn. Kiếm khí mạnh mẽ đánh lên cơ
thể Rock Lee làm cho Lee cảm giác được như bị một hòn đá lớn bay thẳng lên
ngực mình.

Phanh! Hai cánh tay Rock Lee đưa lên chắn đòn tấn công. Thế nhưng uy lực khủng
khiếp của đòn này khiến cho Rock Lee cảm giác được hai tay tê dần. Bàn chân
hắn theo đó lê dài trên mặt đất để lộ ra hai vệt dài sâu hoắm.

“Lee…” Sakura có chút lo lắng hốt hoảng hô lên. Bàn tay nàng đang phát ra ánh
sang màu xanh và cố gắng lê tới sau lưng của mình đem vết thương chữa trị.
Ngay lúc đó một thân ảnh to con cầm chuỳ sắt lập tức lao tới dùng chuỳ đập
thẳng về phía nàng.

Phanh! Sakura lập tức dẫm mạnh bàn chân xuống đất tránh thoát. Đá vụn bắn tung
toé và thanh chùi lún xâu xuống mặt đất. Thấy vậy Sakura nghiến răng một cái,
than mình phóng đi về phía tên to con mặc giáp. Bàn tay nàng xuất hiện gân
xanh trực tiếp đấm ra một quyền thật mạnh vào ngực tên to con: “Đỡ này!”

Oanh! Thân thể to con bị đánh bay giống như một quả bóng chày bị người nện
mạnh. Nó đánh vỡ nát nhiều cái cây cối rồi lê dài trên mặt đất tạo ra một rãnh
dài mới dừng lại. Thân thể thiếu nữ cùng lúc đó gục xuống, từng giọt mồ hôi to
như hạt đỗ xuất hiện trên mặt nàng: “Hộc, hộc…” Hơi thở gấp gáp từ miệng nàng
phát ra.

Hộc, hộc… Người thiếu niên tóc vàng thở ra hổn hển, miệng hắn lại nhổ ra một
ngụm máu đỏ tươi. Bàn tay hắn nắm chặt thanh kiếm, ngực hắn phát ra ánh sang
lồng đậm có thể xuyên thấu qua giáp sắt phát tán ra bên ngoài. Thanh kiếm biến
hoá kinh khủng, nó bốc ra ngọn lửa màu xanh và có hình dáng dài đến mấy
trượng.

“Đệ Lục Môn: Cảnh Môn. Khai!” nguồn chakra mạnh mẽ từ trong cơ thể Rock Lee
bốc ra. Nó làm cho mồ hôi trên cơ thể Lee cũng theo đó bốc lên. Thân thể cậu
nhanh như một viên đạn pháo phóng về phía người thiếu niên. Hai tay dũng động,
quyền đấm liên hồi: “Triều Khổng Tước!”

Hai nắm đấm nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy những tàn ảnh đấm ra. Ngọn lửa
rực chạy do nắm đấm ma xát biến thành. Chúng biến thành hàng hà vô số đánh về
phía người thiếu niên. Người thiếu niên tóc vàng cùng lúc đó cũng huy kiếm
chém mạnh ra: “Lôi Bão!” Mệt vết cắt khủng bố và khổng lồ đánh về phía người
thiếu niên mặc áo màu xanh.

Ầm ầm… Ca sát… ca sát… Âm thanh vang dội khi mà hai bên va chạm vào nhau phát
ra từng tiếng ma sát lớn. Đến cuối cùng vết kiếm khí ma sát với những ngọn lửa
do Rock Lee đánh ra phát ra một tiếng nổ lớn.

Oanh! Khói mù bắt đầu tản ra, mặt đất bắt đầu nứt vỡ. Thân hình hai người bị
hất bay xuống phía dưới vực sâu. Sakura thấy được cảnh này thì hoảng sợ hô lên
một tiếng: “Lee…” Thân ảnh nàng ngay lập tức vọt tới cách vách nhìn xuống phía
dưới.

“Sakura…” Nara Shikamaru hô lên một tiếng. Hắn cũng vọt tới bên cạnh vực thẳm
nhìn xuống phía dưới. Ở phía dưới là một con song dài. Đất đá rơi xuống phía
dưới tạo ra một gợn sóng lớn, một cột nước nhỏ bắn lên không trung. Hai người
cũng đã không thấy thân ảnh đâu nữa. Nara Shikamaru mở miệng khó chịu mắng:
“Chết tiệt!”

Sakura lo lắng nhìn về phía dưới nói: “Lee…”

Ầm, ầm… Đột nhiên mặt đất bắt đầu rung động. Theo sau đó một thứ gì đó xuất
hiện, Nara Shikamaru lập tức túm lấy cánh tay kéo nàng vào trong bụi rậm. Họ
khẽ ló đầu ra xem rốt cuộc thứ gì làm cho cả mặt đất rung động như vậy?

Nó giống như một con thuyền nhưng hình thù khá kỳ dị. Độ cao của nó có thể
ngang với cả một ngọn núi cỡ nhỏ. Khi di chuyển nó dễ dàng đánh nát cây cối.
Ngay cả vách đá chắn đường nó cũng dễ dàng bị nó nghiền nát. Mỗi khi nó di
chuyển đều là đất rung núi chuyển. Cả hai người bị hình thể đồ sộ của nó doạ
hoảng sợ. Sakura tò mò không nhịn được hỏi: “Cái gì kia?”

“Tớ không chắc…” Nara Shikamaru trả lời một cách chắc chắn: “Thế nhưng nó rất
có thể là thứ liên quan đến những kẻ đã tấn công chúng ta!”

Bầu trời đêm tràn đầy sao, ánh trăng chiếu xuống lều trại của một đoàn du mục.
Ở trong trướng bồng vải rộng rãi, những cây đen dầu được treo ở trên cao. Lúc
này, từ dưới đất mọc lên một người thiếu niên tóc vàng. Hắn nhìn về phía hai
người thiếu niên cả người đều là băng bó đang nằm trên tấm nệm dải trên mặt
đất.

Hai bàn tay người thiếu niên tóc vàng kết ấn, từ bên cạnh người thiếu niên bắt
đầu mọc lên cây cối sau đó hoá thành hình người giống hệt với hắn. Hai bản sao
giống hệt hắn đi về phía hai người thiếu niên đang nằm mê man trên giường thì
bản thân hắn cũng bắt đầu kết ấn. Cả cơ thể hai bản sao giống như bị một điểm
trên cơ thể hai người trực tiếp hút lại và biến mất.

“Đem mộc phân thân ký sinh lên cơ thể bọn họ!” Người thiếu niên mở miệng nói
chuyện: “mình có thể biết được bọn họ đang làm gì! Hơn nữa, loại năng lượng
tràn ngập sinh mệnh này. Mình rất muốn biết nó là gì. Đối với mình, nó hấp dẫn
thực sự quá lớn!” Vừa lẩm bẩm rất nhỏ, hắn ngước nhìn về phía sau lều rồi lập
tức chìm vào trong đất không để lại bất cứ dấu tích gì.

“Hả?” Ở bên ngoài một lão già hơi ngẩn người nhìn về phía lều trại. Không biết
có phải ảo giác không, hắn vừa rồi thấy được ở lều trại một bóng người. Ngay
sau đó hắn lắc lắc đầu đi về phía lều trại lớn. Xung quanh đang đốt những đống
lửa trại cùng với đó là những người lớn nói chuyện vui cười với nhau trong khi
nhưng đứa bé thì tập trung vui đùa bên cạnh che mẹ chúng hoặc đi chơi riêng
với nhau.

“Ai... đau quá...” Lee từ từ mở ra đôi mắt của mình. Khi hắn muốn cử động thân
thể mình thì cơn đau truyền tới làm cho thân thể Lee run rẩy một cái. Đôi mắt
to tròn hắn ngơ ngác nhìn về phía cơ thể mình thấy được toàn thân thể mình đã
được băng bó cẩn thận. Nằm ở cạnh hắn không xa là một thiếu niên tóc vàng cũng
trạc tuổi hắn. Người này không phải là kẻ mặc giáp đã tấn công hắn và các bạn
hắn sao?

“Tốt nhất cậu từng cử động khi thức dậy như vậy!?” Cánh cửa vài trực tiếp bị
đẩy ra, một ông lão theo đó bước vào. Lão già có khuôn mặt già nua, khuôn mặt
gầy gò và mũi to. Hàng lông mày đậm màu xám cùng với con mắt nhỏ hẹp và miệng
rộng. Hắn có mái tóc màu trắng xoè ra giống như một cái váy vậy. Chỉm râu ở
cằm dài nhọn thẳng giống dưới như một cái đinh. Đầu đội mũ xanh dân du mục và
có cắm lông chim trắng trên vành bên trai. Bên trong ông lão mặc một chiếc áo
dài tay màu nâu, bên ngoài thì mặc một chiếc áo cộc tay màu vàng. Hiện tại,
ông lão cầm trong tay một bát thuốc hơi cười nhếch miệng: “Ta không nghĩ cậu
sẽ tỉnh dậy sớm như vậy!?”

“Ông là ai vậy?” Con mắt Lee ngơ ngác mở to nhìn về phía ông lão.

“Tôi!?” Lão già đi về phía bên cạnh Rock Lee và cười nói: “Tôi là Kahiko,
người đứng đầu của đoàn du mục này!”

“Du mục!?” Lee tò mò lại hỏi.

“Đúng vậy!” Ông lão cười nhẹ sau đó ngồi xuống bên cạnh Lee: “Mọi người thường
gọi vui là đất nước di động.” Lee cũng hiểu ý quay lưng về phía ông lão. Bấy
giờ ông lão mới tiếp tục giảng giải: “Chúng tôi là một nhóm người đi từ nơi
này đến nơi khác tuỳ theo mùa.” Chiếc muống được ông lão dùng như thứ thuốc
thoa lên cơ thể Lee: “Hai người may mắn lắm biết không? Nếu chúng tôi không
thấy các bạn, có lẽ hai người đã trôi theo dòng sông rồi!” Lee quay đầu ra và
trọn to mắt khi thấy được bộ giáp được xếp cẩn thận ở nơi đó.

“Tên này...” Lee giận dữ quát lên, ngón tay chỉ thẳng về người thiếu niên.

Ngay lập tức âm thanh Lee làm cho hắn tỉnh dậy. Khi hắn mở ra đôi mắt, con mắt
màu đỏ nhìn chăm chú về phía Lee và ánh mắt mang theo đề phòng cùng cảnh giác.
Lão già thấy được khuôn mặt nghiêm nghị của người thiếu niên, lão chỉ cười
nói: “Ồ! Vậy là cậu đã tỉnh lại rồi?”

Đứng trước kẻ thù của mình, người thiếu niên cử động thân thể của mình nhưng
cơn đau làm cho thiếu niên nghiến răng nghiến lợi lại. Lee giận dữ mở to mắt
quát mắng nói: “Này, này, tên kia! Sao tự nhiên ngươi tấn công chúng ta hả?”

“Ê, ê... Năng động thì tốt nhưng...” Thấy được hai người bắt đầu động khẩu và
muốn động thủ thì lão già lập tức đưa tay vỗ mạnh vào lưng Lee. Ngay lập tức
Lee đau đớn lại co rúm rít cơ thể mình. Hai hàm răng cậu nghiến lại kèn kẹt và
cố gắng không để nước mắt rơi ra. Thế nhưng lão già lại cười khoái trá: “Hai
người đừng đánh nhau nữa nhé!”

“Nhưng tên này...” Rock Lee đang muốn phản đối thì trong chăn người thiếu niên
động. Họ thấy được một con chồn trắng khá đáng yêu chúi ra khỏi chăn của người
thiếu niên. Nó không phải là con chồn mà Lee đã phải mất công tìm kiếm sao?
Lee trợn to mắt kinh ngạc nói: “Hả? Ngươi!”

“Thương thế cậu khôi phục thật nhanh!” Lão già mở miệng cười nói: “Thân thể
cậu cường tráng hơn nhiều so tôi nghĩ đấy!”

“Để trở thành một ninja xuất sắc, tôi đã phải luyện tập rất chăm chỉ!” Rock
Lee bình tĩnh trả lời: “Chỉ có luôn đốt cháy thanh xuân, tôi mới có thể trở
thành một ninja xuất sắc đuổi kịp những thiên tài. Đó là những lời mà thầy Gai
đã dạy chúng tôi!” Giọng nói không mang theo chút vui vẻ nào mà mang theo lỗi
buồn man mác.

“Thầy cậu đúng là một người tốt đấy!” Lão già quấy một cái xoong đang đặt trên
đống lửa nhỏ và cười nói: “Người thiếu niên kia cũng có cơ thể tốt như cậu
vậy. Cậu ta cũng đã nhanh chóng khôi phục. Chấn thương cậu ta cũng gần khỏi
rồi!”

“Cái gì?” Lee kinh ngạc hô lên. Hắn nhìn về phía người thiếu niên đang ngồi
trên ghế, một thiếu nữ có vài phần xinh đẹp đang vì người thiếu niên băng bó.
Cơ thể Lee khôi phục nhanh như vậy bởi vì hắn luyện tập rất chăm chỉ và thường
xuyên mở ra Bát Môn Độn Giáp, cơ thể thích ứng khiến cho tốc độ khôi phục
nhanh hơn so với người bình thường nhiều.

“Thanh niên giống nhau nhỉ?” Khẽ liếc mắt, lão già để ý đến một cái ấn ký chữ
viết ở trên ngực của người thiếu niên. Dường như cảm nhận được gì đó, vẻ mặt
lão già cũng trở nên ngưng trọng. Lúc này, con chồn trắng trèo lên cơ thể lão
già. Lão già thấy được con chồn trắng làm lũng với mình thì lão nói: “Nerui,
mừng mày đã về nhà!”

“Ông biết nó sao?” Lee ngạc nhiên hỏi.

“Tất nhiên rồi!” Ông lão cười lấy ra nắm thức ăn đưa cho con chồn đáng yêu:
“Nó là báu vật của chúng tôi. Nó chưa bao giờ rời đi đoàn du mục chúng tôi cả.
Chính tôi là người đã nhờ làng Lá đi tìm nó mà!”

“Vậy sao?” Lee hiểu ra: “Vậy ra người đưa ra nhiệm vụ là ông!”

“Bởi vì chúng tôi luôn di chuyển nên tôi đã nhờ họ mang nó đến một ngôi làng ở
biên giới.” Lão già tò mò nhìn con chồn. Lúc này con chồn ghé vào chiếc nồi
nhỏ hích cái mũi thì một tiếng nổ nhỏ vang lên làm cho con chồn sợ hãi chạy
lung tung. Lão già trong lúc này hỏi lại: “Mà sao nó lại ở đây nhỉ?”

“À thì...” Lee không biết trả lời sao nữa. Lúc này đột nhiên con chồn nhảy
xuống phía dưới mặt đất. Sau đó nó chạy đến và chui vào lòng người thiếu niên
bắt đầu co chân và đuôi lại nhắm mắt và muốn đi vào giấc ngủ.

“Ta chưa từng thấy chuyện này bao giờ?” Lão già kinh ngạc mở to con mắt ra
nhìn về phía người thiếu niên nói: “Nó sao thế nhỉ?”

Trời trở về đêm, màn sương hiện nhè nhẹ lượn lờ trên mặt đất. Dưới ánh sáng
đèn điện, những chiếc áo giáp to cồng kềnh di chuyển những đồ vật trên chiếc
cầu nối với con thuyền kỳ quái khổng lồ kia. Tất cả những thứ này đều không
qua mắt được Sakura và Shikamaru. Shikamaru trầm giọng trong khi lấp sau một
tảng đá lớn: “Kẻ địch đang di chuyển khắp khu vực này!”

“Thật sự không biết bọn chúng là ai vậy?” Sakura tò mò mở to con mắt nhìn về
phía xa.

“Ừ...” Shikamaru sờ cằm một cái gật đầu. Hắn quay sang nhìn thiếu nữ nói:
“Sakura, cậu tiếp tục tìm kiếm Rock Lee nhé! Nếu cậu tìm thấy cậu ấy, liên lạc
với tớ qua bộ đàm ngay lập tức.”

“Rõ rồi!” Sakura nghiêm túc gật đầu: “Vậy còn cậu, Shikamaru!”

“Tớ cần làm một chuyện!” Ánh mắt Shikamaru chuyển biến sắc bén sau khi nói ra
câu này. Đôi mắt hắn vẫn tiếp tục chăm chú quan sát cả con thuyền kỳ dị khổng
lồ kia.

Dưới ánh trời chiều, một ngôi làng đổ nát tan hoàng. Một đám người mặc áo
choàng che kín toàn thân giống như tìm kiếm một thứ gì đó. Một cậu nhóc tóc
vàng nấp vào ở nơi góc khuất sợ hãi run lên như cầy sấy. Đến khi mà đám người
đó rời đi, cậu như rơi vò hắc ám vô biên.

Chỉ khi ánh sáng hiện lên, khuôn mặt nam nhân béo tốt với mái tóc màu nâu và
một con kính tròn đeo một bên mắt phát ra âm thanh ân cần: “Lại đây!” Cậu nhóc
mới đưa tay lên cầm lấy lòng bàn tay ấm áp của nam nhân trung tuổi.

“Ngài Hando!” Người thiếu niên mở ra đôi mắt. Lúc này hắn đang ở trong trướng
bồng. Trăng treo trên cao chiếu xuống khuôn mặt hắn thông qua vết rách của
trướng bồng. Bầu trời đã trở về đêm, hắn không nghĩ tới mình lại mơ thấy giấc
mơ ấy lần nữa.

Buổi sáng sớm, đoàn du múc đã dậy rất sớm để khởi hành. Họ khởi hành khi trời
còn tờ mờ sương. Một số đứa nhóc thì vẫn ở trên xe tiếp tục nằm trên đó ngủ.
Thế nhưng những người lớn cũng đã bắt đầu khởi hành. Họ băng qua những dãy nũi
gồ gề thông qua con đường mòn.

Rock Lee ngồi trên lưng một con đà điểu cô lông khá sặc sỡ. Hắn không nhịn
được tò mò hỏi: “Chị ơi, Đoàn du mục luôn di chuyển như thế này à?”

“Đúng vậy!” Ngồi khép chân trên một chiếc ghế đặt lưng lạc đà, người thiếu nữ
mở miệng nói chuyện. Thiếu nữ khá trẻ tuổi với mái tóc màu đen. Nàng đội một
chiếc mũ màu hồng và mái tóc có hình dạng xoè ra ở phía sau. Nước da trắng
mạnh khoẻ và khuôn mặt hơi tròn. Hàng long mày khá đẹp nhưng mắt lại chỉ có
một mí và con mắt màu nâu. Mũi thẳng và miệng nhỏ. Khuôn mặt khá là tươi tắn.
Bên ngoài mặc một chiếc áo màu xanh tôi với viền màu hồng. Ở bênt rong mặc một
chiếc áo dài tay cao cổ màu trắng. Đôi môi nàng khẽ mấp máy: “Chúng tôi luôn
như thế này từ khi đất nước chúng tôi bị huỷ diệt. ”

“Đất nước bị huỷ diệt?” Lee khoanh chân lại tò mò nhìn về phía thiếu nữ.

Thiếu nữ khẽ gật đầu một cái: “Đó là một truyền thuyết của bộ tộc chúng tôi.
Chúng tôi đã từng có một đất nước nhưng nó đã bị huỷ diệt Có lẽ là một thảm
hoạ nào đó đã xảy ra lâu lắm rồi. Vùng đất của chúng tôi bị mất và bộ tộc
chúng tôi bị chia cắt.” Vừa nói nàng vừa khảm cái dùng tay chạm vào ngực mình:
“Giống chúng tôi, tất cả họ cũng là dân du mục.”
“Hình như một số đã vượt biển?” Âm thanh lão già vang lên. Đó là một lão già
có mái tóc khá giống với thiếu nữ. Tuy nhiên mái tóc lão màu trắng và lông mày
đậm, mắt nhỏ và mũi to, khuôn mặt gầy gò. Chòm râu ở cằm dài trắng như một cái
đinh. Trên đầu đội một chiếc mũ du mục màu xanh lam và có gắn một cái lông
chim. Bên ngoài mặc chiếc áo màu xanh rêu với viền mà trắng và bên trong mặc
áo màu nâu dài tay cao cổ.

Lão đang cưỡi trên một con lừa có hai cái dừng trên đầu. Chúng đã được bọc lại
tránh gây thương tích cho người và vật nuôi khác. Con chồn nhỏ ngồi ở trên con
vật cưỡi giống như hắn. Lee lập tức tò mò quay sang nhìn về phía lão hỏi:
“Biển?”

“Đúng vậy!” Một tay lão cầm dây cương, một tay nhìn về phía con chồn nói:
“Nerugui là con chồn cưng của tổ tiên bọn ta. Nố sống để chứng minh chúng tôi
đã từng có một đất nước.”

“Vậy...” Lee ngạc nhiên mở miệng, con mắt mở to nhìn về phía con chồn hỏi:
“Vậy rốt cuộc nó sống được bao lâu rồi?”

“Nói ra thực khó tin!” Lão già cười nói: “Nó thật sự đã sống rất lâu, rất lâu
rồi.”

“Nerugui lớn tuổi hơn ông nội rất nhiều!” Người thiếu nữ thay lão già đáp lời.

“Thật bất ngờ đúng không?” Lão già đánh ánh mắt nhìn về phía Rock Lee. Vậy mà
Rock Lee tin sái cổ liên tục gật đầu. Lão già tiếp tục nói: “Chúng tôi chăm
sóc nó từ đời này sang đời khác. ” Vừa nói lão vừa tràn đầy yêu thương nhìn
con chồn: “Đó là lý do Nerugui không đi theo ai ngoài người của đoàn du mục.”

Thế nhưng ông lão vừa mở miệng thì con chồn đã trực tiếp nhảy xuống dười lòng
lão. Nó nhảy qua những con lạc đà sau đó phóng xuống dưới mặt đất. Bốn chân
chạy nhanh sau đó nhảy lên trên một chiếc xe trở ở phía trước. Rồi nó đừng
trên thành nhìn về phía người thiếu niên tóc vàng.

Mặt lão già theo đó bí xị lại, lão mở miệng hỏi: “Thật là...”

“Nó đi theo cậu kia ư?” người thiếu nữ kinh ngạc hô lên.

Lão già ỉu xìu hỏi lại: “Nerugui? Chuyện gì xảy ra vậy hả?”

Đến gần Phong quốc, họ dừng lại nghỉ ngơi tại một khu vực xanh ngát. Những đồi
cỏ cây cối và thảm thực vật ở đây có thể nghỉ chân cho các con vật. Thứ hai họ
cũng muốn lấy nước và nghỉ ngơi một chút sau đó mới lên đường.

“Này... này...” Rock Lee ngồi trên lưng con lạc đà tò mò hỏi người thiếu niên
đang ngồi trên xe: “Cậu có nghe tôi nói không thế? Sao cậu tự nhiên lại tấn
công chúng tôi? Còn nữa, những binh lính kia, họ là cái gì thế?” Thầy được
người thiếu niên ngơ ngẩn thì Lee vội vã quát lên: ”Này đừng làm lơ tôi thế
chứ?”

“Sức mạnh ngươi đã dùng là gì vậy?” Người thiếu niên nhíu mày lại nhìn về phía
Rock Lee.

“Cậu nói đến thể thuật mình đang sử dụng sao?” Rock Lee mở miệng cười nói: “Đó
là Bát môn độn giáp mà thầy Gai đã truyền cho mình. Mình đã mất rất nhiều công
để luyện tập mới có thể sử dụng nó đấy. Vì chakra mình rất ít, mình không thể
sử dụng nhẫn thuật được nên chỉ có thể sử dụng thể thuật mà thôi!”

“Chakra!?” Người thiếu niên nhăn mày lẩm bẩm. Nói đến đây hắn đưa tay sờ lên
ngực của mình. Trong lòng hắn thầm nghĩ: “Nó chắc chắn khác với Gelel.”

“Mà rốt cuộc cậu là ai thế?” Rock Lee cũng tò mò nhìn về phía người thiếu niên
hỏi lại: “Sức mạnh cậu sử dụng chính là huyết kế giới hạn sao?” Đối với khả
năng người thiếu niên, Rock Lee tò mò. Hắn cho rằng người thiếu niên này sử
dụng huyết kế giới hạn: “Cậu đến từ làng nào thế? Tôi không thấy cậu đeo băng
trán của làng nào cả.”

“Ta đến đây để tạo một thế giới hoàn hảo.” Người thiếu niên bình tĩnh đáp lại:
“ngươi có một sức mạnh thú vị. Đi với ta chứ?”

“Hế...” Rock Lee ngẩn ra. Bàn tay ôm ngực, tay khác sờ cằm mình, cái đầu lắc
lắc ra vẻ cao thâm: “Cậu muốn mời ta đi đến làng cậu sao? Không được đâu, tôi
là ninja của làng Lá. Ước mơ tôi chính là thanh xuân nhiệt huyết. Tôi muốn
chiến đấu bảo vệ làng và thay đổi làng trở nên tốt hơn.”

Một con châu chấu bay qua, con đà điểu lập tức thấy được thức ăn. Nó ngoảnh
đầu đớp thế nhưng đớp hụt. Ngay lập tức con châu chấu bau đi, con đà điểu vội
vã chạy theo. Lee đang ngồi ở trên đó lập tức lảo đảo lắc lư không ngừng.

Nhìn thấy con đà điểu đã chạy xa, người thiếu niên liếc mắt nhìn về phía đám
quần áo ở nơi đó. Đến cuối cùng người thiếu niên đã làm ra quyết định. Hắn mặc
lên bộ quần áo sau đó rời khỏi chiếc xe ngựa. Khi bản thân hắn liếc nhìn không
thấy ai thì hắn mới xoay người rời đi. Ở phía sau hắn, một con chồn cũng theo
sát sau lưng hắn.

Khi mà người thiếu niên đi được một đoạn thì cách đó không xa một cậu bé mập
mạp đáng yêu đang trèo lên cây. Cậu vươn ra ngón tay nhỏ bé cố với quả bóng
đang mắc ở trên cây. Bàn chân theo đó trượt một cái, thân hình cậu nhóc rơi
thẳng xuống phía dưới.

Vụt! Thân ảnh thiếu niên vọt thẳng tới trực tiếp vươn tay đỡ lấy cậu nhóc.
Người nữ nhân lớn tuổi sợ hãi hét lên một tiếng: “Aaaa...”

“Có sao không?” “Không sao chứ? Có đau không?” Sự việc xảy ra làm cho đám
người lập tức nhanh chóng vây lại kiểm tra xem có chuyện gì không?

Ngươi nữ nhân lớn tuổi hoảng hột chạy đến trực tiếp ôm thằng nhóc vào người:
“Con làm gì vậy?” Nàng quay ra nhìn về phía người thiếu niên mà nở nụ cười:
“Cảm ơn rất nhiều.”

Người thiếu niên nhăn lại đưa bàn tay lên sờ vào cánh tay mình. Rõ ràng cú đỡ
vừa rồi làm cho vết thương ở tay hắn rách ra. Người thiếu niên quét mắt về
phía đám người ở đây sau đó đứng dậy nói: “Ta đã trả xong món nợ ở đây.” Nói
xong người thiếu niên tách ra đám người vây quanh rồi rời đi.

Trong toà thuyền khổng lồ kỳ dị, những kiến trúc sắt thép đập vào mắt Nara
Shikamaru. Lúc này, hắn rúc trong một đường ống, ánh mắt khẽ liếc nhìn qua
song sắt thấy được cảnh sắc bên trong. Ở nơi đó những người to con mặc áo giáp
với đôi mắt đỏ đi từng bước từng bước đảm bảo không có sự cố gì xảy ra với con
thuyền. Những kiến trúc kim loại màu xám này ngay cả sàn nhà cũng làm bằng kim
loại. Bước chân những bộ giáp sắt phát ra âm thanh kim loại vang lên.

“Chẳng có gì ở đâu ngoài những tên cứ đi qua đi lại!” Nara Shikamaru nhăn mày
lại ra vẻ suy tư. Hắn bắt đầu dọc theo các đường kim loại tìm đường. Khi mà
hắn chạy lên vị trí khá cao của một kiến trúc kỳ dị. Thông qua cái cửa kính
tròn nhỏ, Nara Shikamaru nghiêng đầu nhìn về phía bên trong.

Đôi mắt Naruto kinh ngạc nhìn về phía bên trong. Ở bên trong là những người
thiếu niên thiếu nữ ở trong một quả cầu thuỷ tinh. Tất cả bọn họ làm việc đó
chính là ôm lấy một quả cầu đang phát ra ánh sáng. Nara Shikamaru khẽ lẩm bẩm:
“Họ trông như bất tỉnh!?”

Hai người thiếu nữ bước vào vào bên trong.

Một thiếu nữ hơi béo. Nàng có mái tóc màu vàng hoe và khuôn mặt hơi tròn. Bàn
chân trực tiếp đưa lên đá chiếc cần gạt. Khuôn mặt có vẻ khó chịu cầm lấy cái
cần lái liên tục xoay đi xoay lại. Đôi môi nàng bĩu ra khó chịu nói: “Ta còn
phải chăm sóc cho chúng bao lâu nữa đây?”

Một người thiếu nữ có mái tóc vàng nhạt hơn và khá dai cùng khuôn mặt thon và
cái trán rộng chắp hai tay phía sau. Nàng nở nụ cười giống như châm chọc đối
thủ: “Này! Nóng giận không tốt đâu!”

“Ta biết!” Người thiếu nữ hơi béo bĩu môi dùng hai tay ôm đầu mình.

“Khi chúng ta có hòn đá Gelel, chúng ta sẽ xong chuyện với lũ nhóc này.” Người
thiếu nữ tóc vàng nhạt hơi nhếch miệng lên: “Chúng ta chỉ cần chăm sóc cho
chúng không lâu nữa đâu!” Vừa nói nàng vửa ngẩng đầu quan sát mọi thứ. Thế
nhưng lúc này nàng lập tức phát hiện có người ở cái cửa sổ kính đó.

Dường như người thiếu nữ con lại cũng phát hiện. Hai người lập tức chạy vọt ra
bên ngoài. Lúc này họ ngẩng đầu nhìn lên cao nhưng không phát hiện được bất cứ
ai ở nơi đó cả. Điều này làm cho họ thực sự cảm thấy kỳ quái. Cả hai đều đứng
lẳng lặng ở đó nhìn về phía trên cao và quan sát xem mình có bỏ sót gì hay
không.

Vừa kéo con lạc đà trở về, Rock Lee thấy được khuôn mặt ỉu xìu của lão già.
Lão thất tha thất thểu đi tới bên cạnh Rock Lee và nói: “Sao chuyện này xảy ra
vậy?”

Đem con lạc đà cột vào một cái cóc, Rock Lee tiến tới tò mò chớp mắt hỏi:
“Này! Chuyện gì vậy ông?”

“Không thấy Nerugui đâu cả!” Lão già phiền muộn đáp lại. Lão già gục đầu xuống
vẻ mặt như cha chết mẹ chết vậy: “Thuê những ninja tài năng ở làng Lá để làm
gì kia chứ?”

“Cháu thực sự xin lỗi!” Rock Lee cúi đầu hối lỗi, vẻ mặt hắn trở nên buồn bã:
“Cháu thực vô dụng vì để mất con chồn đó. Thế nhưng không phải cháu đã mang nó
cho ôn rồi sao?”

“Im đi!” Khoé miệng lão già kéo lên, vẻ mặt giận dữ chỉ thẳng về phía xa nói:
“Ta yêu cầu đem nó về đây, vậy nó đâu rồi hả?” Lão già buồn bã nắm tay chặt
sau đó biến thành thở dài và gục đầu xuống: “Hưuuu... Biết vậy thà ra thuê
những ninja ở làng Cát còn hơn.”

“Được rồi, được rồi...” Rock Lee thở ra một hơi nói: “Cháu sẽ đi tìm nó cho
ông mà!” Vừa nói Rock Lee cũng gục đầu xuống xoay người rời đi.

Ánh sáng chiếu xuống con thuyền lớn. Mặt trời ở giữa trưa như vậy thực sự làm
cho người khó chịu. Rock Lee thấy một con chồn đang đứng cạnh người thiếu
niên. Trong lúc đó người thiếu niên mặc bộ giáp bạc đang nhìn thẳng về phía
con thuyền kỳ quái khổng lồ này. Thế nhưng Lee chỉ muốn đòi lại con chồn mà
thôi.

Ban chân dẫm mạnh trên những mỏm đó, Rock Lee nhanh chóng vọt tới bên cạnh
người thiếu niên. Người thiếu niên chỉ quay ra liếc mắt nhìn về phía hắn một
cái cũng không có để ý đến hắn. Rock Lee lập tức mở miệng nói: “Tìm thấy cậu
rồi! này, trả lại còn chồn đó chó ông lão đi! Hử!?” Rock Lee chớp chớp đôi mắt
đen to tròn nhìn về phía cái kiến trúc khổng lồ hỏi: “Cái gì thể!?” Ánh mắt
hắn tò mò nhìn về phía người thiếu niên hỏi: “Mà cậu rốt cuộc là ai thế!?”

“Tôi là Temujin!” Người thiếu niên tóc vàng mở miệng đáp lời. Sau đó hắn không
quên nói với Lee: “Đi nào!” Bước chân Temujin cũng nhanh hơn bước về phía
trước. Rock Lee cũng có chút tò mò đành phải nhanh chóng đi theo Temujin. Họ
đi qua những bộ áo giáp sắt đang hoạt động. Thế nhưng rõ ràng Temujin cùng Lee
không có bị những bộ áo giáp này tấn công.

“Chờ chút!” Rock Lee vội vã chạy đi song hành với Temujin. Hai người đi trên
một hành lang cực kỳ sang trọng.

“Tôi sẽ giới thiệu cậu với đạ nhân Haido!?” Temujin nghiêng đầu nhìn về phía
Lee.

“Ê...” Lee tò mò ôm ngực sờ cằm của mình và lắc lắc cài đầu: “Ai là đại nhân
Haido vậy? Là người đứng đầu nơi này sao?”

“Chủ của tôi!” Temujin xách theo mũ của mình dọc theo hành lang đi tới: “Ông
ấy có một lòng tin tuyệt vời. Cậu sẽ hiểu khi mà gặp được ông ấy thôi!”

Rock Lee nhìn về phía những bộ áo giáp sắt to lớn đang đi lại, đến cuối cùng
không nhịn được tò mò mới hỏi: “Temujin, những bộ áo giáp di động đó là động
đội của cậu à?”

“Họ chỉ là những chiến binh hỗ trợ bình thường!” Ánh mắt Temujin hơi ngước lên
cao trong khi trả lời: “Đồng đội của tôi là...” Thế nhưng hắn không có nói
tiếp. Hai người đi tới hai cái cảnh cửa màu tím. Ở nơi đó giữa hai cánh cửa
màu tím có đặt một cái cột màu vàng. Ở đó có một thiết bị cơ quan khi mà
Temujin chạm vào nơi đó thì cánh cửa mở ra để lộ một chiếc thang máy và hai
người bước vào bên trong.

Họ lên tầng cao nhất của kiến trúc nơi này. Khi mà họ bước ra ngoài và tiến
vào thì thấy được ở vị trí cao nhất, một người nam nhân trung tuổi đang cầm
một quyển sách ngồi ở trên ghế đá. Một con đường đá màu đỏ nối thẳng với vị
trí bảo toạ. Đứng ở dưới, Temujin đặt mũ xuống đất và quỳ xuống: “Tôi đã trở
về!”

“Ồ, Temujin. Cháu đã về rồi à!” Người nam nhân trung tuổi gập lại quyển sách
mở miệng mỉm cười. Người nam nhân trung tuổi đặt một quyển sách đứng dậy sau
đó dùng ánh mắt tò mò quan sát Rock Lee: “Ồ là cậu sao? Ta nghe được Temujin
nói là cậu có một năng lượng thú vị.”

“Tôi sẽ cho ngài xem!” Temujin lập tức rút ra thanh kiếm ngăn của mình chém về
phía Rock Lee. Rock Lee ngay lập tức phản ứng theo bản năng nhảy về phía sau
tránh thoát.

“Làm gì vậy!?” Rock Lee nhăn mày lớn tiếng hỏi lại.

Temujin lập tức quát lên: “Hãy tiến lên!”

“Đừng làm vậy!” Âm thanh từ phía sau ngăn chặn Temujin tiếp tục hành động. Hắn
quay ra thì thấy được nam nhânt rung tuổi đưa tay ra khuyên giải. Temujin còn
muốn nói gì thì nam nhân trung tuổi đã lắc lắc đầu: “Đừng... đánh nhau là
không tốt.” Rock Lee nghe được lời này thở ra một hơi dài và có cảm tình hơn
với nam nhân trung tuổi này.

Ở một nơi xa, Naruto thông qua Byakugan nhìn tất cả những gì trong con thuyền
kỳ dị này. Khoé miệng hắn không tự chủ được nhếch lên. Một nụ cười châm chọc
hiện lên trên khuôn mặt của hắn. Thế nhưng trong ánh mắt hắn loé lên những
viên sao sáng lập loè không ngừng. Không biết được Naruto suy nghĩ như thế nào
trong lúc này.

Một màn che bằng sắt bảo vệ cho khu vực cao nhất được kéo lên, Rock Lee kinh
ngạc thấy được khung cảnh xung quanh. Nam nhân trung tuổi bắt đầu giới thiệu
với Rock Lee: “Lee, chúng tôi đang trên một cuộc hành trình để tạo ra một thế
giới hoàn hảo?”

“Thế giới hoàn hảo là gì vậy?” Rock Lee tò mò mở to đôi mắt hỏi lại.

“À để xem!” Khoé miệng Haido nhếch lên. Hắn cũng bước ra phía xa nhìn về phía
khung cảnh rộng rãi: “Cho dễ hiểu thì đó là một nơi không có chiến tranh và
những kẻ yếu thì luôn được bảo vệ.”

“Không có chiến tranh!” Lee kinh ngạc hỏi: “Thực sự có nơi như vậy!?”

“Ừ!?” Haido gật đầu nói: “Quê nhà xa xôi của chúng tôi luôn phải đối mặt với
những cuộc chiến. Chiến tranh chỉ mang lại đau thương và buồn khổ. Nó đem lại
đau đớn cho tất cả mọi người. Temujin là một trong người người đã mất người
thân trong chiến tranh.”

“Vậy cậu cũng là trẻ mò côi à?” Lee ngạc nhiên quay ra nhìn về phía Temujin.
Chỉ thấy Temujin nhắm mắt lại không có trả lời.

“Như mọi đứa trẻ khác, Temujin bị bỏ rơi trong một ngôi làng đã bị tàn phá.”
Miệng Haido trầm xuống: “Lúc đó tôi đã có một quyết định. Tôi muốn bảo vệ tất
cả những người cần giúp đỡ và thay đổi hiện trạng này. Chúng tôi muốn tạo ra
một thế giới mà mọi người không đấu đá giết hại lẫn nhau. Đó là thế giới hoạn
hảo. Đó là ước mơ của tôi. Để làm được điều đó tôi đã tập hợp những người có
cùng chung ý chí với mình. Nó tốn rất nhiều thời gian để đạt được như bây giờ.
Mặc dù không may nhưng đã có rất nhiều sự hy sinh...” Ánh mắt hắn tràn đầy
kiên định khi quay ra nhìn về phía Lee: “Này, Lee. Cậu muốn đi với chúng tôi
không?”

“Tôi rất vui lòng!” Rock Lee cười nói. Lúc này tâm trạng hắn tốt hơn một chút:
“Thế nhưng tôi còn là một ninja làng Lá. Tôi muốn thay đổi làng của tôi để
làng tôi trở nên tốt hơn.” Vừa nói hắn đưa tay gãi gãi đầu nói: “Mặc dù tôi
không đi với ngài nhưng tôi sẽ cố gắng để mọi người trong làng được hạnh
phúc!”

“Vậy thì chúng ta cùng cố gắng nhé!” Haido mỉm cười. Đột nhiên một con chồn
leo lên vai Temujin cắt đứt cuộc nói chuyện này. Tò mò với con chồn, Haido
hỏi: “Hả, nó là gì vậy!?” Thế nhưng con chồn đề phòng và nhe răng đe doạ
Haido.

“À, tôi xin lỗi!” Temujin cảm giác khó xử đưa tay nhẹ nhàng vỗ về con chồn:
“Nó theo tôi từ đoàn du mục!”

“Du mục!” Vẻ mặt Haido bình tĩnh hỏi: “Vậy sao?” Đôi mắt Haido ngưng trọng khi
nhìn về phía con chồn.

“Đại nhân Haido, có chuyện!?” Một người nữ nhân vang lên: “Đơn vị được cử đến
Phong quốc đã bị tiêu diệt!”

“Tôi đến đó ngay!” Temujin lập tức chạy tới.

“Phong quốc!?” Lee nghe được lời này kinh ngạc lập tức xoay người nhanh chóng
đuổi theo.

Nhìn hai người rời đi, Haido nhăn mày lại lẩm bẩm: “Du mục sao?”Hắn lập tức mở
miệng nói: “Fugai, ta có nhiệm vụ cho ngươi đây!”

“Cháo này quá nguội!” Nhận được bát cháo do Taruho đưa cho, người thiếu nữ
Shion trực tiếp nhấp một ngụm sau đó ném bay, vẻ mặt chán ghét nhìn về phía
bát cháo đang đổ ở phía dưới. Ngay sau đó nàng cũng ném ra vài miếng cơm nắm:
“Ta không thể ăn được cái này! Cả cái này nữa…”

“Ẳng!” Con chó trắng phát ra tiếng kêu một tiếng. Sau đó nó men theo thứ mà
thiếu nữ vừa ném bỏ trực tiếp há miệng ra ăn mấy món ngon này. Bản thân con
chó trắng cũng chẳng trê gì mấy món này cả. Dù sao đối với nó lúc này là quá
tuyệt với rồi.

“Tôi vô cùng xin lỗi!” Taruho cúi đầu thật sâu hàng lễ với thiếu nữ. Vẻ mặt
hắn mang theo ái ngại vẫn cúi đầu thật sâu.

“Mồi lửa thì sẽ làm lộ vị trí của chúng ta cho kè thù!” Ao lúc này đứng đó mở
miệng đáp lời: “Vậy nên thứ lỗi, chúng tôi không thể nào nổi lửa được! Xin nữ
pháp sư hãy tạm chấp nhận một chút đi. Sau khi cô phong ấn xong Mouryou, chúng
tôi sẽ làm một bữa thật ngon mời cô!” Vừa nói thì Ao cũng cố gắng để lộ ra nụ
cười gượng gạo.

“Hừ…” Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng, nàng đứng phắt dậy quay người đi: “Ta đi ngủ
đây!”. Bất đắc dĩ vài người phải ngồi trực đêm nghỉ ngơi xung quanh thiếu nữ.
Đảm bảo cho nàng có thể đạt được an toàn.

Trời càng trở về tối càng lạnh, người thanh niên Taruho có chút hơi buồn bã
ngồi trên tảng đá một mình ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời. Bất chợt một miếng
cơm nắm rơi vào trong người thanh niên, hắn lập tức ngẩng đầu lên thì thấy
được cậu nhóc ngồi trên cành cây cao. Câu vừa ăn cơm nắm vừa mở miệng nói:
“Ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục chạy không ngừng nghỉ đó! Anh nên ăn một chút
dưỡng sức nếu không, không có sức lực đâu!”

“Cảm ơn nhiều!” Người thanh niên cầm lấy viên cơm nắm nhưng không có ăn mà
đang ngẫm nghĩ. Thấy được cậu nhóc vẫn vô tư ăn những miếng cơm nắm thì người
thanh niên bất chợt mở miệng nói chuyện: “À, về tiên đoán cái chết của cậu…”
Cậu nhóc lập tức quay đầu nhìn về phía người thanh niên nghe được hắn nói:
“Ngài Shion chỉ có thể tiên đoán cái chết của những ai hầu hạ cho cô ấy và gần
gũi thôi.”

“Tôi thắc mắc về cái tiên đoán đó!” Cậu nhóc bất chợt mở miệng nói chuyện:
“Chẳng lẽ chưa từng có ai cố gắng thay đổi lời tiên đoán gì đó sao?”

“Không!” Người thanh niên bình đạm đáp lời: “Dù cho có cố gắng đến mấy thì khi
định mệnh đã chọn đến lúc mình chết thì chẳng thểnào tránh được. Tuy nhiên tất
cả những ai được tiên đoán đều là những người sẵn sàng hi sinh tính mạng mình
để bảo vệ ngài Shion. Tôi chắc là có lẽ ngài Shion đã chết nếu như có ai trong
số họ đi ngược lại mệnh lệnh và tìm cách để được tiếp tục tồn tại.”

Trong mắt Taruho loé lên vẻ mất mát và buồn bã: “Rồi tử đó, ngay cả người dân
trong làng cũng bắt đầu sợ hãi rằng họ sẽ bị lọt vào trong tầm nhìn của ngài
Shion. Thậm chí có những người luôn tìm cách tránh xa cô ấy ngay lập tức. DÙ
cho lời tiên đoán của cô ấy có thành sự thật hay không đi nữa đều còn tuỳ
thuộc vào ai sẽ lọt vào trong tầm nhìn!”

“Hiểu rồi!” Cậu nhóc nhớ đến mình ở làng Lá chịu cảnh mọi người xa lánh, chán
ghét và ánh mắt như nhìn vào quái vật. Shion có lẽ không giống như hắn nhưng
có lẽ nàng một phần cũng chịu cảnh giống như hắn. Bản thân cậu hoàn toàn hiểu
những cảm xúc Shion lúc này, cậu nhóc mở miệng đáp lời: “Ra đó là lý do cô ấy
trở nên như vậy sao?”

“Đúng như vậy đó!” Taruho hơi cúi đầu mở miệng nói.

“Anh sẽ chấp nhận như vậy sao?” Cậu nhóc Dan nhìn về phía Taruho, ánh mắt mang
theo nghiền ngẫm: “Nếu như cô ấy lại một lần tiên đoán rằng anh sẽ chết!”

“Cha mẹ ngài Shion đã nhiều lần che chở cho người trong dòng họ anh” Người
thanh niên mỉm cười một cách bình thản: “Anh chắc là mọi người cũng sẽ sẵn
sàng hi sinh tính mạng để bảo vệ ngài Shion. Khi nào chúng ta vẫn một lòng
không thay đổi thì định mệnh chúng ta cũng sẽ không thay đổi!”

“Hử!?” Đột nhiên cậu nhóc quay đầu lại, cậu thấy được Shion từ trong rừng đi
ra.

Thiếu nữ đi về phía người thanh niên, vẻ mặt mang theo mê mang sau đó nàng
nói: “Taruho, ngươi làm đến thế là đủ rồi! Trở về làng đi, đây là mệnh lệnh
của ta”

“Tôi không thể rời bỏ công chúa được!” Người thanh niên lập tức phản đối:
“Thưa ngài Shion!”

“Ngươi chỉ làm vướng đường thôi!” Người thiếu nữ quay đầu lại, giọng nói gắt
gỏng khó chịu.

“Đây là cách mà cô đối xử với người nguyện bảo vệ tính mạng mình sao?” Cậu
nhóc Dan nhăn mày lại, hai tay hắn ôm ngực rồi hỏi: “Vậy cô muốn gì đây, công
chúa đỏng đảnh!?”

“Công chúa lại vừa mới nhìn thấy điều gì phải không?” Taruho đột nhiên lên
tiếng mở miệng hỏi. Người thanh niên Taruho chìa tay về phía thiếu nữ, vẻ mặt
tự tin nói: “Tôi sẽ không bị nó cản trở đâu. Mong công chúa cứ nói thật ra.”

“Khi mạch của ta bắt đầu đập nhanh hơn và nghe thấy tiếng lục lạc bên tai, ta
thấy được một cảnh mộng của tương lai!” Người thiếu nữ cúi đầu, vẻ mặt buồn bã
nói: “Vừa rồi, ta lại nghe thấy tiếng lục lạc và nhìn thấy tương lai của
ngươi. Nếu ngươi cứ tiếp tục đi cùng với ta như thế này, Taruho, ngươi sẽ mất
mạng!”

“Hiểu rồi!” Cậu nhóc ôm ngực của hắn, hắn quay ra nhìn về phía đám người đang
ở trong rừng sau đó mở miệng nói: “Cô nên vào ngủ đi! Mọi việc hết thảy sẽ tốt
đẹp vào sáng ngày mai!” Nói xong thì cậu nhóc xoay người rời đi để lại hai
người khó hiểu nhìn về phía cảnh này.

Phong Quốc… tại một nơi di tích đổ nát.

Ánh đèn bập bùng chiếc đèn nhỏ chiếu sáng lên nơi này. Người thiếu niên đầu
dưa hấu mặc quần áo nịt màu xanh mở miệng chất vấn: “Ngươi thật là… ngươi có
biết ngươi đã làm gì không?”

Người thiếu niên có mái tóc vàng vuốt ngược ra phía sau mặc một bộ khôi giáp
bị trói chặt bằng dây thừng vẻ mặt đạm mạc. Hắn lạnh giọng nói: “Ta không có
gì để nói với các ngươi cả!”

“Ngươi…” Người thiếu niên giận dữ nắm thành nắm đấm để trước mặt mình. Hắn
thực sự đã nổi giận.

“Này, chờ đã, Lee…” Một lão già mặc quần áo cũ kỹ mở miệng. Chiếc mũi lão khá
to cùng với con mắt nhỏ và miệng rộng. Lão đội một chiếc mũ giống hệt người du
mục. Lúc này lão vội vàng khuyên can nói: “Từ từ, nghe ta nói đã! Ta không ngờ
các ngươi lại có thông tin hòn đá đó. Tại sao các ngươi đi tìm hòn đá?”

“Bọn ta cần nó!” Người thiếu niên nói, ánh mắt hắn cũng biến thành khát khao
và tràn đầy hy vọng.

“Ngươi không biết sự khủng khiếp của nó đâu!” Lão nhân mở miệng đáp lại. Ánh
mắt hắn mang theo cảnh cáo: “Đó là thứ không thể phục hồi!”

Vậy mà đứng trước lời khuyên giải, người thiếu niên quay ra châm chọc lão già:
“Ngươi đang lên lớp ta đó hả?” Đột nhiên ngực hắn sáng lên, ánh sáng xuyên
thấu ra áo giáp sau đó chiếu ra bên ngoài. Một luồng ánh sáng in lên tường tạo
ra hình dáng một hoa văn kỳ lạ.

“Quả như ta đã nghĩ!” Vẻ mặt ông lão trở nên trầm trọng hơn: “Ngươi mang trong
người hòn đá Gelel. Nguồn năng lượng của sự sống.”

Vẻ mặt người thiếu niên lập tức biến thành kiêu ngạo: “Nói về hòn đá thì ta
hiểu biết nhiều không thua ai đâu.”

“Nó giúp phục hồi năng lượng.”Bàn tay lão già nắm chặt đặt lên hai đùi mình:
“Sao ngươi tìm được nó?”

“Từ chủ nhân của ta, ngài Haido!” Người thiếu niên bình thản đáp.

“Ra là vậy!” Lão già hơi gật đầu tiếp tục hỏi: “Vậy là tất cả các ngươi đều có
hòn đá? Thật lạ, có lẽ ngươi từ bộ lạc xưa kia của bọn ta đã vượt biển, ngươi
không biết chuyện đó à? Có phải các ngươi có quyển sách về Gelel?”

Nghe được những lời này, người thiếu niên thoáng kinh ngạc rồi hỏi lại: “Ngươi
đang nói cái quái gì vậy?”

“Từ rất lâu, rất lâu rồi, chỉ có trường phái của chúng ta mới biết sử dụng hòn
đá.” Lão nhân vẻ mặt nghiêm túc nói: “Lee, chúng ta đã nói về điều này rồi,
nhớ không? Khi chúng tôi bị mất nước, đã có một số vượt biển. Theo truyền
thuyết, những người thuộc trưởng phái đã vượt biển. Tên ngươi là Temujin đúng
không?” Người thiếu niên quay ra nhìn về phía lão già nghe được lão nói:
“Ngươi không đến đâymà ngươi quay trở về! Chúng ta ở cùng một bộ tộc.”

“Không ai biết hòn đá làm từ đâu. Nhưng có lẽ là từ một loại đá quý kỳ diệu đã
có từ lâu rồi!” Ông lão tiếp tục giải thích: “Tổ tiên chúng tôi đã tạo ra được
những hòn đá. Và những viên ngọc, thậm chỉ tìm được cả mỏ. Những thứ nhân taọh
kỳ diệu ấy được gọi là Gelel. Với chúng, chúng tôi đã trở thành một vương quốc
hùng mạnh. Nó là một phương thuốc hoàn hảo cho mọi bệnh tật. Giúp cây phát
triển nhanh chóngvà là vật liệu quan trọng cho mọi thứ.”

Nara Shikamaru kinh ngạc mở miệng hỏi: “Lần đầu tiên cháu nghe được thứ đó!”

“Nó đã là quá khứ rồi!” Ông lão buồn bã nói, đôi mắt nhắm nghiền lại: “Sức
mạnh to lớn bao nhiêu thì kèm theo thảm hoạ bất nhiêu. Mọi người luôn tranh
giành hòn đá Gelel. Và cuối cùng, sức mạnh hòn đá được sử dụng cho chiến
tranh. Trận chiến đó thực sự vô cùng thảm khốc, có không biết bao nhiêu cánh
đồng bị phá huỷ và vương quốc bị sụp đổ hoàn toàn. Chỉ còn một số ít người còn
sống sót. Họ phong ấn hòn đá và thề sẽ cho nó ngủ yên mãi mãi.”

“Sao không phá huỷ nó đi?” Sakura kinh hãi mở miệng hỏi.

“Chỉ có những người của trưởng phái mới phá huỷ được nó!” Ông lão lắc lắc đầu
nghiêm tục nói: “Chúng tôi chỉ có thể bảo vệ nó từ đời này sang đời khác mà
thôi! Đó là truyền thuyết đã bị lãng quên!”

“Lãng quên?” Người thiếu niên tóc vàng cười một nụ cười châm chọc: “Thật nực
cười! Sau khi nghe câu chuyện, ta đã thấy rằng mình cần lấy bằng được hòn đá.”

“Ngươi…” Lee nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên ngu ngốc này!”

“Sức mạnh chỉ là sức mạnh!” Vẻ mặt người thiếu niên không có chút nào thay
đổi, hắn lạnh nhạt nói: “Quan trọng là các người ta sử dụng nó mà thôi!”

“Sức mạnh của nó vượt xa sự hiểu biết của nhân loài!” Lão già phản đối: “Không
được hồi phục nó”

“Dù sức mạnh của nó cỡ nào, ngài Haido cũng sẽ biết dùng nó đúng cách!” Người
thiếu niên lại dùng ánh mắt kiên định đáp trả: “Chiến tranh chỉ đem lại đau
khổ. Bởi vì không có ai đứng đầu để ngăn chặn. Đại nhân Haido là người sẽ
không bao giờ đem lại chiến tranh. Những câu nói của ngài đã thấm vào máu thịt
ta. Khi sống trong thời loạn lạc, làng của ta đã bị tấn công. Bọn ta, những
đứa trẻ sống sót được ngài Haido giúp đỡ. Ta muốn thực hiện mong ước của ngài
là tạo một thế giới không có chiến tranh. Đồng đội ta cũng nghĩ như vậy dù
biết hy sinh là không tránh khỏi. Đó là ước mơ của ta. Hòn đá Gelel là cần
thiết để thực hiện điều đó.”

Roạt!

Theo đó dây trói trực tiếp bị người thanh niên dùng lực bung đứt, hắn nhảy vọt
ra phía sau lưng ông lão đem ông lão túm lấy. Ba người Sakura đang muốn động
thì một thanh kiếm sắc nhọn đề ở trên cổ ông lão. Giọng nói hắn lạnh lẽo phát
ra: “Mau chỉ ta dòng chảy Gelel ở đâu?”

“Ta từ chối!” Lão già bình tĩnh như nước đáp lại.

“Vậy ta không còn cách nào khác!” Người thiếu niên lập tức vươn tay gõ mạnh
vào gáy lão già. Sau đó cậu ném thật mạnh một quả pháo sáng che mắt đám người
ngồi đây. Trong khi quả pháo phát ra ánh sáng, hắn túm lấy lão già vọt ra
ngoài cửa. Đồng thời khi đó, hắn lập tức mang theo thêm một đứa bé gái vọt ra
phía ngoài của. Thân thể nhảy lên con lạc đà chạy mất.

“Mắt tớ…” Sakura đưa tay che mặt mình, khi ánh mắt khối phục quay ra nhìn thấy
được cửa hang đã đóng lại. Ở ngoài đâu còn thân ảnh người thiếu niên cùng với
lão già. Ngay cả cô bé con cũng bị thiếu niên bắt theo làm con tin uy hiếp lão
già.

Ở phía đó vài cây số, một người thiếu niên tóc vàng nhếch miệng cười ôm ngực
nói: “Đá Gelel sao? Thật là thú vị. Hoá ra đám người tấn công Phong Quốc là
tìm kiếm đá Gelel sao? Mình rất muốn biết thứ này rốt cuộc là cái gì đây? Bọ
ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau.”


Đạo Chu - Chương #168