Thầy Trò Gặp Lại


Người đăng: DanteSparda

Jiraiya dùng ánh mắt kỳ quái quan sát tên ninja làng Mưa: “Một vị thần hử?”

“Đúng vậy!” Ninja làng Mưa dùng vẻ mặt sùng bái trả lời.

Hai tay Jiraiya cũng vì thế ôm lấy ngực của mình. Đôi mắt trong chốc lát nhắm
nghiền lại. Trong một thời gian ngắn, Jiraiya lâm vào trạng thái suy tư. Đến
cuối cùng hắn vẫn mở mắt ra nhìn thẳng về phía ninja làng Mưa hỏi lại: “Vậy
thì vị thần các ngươi muốnlàm gì? Tuy các ngươi chỉ là vô danh tiểu tốt nhưng
cũng biết ít nhiều chứ hả?”

“Đó là chuyện của thần thì…” Ninja làng Mưa hơi nhếch miệng cười gượng gạo:
“thì làm sao mà chúng tôi biết được!”

“Vậy hả?” Jiraiya mở miệng đáp lời: “Các ngươi có biết gì về Akatsuki hay
không?”

“Akatsuki sao?” Tên ninja làng Mưa hơi lộ ra suy tư. Ngay sau đó hắn hơi quay
đầu đi khi nói chuyện: “Nghe đồn Akatsuki có liên quan tới thần. Tuy nhiên tôi
chẳng biết gì về nó cả.”

“Hừm…” Jiraiya lạnh lẽo nói: “Tay chân người bị trói lại một để cho ngươi khỏi
chạy. Hai là hễ ngươi nói dối thì ta sẽ biết ngay lập tức…” Bàn tay hắn đưa
lên đe doạ: “Nào! Giờ nói cho ta mọi thứ mà người biết. Nếu như không thì nửa
đời còn lại có ngươi sẽ phải chìm ngập trong bùn lầy và đi ăn côn trùng mà
thôi!”

“Gừ…” Hai hàm răng ninja làng Mưa khẽ cắn vào nhau. Đôi mắt hắn nhắm chặt lại,
hắn cố nén cảm giác sợ hãi ở bên trong lòng mình. Miệng hắn phát ra âm thanh
cứng rắn lại hơi mang yếu ớt và run run: “Làm đi! Biến tôi thành có đi! Tôi sẽ
không nói thêm một lời nào nữa!!! Tuy rằng chúng tôi chỉ là thuộc hạ không
đáng một xu nhưng chúng tôi cũng có danh dự riêng của mình. Chúng tôi cũng là
những ninja. Tôi đã không còn gì để nói với ông, một kẻ ngoại cuộc chẳng hiểu
gì về đất nước này cả.” Nói xong hắn thở ra gấp gáp: “Hộc… hộc…”

“Ngươi nói phải!” Dường như Jiraiya có chút động dụng vì những lời nói của
ninja làng Mưa. Ninja làng Mưa thấy được Jiraiya quay người rời đi. Giọng nói
âm thanh ấy vẫn vang vọng trong tim ninja làng Mưa: “Mặc dù ngươi chỉ là ninja
thấp nhất nhưng ngươi cuối cùng vẫn là một ninja. Dùng cực hình tra khảo thì
không phải cách làm của ta. Câu chuyện của chúng ta dừng ở đây đi… nhưng mà
người phải ở lại đây một thời gian!” Jiraiya đã bước chân ra khỏi cửa: “Ta
nghĩ có lẽ những thông tin còn lại ta có thể tìm thấy câu trả lời từ vị thần
của ngươi.” Theo sau cánh cửa bằng thịt bắt đầu từ từ khép kín lại.

Một người thanh niên tóc cam và đôi mắt Rinnegan nhìn chăm chú về phía vách
tường. Cánh tay hắn từ từ đưa lên hướng về phía bức tường. Đột nhiên bức tường
phản ứng sau đó nó trực tiếp co dãn sang hai bên để lộ một cái cửa động lớn.
Người thanh niên theo đó bước vào phía bên trong.

Ở bên trong có sáu chiếc giường có hình thù kỳ quái giống như một thiết bị
công nghệ cao. Năm người nằm ở năm vị trí năm cái giường khác nhau. Duy chỉ có
duy nhất một chiếc giường còn trống rỗng. Người thanh niên theo đó nằm lên
trên đó. Đôi mắt hắn từ từ nhắm lại, giọng nói nhè nhẹ vang lên: “Đã đến lúc
đi tóm tên xâm nhập đó rồi!”

Dưới chân cầu, một cái đầu ếch ló đầu ra phía ngoài. Nó há miệng ra trực tiếp
nhổ ra một người ninja làng Mưa với râu dê xồm xoàm. Từ miệng người ninja làng
Mưa phát ra mệnh lệnh: “Nhanh về làng Lá. Tìm Ibiki, hắn sẽ biết xử lý tên
ninja còn lại như thế nào!?”

“Ộp!” Con ếch cực kỳ nhân tính phát ra một âm thanh trả lời. Theo sau đó nó
trực tiếp chìm nghỉm vào trong lòng đất. Để lại chỉ là một cái gợn sóng nhẹ.

Bàn chân dẫm trên mặt nước, ninja làng Mưa khẽ lấp trong chiếc cột đá lớn. Hắn
dụng giọng nói nho nhỏ tự nói với mình: “Ừm hy vọng mọi chuyện êm xuôi!” Bàn
tay hắn nhẹ nhàng chạm vào chiếc cột đã và dẫm mạnh lênmắt đất. Thân hình theo
đó nhanh chóng biến mất. Người ninja làng Mưa không biết được rằng mình đã bị
một con bướm bằng giấy theo dõi.

Con bướm đập nhẹ đôi cánh, nó bay vào trong một góc tối và ở nơi đó một khuôn
mặt thiếu nữ lấp ló ra phía ngoài. Nàng đã trông thấy tất cả cảnh tượng này ở
trong mắt. Theo sau đó con bướm giấy bắt đầu từ bốn phương tám hướng tập trung
lại và hình thành thân thể một người ở trên đỉnh tháp.

Người thanh niên tóc cam nhìn nửa người thiếu nữ lơ lửng trong không khí. Hắn
vội vã hỏi: “Sao hả?”

“Là Jiraiya!” Thiếu nữ chần chờ một chút sau đó khẽ nhấp đôi môi mềm mại trả
lời.

“…” Một người thanh niên cũng có Rinnegan tuy nhiên khuôn mặt hắn hoàn toàn
khác biệt so với người thanh niên trước kia. Mái tóc hắn màu vàng và buộc
thành đuôi ngựa. Trên trán có đeo băng tráng làng Mưa và có một vạch ngang cho
thấy biểu hiện sự phản bội. Một ngọn tóc vàng ở phía bên phải mặt. Mặt hơi
thon và mắt hẹp dài. Điểm đặc biệt là trên mặt hắn cắm chằng chịt những thanh
sắt màu đen. Giọng nói âm lãnh từ miệng hắn phát ra: “Thầy Jiraiya sao? Cái
tên này đã gợi lại nhiều chuyện!”

“Chúng ta phải làm gì đây, Pain!?” Thiếu nữ lơ lửng trên không trung.

“Giết chết ông ấy!” Giọng nói thanh niên không mang chút tình cảm nào vang
lên: “Tôi đã không còn chút nào cảm tình với ông ta. Tôi sẽ lấy thân xác này
để giết chết kẻ đột nhập thế thôi!” Mắt hắn khẽ liếc nhìn về phía sau: “Cho
tôi biết vị trí ông ta đi!”

“Được thôi!” Thiếu nữ tóc lam khẽ trả lời. Cơ thể nàng lại biến thành từng
mảnh giấy và bay phấp phới ra phía ngoài. Trước khi rời đi, nàng cũng nói với
Pain: “Tôi sẽ cầm chân ông ấy cho đến khi cậu đến được nơi đó.”

“Nếu có cơ hội thì cô giết ông ấy đi!” Người thanh niên lạnh lùng đáp lời.
Thân thể hắn vọt thẳng xuống phía dưới. Hắn bắt đầu truy đuổi theo đám giấy
chỉ đường.

Người ninja làng Mưa lúc này đi vào trong một căn phòng rộng rãi. Đột nhiên
tiếng kỳ quái rơi vào tai hắn. Ngay lập tức hắn ngẩng đầu lên nhìn thì thấy
được một đám giấy trắng xuất hiện. Đám giấy trắng bắt đầu bao bọc lấy tên
ninja làng Mưa làm cho tên ninja làng Mưa hoảng hồn lại. Khi cả người hắn bị
bọc kín bằng giấy trắng thì một người thiếu nữ được tập hợp bằng những mảnh
giấy trắng xuất hiện cầm trong tay một mũi thương bằng giấy đưa lên.

Đột nhiên từ cái bóng của ninja làng Mưa trồi ra một người nam nhân to con tóc
trắng. Hắn trực tiếp phùng mồm trợn má phun ra một quả cầu lửa khổng lồ đánh
về phía người thiếu nữ.

Hừng… Đám giấy bị ngọn lửa khủng bố thiêu rụi. Một thân ảnh hơi chút chật vật
từ trong đám khói xuất hiện. Khuôn mặt cùng cơ thể nàng giống như được làm
bằng nhiều mảnh giấy ghéo với nhau. Giọng nói nàng mang theo châm chọc: “Đây
chỉ có thể là thuật bóng ếch phải không, thầy Jiraiya!?”

Rời khói cái bóng ninja làng Mưa, Jiraiya thở ra một hơi: “Ta muốn dùng hắn
làm mồi nhử để nhử Pain ra nhưng ai ngờ lại gặp được ngươi ở đây?” Vẻ mặt
Jiraiya mang theo bất ngờ, hàng lông mày màu trắng nhăn lại thật sâu: “Konan!
Em đã tiến bộ khá nhiều và cũng trở thành một nữ nhân xinh đẹp tràn đầy nguy
hiểm.”

“Ta đã nghĩ em đã chết!” Bàn tay Jiraiya đưa lên sờ cằm của mình: “Nhưng không
ngờ lần này lại gặp lại em chỉ là một đống giấy phấyn phơ trong gió mà thôi!”

“Cô…” Ninja làng Mưa kinh ngạc nhìn về phía thiếu nữ đang lơ lửng trong gió.
Miệng hắn há hốc mở ra: “Cô là thiên sứ của Pain!?”

“Vậy ra em là thiên sứ” Jiraiya ngước nhìn về phía Konan: “Là người truyền đạt
mệnh lệnh của thần hả Konan?”

“Tên này là kẻ đột nhập…” Ninja làng Mưa sợ hãi chạy trốn nhưng hắn không quên
nhắc nhở: “Cô hãy mau giết hắn đi!”

“Mau rời khỏi đây!” Konan lập tức ra lệnh.

“Vâng…” Ninja làng Mưa nghe thấy vậy chạy trốn cực nhanh. Jiraiya hơi ngẩng
đầu nhìn về phía ninja làng Mưa. Tuy nhiên hắn cũng không ngăn cản tên này
chạy trốn. Bấy giờ hắn mới quay ra tiếp tục trò chuyện với Konan.

Jiraiya dùng đôi mắt nheo lại thật sâu nhìn về phía Konan: “Ai là Pain vậy?”

“Thầy không cần phải biết điều đó đâu, thầy Jiraiya!” Đột nhiên một đám giấy
trắng bắt đầu tụ tập về phía sau Konan. Ngay theo sau đó Jiraiya ngẩng đầu lên
nhìn về phía trên thấy được sau lưng Konan đã tụ tập một đám giấy biến thành
một đôi cánh khá lớn.

“…” Hai tay Jiraiya ôm ngực, hắn mở miệng hỏi: “Em nghĩ mình là thiên sứ thật
sao, Konan!?”

Vậy mà đáp lại Jiraiya là đôi mắt lạnh lùng của Konan. Nàng mở miệng với giọng
nói trầm trầm: “Tôi phải giết thầy thôi vì đây là lệnh của thần!” Theo sau đó
đôi cánh Konan bắt đầu vẫy mạnh một cái. Một đám giấy xếp hình thành những mũi
kiếm sắc bén bắn vút về phía Jiraiya. Chúng hoá thành hàng nghìn hàng vạn
giống như một cơn mưa kiếm bao phủ Jiraiya.


Đạo Chu - Chương #129