Năm Xưa!


Người đăng: DanteSparda

Phập, phập, phập… Mưa kiếm giấy sắc nhọn không kém gì kiếm thật. Nó trực tiếp
đâm xuyên qua mặt đất rắn chắc cắm ngập vào bên trong. Thế nhưng Jiraiya khá
nhanh nhạy lập tức nhảy lên lăn một vòng tròn tránh thoát đòn tấn công do
Konan bắn ra.

Vừa ổn định thân thể mình, miệng Jiraiya lập tức phùng ra một cái giống như
một con ếch phình miệng. Hai tay bốn chân chống xuống đất, miệng phùng ra trực
tiếp phun ra một đám dung dịch: “Dầu ếch!” Nó trực tiếp bắn trúng cả cơ thể
Konan đem cơ thể Konan ướt nhẹp. Một thứ dịch nhầy nhầy bám dích khắp khuôn
mặt cô khiến cho cô trông cực kỳ thảm hại.

Đám dịch nhờn nhơm nhớp dính trên mặt và cánh cùng với đầu tóc thiếu nữ làm
cho nàng không có cách nào sử dụng ra được nhẫn thuật. Theo đó đuôi tóc
Jiraiya lập tức kéo dài thành một cái dây trói chắc chắn đem Konan trực tiếp
bó thành một cái bánh. Hai tay Jiraiya đút tay vào túi, vẻ mặt cực kỳ hờ hững:
“Em biết không Konan… Giấy mà dính dầu thì không thể gấp được đâu. Ta nhớ được
hồi nhỏ em luôn thích việc gấp giấy. Em còn là đứa trẻ dễ thương nhất trong
đám người đó.”

“…” Konan trở nên trầm mặc không muốn nói chuyện. Nàng chỉ lẳng lặng nhìn về
phía Jiraiya.

“Chuyện gì đã xảy ra với hai đứa còn lại!” Khoé miệng Jiraiya theo đó nhếch
lên, hắn cố gắng vặn hỏi: “Ta nghe được chúng đã chết nhưng không phải thế
đúng không?” Konan lại trầm mặc không có trả lời Jiraiya. Bất đắc dĩ Jiraiya
phải tự nói tự trả lời: “Ta biết rồi! Pain là một trong hai đứa nó phải
không.”

Đến cuối cùng Konan cũng chịu mở miệng nói chuyện: “Thật sự thầy muốn gì ở
chúng tôi!?”

“Cũng không có gì nhiều!” Đôi mắt Jiraiya lại nhăn lại thật sâu: “Nếu như mấy
đứa không trong nhóm Akatsuki. Ta luôn luôn nghĩ mấy đứa đã chết nhưng đáng lẽ
ta nên suy nghĩ cặn kẽ hơn gì về những thứ đã xảy ra.”

“Thầy phải nghĩ rằng…” Konan theo đó đột nhiên mở miệng nói chuyện: “Rằng thấy
nên nghe lời Orochimaru giết hết bọn này đi nhưng thầy đã không. Thầy đã cứu
bọn tôi! Giờ thì đã quá muộn rồi!” Trong giọng nói Konan hơi thoáng quá sự mất
mát và hồi ức: “Nhưng chẳng phải chúng ta ở đây làm đúng theo những gì
Orochimaru nói sao?”

“Nếu nói vậy…” Jiraiya lập tức đưa ra kết luận: “Pain nhất định là nó!” Dường
như hắn cũng nghĩ đến thân phận Pain là một người nào đó.

Trong một căn động nhỏ với những cái cột đá. Nơi tàn tích như thế này ở Vũ
Quốc khá nhiều cũng không coi như là hiếm. Một số là tự nhiên còn một số được
các ninja sử dụng thổ độn dựng lên. Nó nhằm mục đích cung cấp nơi ở tạm thời
cho các ninja sau khi chiến đấu.

“Yahiko… Mau buông cậu ấy ra…” Một âm thanh đột nhiên vang lên. Âm thanh
truyền tới làm cho đám người đều giật mình nghe được những lời này. Ba người
Jiraiya, Orochimaru và Senju Tsunade đều không nhịn mà cùng quay đầu về phía
âm thanh phát ra.

Họ thấy được một người thanh niên có thân hình cao hơi gầy với mái tóc màu
trắng dài sau lưng và đôi mắt màu xanh xinh đẹp lấp lánh như sao trời. Hắn ăn
mặc một thân quần áo ninja làng Lá. Trong tay xách theo cổ của một thằng nhóc
tóc vàng cam ăn mặc một thân quần áo giống như một bộ đồ lặn. Khuôn mặt thằng
nhóc tròn và đôi lông mày hơi mỏng và mắt to tròn có màu nâu đang dãy dụa
trong tay người thanh niên.

“Dan…” Ba người không hẹn mà cùng kinh ngạc hô lên. Jiraiya cũng là người đầu
tiên mở miệng nói chuyện: “Tại sao cậu lại ở nơi này vậy Dan!?”

“Đồng thuật tôi cài đặt vào mắt Tsunade bị kích hoạt. Một khi nhẫn thuật bị
kích hoạt tôi sẽ nhận ra ngay lập tức…” Katou Dan thở ra một hơi sau đó đưa
tay sờ ngực của mình rồi nói: “Thật may em không có làm sao, Tsunade!” Vừa nói
thì hắn đem thằng nhóc thả rơi bịch xuống phía dưới mặt đất.

Hai người bạn của nó một cậu nhóc gầy gò với mái tóc màu đỏ hung dài và làn da
trắng bệch cùng với một người thiếu nữ tóc màu lam xinh xắn nhưng cả ba người
đều rất bẩn thỉu. Khi người bạn rơi bịch xuống phía dưới cả hai lập tức chạy
đến phía bên cạnh người cậu nhóc hỏi han ân cần: “Cậu có bị thương không,
Yahiko!?”

“Mình… mình… không có sao?” Yahiko lập tức đưa tay lên sờ sờ cái mông của hắn.
Ngay sau đó Yahiko dùng khuôn mặt cảnh giác nhìn về phía đoàn bốn người
Jiraiya.

“Vừa rồi tôi đã đi qua nơi này… Một trận chiến vừa diễn ra ở nơi đó.” Katou
Dan nghiêm túc nhìn về phía ba người: “Ở nơi đó còn rất nhiều tàn dư của ba
người. Có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao chỉ còn có ba người ở nơi này vậy?”

“Dan…” Senju Tsunade không nhịn được xúc động. Nàng lập tức chạy đến bên cạnh
Katou Dan sau đó trực tiếp nhào vào lồng ngực Katou Dan. Nàng tham lam hít thở
mùi hương quen thuộc trên người Katou Dan. Đồng thời nàng cũng cảm nhận được
hơi ấm từ cơ thể Katou Dan khiến cho nàng cảm giác được an bình.

Jiraiya cảm giác cái mũi chua xót khi thấy được cảnh này. Orochimaru lập tức
dùng giọng khàn khàn đáp lại: “Chúng tôi gặp phải ninja làng Mưa phục kích.
Dẫn đầu là hoả long Salamander Hanzo, người cầm đầu làng Mưa!”

“Thảo nào!” Katou Dan nghe được những lời này thì có chút sợ hãi. Vẻ mặt hắn
trở nên trầm trọng hơn: “Salamander Hanzo không phải kẻ yếu. Thực lực hắn so
với mấy vị Kage đều không kém chút nào. Đặc biệt ở Vũ Quốc cộng thêm kích độc,
hắn xác thực là đối thủ khó chơi.”

“Đám nhóc này…” Orochimaru theo sau đó dùng đôi mắt rắn âm lãnh nhìn về phía
đám nhóc ba người. Đối mặt với đôi mắt khủng bố Orochimaru nhìn về phía mình,
cả ba đều không khỏi run lên một cái. Hai người cô nhóc và cậu nhóc tóc đỏ bám
lấy cánh tay cậu nhóc tóc cam sau đó lùi lại về phía sau vài bước.

“Các em là ai?” Katou Dan dùng đôi mắt lấp loé ánh sao nhìn về phía ba người
nói. Đôi mắt lấp lánh như ánh sao Katou Dan làm cho cả ba người không nhịn
được thất thần. Đôi mắt này thực sự rất đẹp nó giống như bầu trời đầy sao cực
kỳ xinh đẹp.

Cậu nhóc tóc cam Yahiko lập tức trả lời: “Bọn… bọn em không có ý gì đâu? Chỉ
là anh chị có thể cho em một chút ít thức ăn sao?”

“Hê…” Jiraiya kinh ngạc nhìn về phía ba người: “Cha mẹ các em đâu?”

“Có lẽ họ đã chết rồi!” Katou Dan thay đám nhóc trả lời. Trong giọng nói mang
theo sự bất đắc dĩ: “chiến tranh này thực sự quá nhiều cô nhi sẽ xuất hiện.
Tôi đọc được trong mắt chúng sự bi thương.” Nói đến đây Katou Dan thở ra một
hơi. Hắn bất đắc dĩ lấy ra trong ngực một gói sau đó ném cho đám nhóc nói:
“Này… cầm lấy đi!”

“Đây! Cầm lấy mà ăn…” Jiraiya cũng bất đắc dĩ đưa ra một gói giấy chứa đầy
thức ăn. Ngay lập tức ba đứa nhóc nhìn về phía nhau. Chúng nuốt ực nước miếng
một cái. Ngay sau đó cả đám lập tức chạy tới vươn ra bàn tay đem đám thức ăn
cuốn sạch.

“Này…” Senju Tsunade thấy được đám thức ăn mình để trên mặt đá ở đó không xa
cũng bị đám người cuốn hết. Nàng có chút muốn nói gì đó thì bị Katou Dan giữ
chặt tay lắc lắc đầu.

Dưới cây cầu lớn, bốn người đi cùng với nhau. Đám nhóc vậy mà lẳng lặng đi
theo phía sau ba người. Senju Tsunade có chút khó chịu nói: “Các em còn muốn
cái gì nữa hả? Chúng tôi đã cho các em tất cả thức ăn rồi mà!”

“Anh chị có thể dạy cho chúng em nhẫn thuật được không?” Thằng nhóc tóc cam
cầm đầu đi đến vội vã lên tiếng hỏi: “Mọi người không phải đến từ làng Lá
sao?” Vẻ mặt nó cũng mang theo sự lo lắng nhìn về phía đám người.

Đột nhiên cô nhóc tiến về phía Senju Tsunade, bàn tay ở phía sau lưng muốn gì
đó. Ngay lập tức điều này làm cho Senju Tsunade cảnh giác lập tức rút ra thành
kunai. Tuy nhiên nàng bị Katou Dan ngăn cản lại. Theo sau đó cô nhóc lấy ra
một bông hoa bằng giấy đưa về phía Senju Tsunade rồi cười nói: “Cảm ơn! Cái
này tặng cho anh chị!”

“Sao chúng ta không giết hết chúng đi nhỉ?” Âm thanh khàn khàn tự miệng
Orochimaru phát ra.

“Cái gì?” Đám nhóc giật mình vì lời Orochimaru nói. Tất cả đều lùi lại thân
thể của mình vẻ mặt mang theo sợ hãi nhìn về phía bốn người.

Orochimaru tiếp tục giải thích: “Bọn chúng đã mết hết người thân. Giờ chỉ có
đau khổ và tuyệt vọng mà thôi! Giết hết bọn chúng là tốt nhất.”

“Cậu nói thế mà nghe được hả, Orochimaru!” Jiraiya liếc đầu sang nhìn về phía
Orochimaru rồi mở miệng quở trách.

“Orochimaru, cậu may mắn hơn bọn nhóc này được sinh ra tại làng Lá!” Katou Dan
ôm ngực của mình sau đó liếc mắt nhìn về phía Orochimaru. Trong giọng nói
Katou Dan mang theo châm chọc nhìn về phía Orochimaru: “Nếu hiện tại đổi thân
phận cậu với bọn nhóc cậu sẽ có cảm giác gì? Đừng tự quyết định vận mạng người
khác như vậy, Orochimaru. Mặc dù chúng ta là ninja nắm giữ sức mạnh vượt trên
người thường nhưng đó không phải lý do chúng ta có thể tự do quyết định vận
mệnh người khác.”

Vừa nói đến đây thì Katou Dan mỉm cười nhận lấy bông hoa giấy sau đó không
quên sờ đầu cô nhóc rồi an ủi: “Cảm ơn em!” Nụ cười thân thiện làm cho bọn
nhóc thoáng trở nên an tầm hơn. Katou Dan đi tới bên cạnh Senju Tsunade đem
bông hoa cài lên tóc của nàng. Lúc này, hắn ôm ngực nhìn về phía đám nhóc nói:
“Anh muốn biết các em muốn học nhẫn thuật làm gì không? Phải biết rằng trở
thành ninja cũng có nguy hiểm. Nếu các em là người bình thường khi gặp phải
ninja có lẽ họ sẽ tha cho các em một mạng nhưng nếu như các em có chakra biết
sử dụng nhẫn thuật họ sẽ coi các em như kẻ địch giết các em không thương tiếc
gì. Trở thành ninja phải đối mặt với nguy hiểm vượt qua người thường, mỗi ngày
sống phải lơm lớp lo sợ không biết mình sẽ hy sinh lúc nào. Ta nói đến đây các
em vẫn muốn trở thành ninja sao?”

“Tôi muốn học được nhẫn thuật!” Yahiko cắn hàm răng đáp lời Dan: “Nơi này luôn
mưa. Tôi ghét nó. Cái đất nước này giống hết như một đứa bé to xác. Tôi muốn
thay đổi nó và sẽ bảo vệ mọi người. Tôi sẽ khiến cho nó trở thành một đứa hoà
bình không còn chiến tranh nữa.”

“Vậy còn hai em thì sao?” Bàn tay Dan đưa lên sờ cằm của mình: “Ta muốn nghe
được ý kiến của hai em?”

“Em muốn bảo vệ Yahiko cùng với Nagato!” Cô nhóc hơi run run sau đó khẽ liếc
mắt nhìn về phía hai người bạn. Trong ánh mắt mang theo kiến định.

“Em muốn bảo vệ những người bạn của mình!” Cậu nhóc có mái tóc màu đỏ che kín
khuôn mặt và làn da nhợt nhạt trả lời với giọng nho nhỏ.

“Được rồi!” Katou Dan trở nên gật đầu một cái. Hắn đi về phía cô nhóc và dùng
ngón tay chạm vào trán cô nhóc tóc làm. Cô nhóc mở to mắt kỳ quái nhìn về phía
Katou Dan. Sau đó cô nhóc thấy được bàn tay Katou Dan sáng lên một quả cầu màu
xanh. Quả cầu theo đó đi vào trong ngực cô bé và biến mất. Hai người đồng bạn
cùng với cô nhóc ngơ ngác nhìn về phía ngực nơi quả cầu xanh biến mất. Katou
Dan mở miệng nói chuyện: “Đó coi như món quà trước khi đi ta tằng các em đì.
Dù sao các em đã tặng cho ta một bông hoá giấy tuyệt đẹp!”

“Dan…” Senju Tsunade mở miệng hỏi chuyện: “Anh định dạy cho bọn nhóc nhẫn
thuật thật sao?” Vừa nói nàng vừa liếc mắt nhìn về phía Katou Dan.

“nếu vậy…” Jiraiya đột nhiên mở miệng: “Vậy để tôi ở đây với bọn nhóc đi!”
Thực ra thì Jiraiya cũng không thích cảnh Tsunade và Dan đi cùng với nhau. Thứ
hai hắn cũng lo lắng cho đám nhóc này. Sợ rằng đám nhóc này sẽ đi sai đường.
Nhìn ba người ngạc nhiên, Jiraiya bất đắc dĩ: “Chỉ đến khi nào bọn chúng có
thể tự chống chọi… Đây là điều tốt nhất tôi có thể làm!”


Đạo Chu - Chương #130