Thượng Linh Quyết


Người đăng: ๖ۣۜVô ๖ۣۜCực

Ly Hạ đi vào một vách núi gần đó. Nơi đây là hắn trong lúc vô tình phát hiện.

Ở chỗ này có một cái hang động, khá an toàn vì có nhiều bụi cây che lấp, không
dễ phát ra mùi cho yêu thú bất kì yêu thú hay động vật nào phát hiện cả.

Đi vào hang động Ly Hạ trực tiếp ngồi xuống.

Hắn mặc dù có trong ngực quang cầu cung cấp năng lượng nhưng thân thể vẫn quá
yếu đuối, cũng không thể trong thời gian dài chịu đựng được.

Nghỉ ngơi chừng một tiếng, cảm thấy thân thể đã hoàn toàn khôi phục.

Ly Hạ bắt đầu thu dọn.

Đầu tiên, hắn đem xung quanh lá cây, hoa cỏ thu thập lại. Tất cả chỉ cần còn
tươi thì hắn trực tiếp ngắt lấy.

Rồi lại mất một lúc giã nhuyễn. Sau cùng hắn bắt đầu bôi những cái kia hoa lá
mà hắn đã giã nhuyễn vào dưới nền đất, vách đá xung quanh.

Lúc này, cả hang động tràn ngập cũng chỉ một mùi nồng nặc hoa lá, che lấp đi
tất cả mùi vị còn sót lại kia.

Ly Hạ mặt không biểu tình, bắt đầu đem tất cả đồ vật trên người lấy xuống.

Đàu tiên là đám nhẫn, vòng tay trữ vật đều bị hắn ném sang một bên.

Lại từ trong ngực đem quả cầu màu trắng để xuống. Sau đó lấy ra một cây dao
găm. Lưỡi dao sáng bóng lấp lóe, chỉ nhìn liền đủ biết cây dao găm là một cây
dao găm được chăm sóc kĩ lưỡng.

Cây dao găm này là lúc Ly Hạ khiêng thi thể của Bách Giai Thảo đi tìm nơi mà
Ly Thiên Vân chết ở gần đó tìm được đấy.

Cây dao găm này hẳn là của một tên cướp nào đó. Mà tất cả cũng tiện nghi cho
Ly Hạ.

Bởi vì bước kế tiếp của hắn là không thể thiếu đi được một vật sắc bén rồi. Mà
lúc này lại đến một cây dao găm tốt thì cũng coi như là may mắn đi.

Đem trên người quần áo lột bỏ. Lại lau sạch toàn thân một hồi. Chắc chắn đã
sạch sẽ về sau, Ly Hạ đi đến một chỗ đất mà hắn đã dọn sạch gần đó.

Trên tay chỉ cầm theo quả cầu mà trắng và con dao găm.

Khoanh chân ngồi xuống đất, lại hít sau mấy hơi để thân thể đạt đến điều kiện
tốt nhất về sau Ly Hạ chậm rãi đưa màu trắng quả cầu đến trước ngực mình.

Mà màu trắng quả cầu giống như có linh tính vậy. Vậy mà trôi nổi ở trước ngực
hắn. Cũng lúc đó xuất ra một cái linh lực sợi tơ cắm vào ngực hắn.

Đã xong một việc, Ly Hạ lại chậm rãi nâng lên cây dao găm.

Xoẹt!

Âm thanh găm vào da thịt vang lên, cũng lúc đó nồng nặc mùi máu tươi xuất
hiện. Bất quá cũng chỉ vừa mới xuất hiện liền bị cả vùng hang động nồng nặc
mùi hoa lá cho che lấp.

Một mặc không biểu tình nhìn đâm vào tay trái mình con dao găm kia, Ly Hạ lại
tiếp tục rút ra con dao. Lại tiếp tục đâm vào bắp tay trên người mình.

Hắn đâm mỗi lần đều rất chuẩn. Mỗi một lần đăm đều xuyên qua cả vùng xương
nhưng lại không trúng những mạch máu lớn khiến cho hắn không chảy quá nhiều
máu.

Xoet, xoẹt....

Âm thanh rợn người vẫn tiếp tục vang lên. May mắn là nơi này không bị người
thấy. Nếu không, chỉ việc nhìn một đứa trẻ bốn, năm tuổi 'trình diễn' một màn
tự hành xác này chắc chắn ai cũng phải cảm thấy ớn lạnh.

Ly Hạ lại tiếp tục đâm, mỗi một lần đều rất dùng sức. Tất cả đều xuyên qua
xương của hắn.

Từ cánh tay, lại xuống đùi, rồi xuống bắp chân.

Lại từ chân Ly Hạ nâng lên tay phải của mình. Lại đâm vào vùng xương sường của
hắn. Hết thảy 24 chiếc sương Ly Hạ đâm không bỏ sót một cái nào cả.

Lúc này, sắc mặt của hắn đã vô cùng trắng, trắng không còn một chút máu. Mà
thân thể của hắn cũng dần giảm đi nhiệt độ rồi.

Nếu không phải có quả cầu màu trắng cung cấp linh lực thì có lẽ hắn đã chết
khi mà chỉ mới thực hiện được phân nửa quá trình rồi.

Nhưng vẫn như lúc vừa bắt đầu vậy. Khuông mặt, ánh mắt của Ly Hạ vẫn vô cùng
bình tĩnh.

Lần này, Ly Hạ lại dùng cánh tay trái kia cầm lên dao găm không chút do dự đâm
vào tay phải mình.

Để cho cánh tay phải cũng phải cũng có cùng tình huống giống như tay trái vậy.

Một lần cuối, Ly Hạ nhìn vào con găm tràn đầy máu tươi kia. Vẫn không do dự.

Lần này mục tiêu của nó cũng không phải là tay, chân, các đốt xương nữa. Mà
lần này hắn đưa mục tiêu nhắm thẳng vào trái tim mình.

Cũng cùng lúc đó, Ly Hạ cũng bắt đầu vận lên một loại pháp quyết công pháp.

Con dao găm vào xuyên qua cả trái tim Ly Hạ, theo một đường hơi lệch con dao
lại thuận chiều mà găm vào vùng xương cột sống của hắn.

Lấy chút sức lực cuối cùng để rút ra con dao. tùy tiện buôn thả nó.

Ly Hạ lúc này mới nhắm mắt lại. Mà lúc này thân thể của hắn cũng không còn dấu
hiệu của sự sống.

Ly Hạ sẽ thực sự chết sao?

Không, đáp án dĩ nhiên là không rồi.

Cũng theo thân thể Ly Hạ mất đi một tia sinh khí một chớp mắt kia.

Ông....

Quả cầu màu trắng đột nhiên phát ra một luồn ánh sáng mãnh liệt, chiếu sáng cả
hang động.

Lấy một loại tốc độ vô cùng nhanh chóng bay thẳng vào tim của Ly Hạ.

Trực tiếp chui vào buồng tim của hắn, để nguyên bản đã ngừng đập trái tim lúc
này lại nhảy lên.

Mà dị biến cũng lúc này phát sinh.

Tách, tách...

Âm thanh như mưa rơi lúc này lại xuất hiện. Nhưng cái này lại không phải mưa
bình thường.

Mà tất cả đều là máu của Ly Hạ.

Rất khó tưởng tượng máu giống như là ống nước bị ép vậy, theo từ trong những
vết đâm từ trên người Ly Hạ mà phóng ra.

Máu rơi vãi khắp nơi, không ngừng mà bay ra.

Nhưng dù sao thân hình của Ly Hạ cũng quá nhỏ. Cũng không thể có được bao
nhiêu máu cả. Nên cũng chỉ trong vòng vài giây tất cả đều ngừng lại.

Cảnh tượng này dù chỉ diễn ra trong phút chốc, nhưng nếu để bất kì một người
nào thấy được thì hẳn là cả đời đều không quên được.

Theo mọi thứ dừng lại, mọi âm thanh lắng đọng lại.

Đứa trẻ Ly Hạ toàn thân đều là máu lúc này như một người chết vậy. Không có
một dị động, không có dấu hiệu nào của sự sống cả.

Nhưng cũng không ai biết, bên trong thân thể của hắn lúc này lại phát sinh một
loại kỳ dị biến hóa.

Mà loại biến hóa này cũng đem thân thể của hắn từ 'người' cải tao thành một
loại nào đó 'không phải người' tồn tại.


Ba ngày sau.

Trong hang động tối tăm không nhiều lắm ánh sáng kia.

Một cái không chút nhúc nhích mà toàn thân trần truồng đứa trẻ ngồi xếp bằng ở
đó.

Bên cạnh xung quanh tất cả đều là một màu đen đỏ. Lốm đốm có thể thấy được đây
là máu đã đông dặc.

Những lốm đốm này gần như vương vãi khắp cả hang động nhưng cũng đã không còn
được bao nhiêu mùi cả. Cũng không hấp dẫn được cái khác sinh vật lại đây.

Theo thời gian trôi đi. Không gian xung quanh im ắng.

Vốn, giống như một cái tượng đá không chút nào động tĩnh xếp bằng đứa trể lúc
này lại có dị động.

Như là cứng ngắc thân thể lại được hoạt động, vậy mà rung lên một cái.

Theo cái rung này, đưa trẻ kia cũng mở mắt.

Mà ánh mắt của đứa trẻ này rất đặc biệt.

Không có trưởng thành sớm kiên nghị, hay nhìn thấy quá nhiều thứ tạo nên sự
khôn khéo.

Mà có, tất cả đều chỉ là bình tĩnh. Một loại bình tĩnh đến không thể diễn tả
được bằng lời xuất hiện lên trên đôi mắt, cũng như trên khuôn mặt kia.

Mà đứa trẻ này cũng chính là Ly Hạ rồi.

Ly Hạ lúc này cúi đầu xuống, cũng không hoạt động mạnh thân thể mà chỉ nhẹ
nhàng nắm tay lại.

Theo Ly Hạ nắm tay lại, trên người hắn những cái kia đã đông đặc dòng máu
giống như bướm phá kén vậy. Cứ như vậy mà tách ra.

Để lộ ra nhỏ bé mà non nớt thân thể.

Nhưng kì lạ là ba ngày trước những vết thương kinh khủng kia lúc này vậy mà
biến mất.

Mà không chỉ là biến mất, mà thậm chí một chút vết sẹo cũng không để lại.

Trên thân thể, làn da bóng loáng như ngọc. Không một chút tì vết.

Đứng lên, trên để trên người những cái kia tầng tầng lớp lớp máu đông cũng như
tạp chất rơi ra.

Thoáng quan sát thân thể một lúc, lại quan sát xung quanh một hồi.

Đã đảm bảo tất cả về sau. Ly Hạ đi tới một tảng đá gần đó. Đem tảng đá dời đi
để lộ ra bên trong là những đồ vật mà lúc trước hắn đã dẹp đi.

Tùy ý lấy một mảnh vải lau sạch thân thể. Ly Hạ nhanh chóng mặc vào quần áo.

Thu dọn hết tất cả đồ vật. Hắn trực tiếp rời khỏi hang động. Nơi này mặc dù
vẫn còn một chút mùi hoa lá nhưng cũng không thể giữ được quá lâu.

Nếu hắn còn nán lại thêm lâu hơn nữa. Có lẽ sẽ có nguy hiểm nào đó đang chờ
hắn.

Trong lúc di chuyển, thân hình Ly Ha lấy một loại nhanh chóng tốc độ di
chuyển.

Gần như mỗi bước hắn bước ra đều xuất hiện ở mười mét bên ngoài.

Chạy xa hơn khoảng hai dặm đường Ly Hạ bắt đầu thả chậm lại tốc độ.

Hắn cũng rãnh rỗi có thời gian để quan sát tình trạng của mình rồi.

Tùy ý vung ra một cú đấm.

Đáng sợ tiếng xé gió vang lên. Mà mặt đất xung quanh hắn cũng bị thổi lên một
tầng bui bặm.

Giữ nguyên tư thế một lúc hắn mới thu tay lại.

"Thượng Linh Quyết tầng một, thành." Lẩm bẩm một câu, Ly Hạ lại tiếp tục cất
bước rời khỏi nơi này.


Đăng Thiên - Chương #7