Năm Năm


Người đăng: ๖ۣۜVô ๖ۣۜCực

Một luồng ba động cực kì yếu ớt từ trên bàn tay Ly Hạ phát ra. Yếu đến gần như
không cảm nhận được.

Nếu có thể quan sát được trong lòng bàn tay Ly Hạ thì chắc có thể thấy một hạt
rất nhỏ, còn nhỏ hơn cả nguyên tử. Đây là cấp độ của hạt căn bản.

Bảy màu hạt căn bản lúc này động một chấn động một chút, cùng lúc trên đó xuất
hiện một luồn sức hút kinh khủng.

Lấy bàn tay Ly Hạ làm trung tâm. Năng lượng xung quanh đất trời bắt đầu kịch
liệt dao động lên.

Mà cùng lúc đó, đang thục mạng bỏ chạy tên bệnh hoạng đột nhiên ngẩn ngơ.
Trong cảm giác của hắn, chung quanh thiên địa lấy một loại kì quái dao động mà
không ngừng tụ tập lại.

Mà điểm tụ tập xung quanh lại là chỗ của đứa trẻ tên Ly Hạ kia. Đòng thời
trong đầu hắn xuất hiện một ý nghĩ hoang đường.

Tầm mắt của hắn rất tốt, hắn có thể thấy rõ ràng thiên địa xung quanh giông
như đầu phục vào bàn tay thiếu niên đó. Mọi thứ tróng lúc này, mọi tồn tại đều
trở nên vô nghĩa.

"Dẫn động thiên địa lực lượng, hắn là ai. Là Tạo Hải Cảnh cường giả sao?"
Nhưng mà lúc này ý nghĩ của hắn cũng không dừng lại.

Giống như hiểu cái gì, tên bệnh hoạng đột nhiên điên cuồng hét lên :

"Ngươi là ai, một Kiếp Biến kì cường giả sẽ không......" Nhưng không chờ tên
bệnh hoạng nói tiếp. Kinh khủng thiên địa lực lượng lúc này trực tiếp đè ép
lên người hắn.

Lấy một loại tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, thân hình tên bệnh
hoạng giống như một đống cát bị thổi bay vậy. Trực tiếp tan ra thành bụi bặm.

Mà cùng lúc đó. Theo tên bệnh hoạng tan biến còn có những tên cướp lúc nãy đi
theo hắn. Không dừng lại ở đó.

Chu vi mười triệu mét thiên địa giống như bị khuất phục vậy, cũng mãnh liệt
dao dộng lên.

Nhưng mà lúc này cũng không có xuất hiên tình huống những người khác bị biến
thành tro buội.

Có, cũng chỉ là những người đã từng tính toán vợ chồng Ly Thiên Vân vậy. Cũng
giống như tên bệnh hoạng, không một chút cảm giác, cũng không hiểu một chút gì
mà hóa thành tro bụi, tiêu tán trong đất trời.

Mà những người bình thường thì chỉ có cảm giác một trận kinh hoàng. Bất quá
chỉ kéo dài gần mười phút tất cả đều trở lại bình thường.

Nhưng mà còn chưa kịp thở dài, tất cả những cái kia tu luyện giả sắc mặt đại
biến. Bởi vì trong cảm giác của bọn hắn, xung quanh thiên địa không còn một
tia nào linh khí. Phải nói là giống như đột nhiên biến mất dạng vậy.

Mà mười triệu dặm thiên địa linh khí bị đẫn động. Cái này động tĩnh là cỡ nào
mạnh mẽ. Trong phút chốc hàng loạt những tia sáng bỗng nhưng từ bốn phương tám
hướng tụ tập lại, lấy một loại cực đoan tốc độ mà xuất hiện ở gần đó.

Khi mà những tia sáng kia bắt đầu tản đi thì xuất hiện bên trong là thân hình
của những người khác nhau.

Có người mặc đạo bào, có người ăn mặc tùy tiện, cũng có người ăn mặc trường
bào như hoàng công quý tộc.

Nhưng ánh mắt của tất cả mọi người cũng không đi nhìn những người đó một chút.
Mà tất cả chỉ tập trung vào khu rừng vô danh kia.

"Mười triệu dặm thiên địa linh khí đột nhiên bị hút sạch, cái này chẳng lẽ nào
là có dị bảo xuất thế?" Một tên trường bào lão giả thì thào nói.

"Cái này hẳn chính là như vậy. Chỉ có dị bảo xuất thế mới gây ra động tĩnh lớn
như vậy." Lúc này, một tên thanh niên cũng đột nhiên xen miệng vào một câu.

Mà nghe cả hai người kia nói như vây. Tất cả ánh mắt của những người ở đây bắt
đầu trở nên hừng hực lên.

Có người không kịp kích động mà trực tiếp nhảy vào vào vòng xoáy linh khí
trung tâm. Bởi theo cảm giác của hắn cái này vòng xoáy mặc dù nhiều linh khí
nhưng đối với hắn thì không có mang đến bao nhiêu ảnh hưởng cả.

Thấy vậy, cũng có người kích động trực tiếp nhảy theo. Nhưng mà nói đi cũng
phải nói lại. Ý nghĩ của hắn là rất tốt nhưng sự thật luôn phủ phàn như vậy.

Theo thân hình tên kia nhảy vào tích tắc. Mọi người còn có thể thấy được vẻ
mừng như điên hiện lên trên mặt hắn. Có người muốn còn muốn lấy ra pháp khí
của mình oanh kích tên kia.

Nhưng cũng không chờ được như vậy thân hình tên đầu tiên nhảy vào kia đột
nhiên hóa thành bụi bặm, rồi bị vòng xoáy linh lực hút vào rồi biến mất mà mọi
người không có một chút kịp phản ứng nào.

Kèm theo đó là những âm thanh kêu thảm thiết vang lên. Những âm thanh này phát
ra là từ những kẻ muốn đuổi theo tên đi đầu nhưng không kịp dừng lại mà va
chạm với vòng xoáy.

Có kẻ trực tiếp tan biến, cũng có kẻ ở vì đuổi theo không kịp mà chỉ chạm tới
một phần nhỏ của vòng xoáy. Nhưng như vậy cũng làm cho những kẻ đó bị thương
nặng hay biến mất một tay hay chân.

HÍT

Lúc này, những âm thanh hít khí lạnh vang lên. Những kẻ còn sống sau khi va
chạm với vòng xoáy thì tiếp tục kêu thảm. Mà những người còn chưa vọng động
thì may mắn không thôi. May mắn, bọn hắn không quá gâp tiến vào.

Nếu không, kết quả của bọn hắn cũng không gì hơn những kẻ đi đầu kia. Kết cục
chính là tan thành tro bụi.

Cũng không cần ngẫm lại, mọi người ở đây đều cảm thấy da đầu tê dại một hồi.

"Lê Lạc, Đồ Phu Lê Lạc nửa bước Tạo Hải cảnh vậy mà trong chớp mắt..." Một tên
lão già trong đó run giọng nói ra.

Mà mọi người khi nghe đến câu này thì từng cái sắc mặt biến đổi.

"Cái gì, Đồ Phu..."

"Nửa bước Tạo Hải...."

"Từng một người chém giết cả Lam Linh tông thế mà lại."

Những cái sắc mặt từng người biến ảo không ngừng. Danh tiếng của Đồ Phu ở đây
gần như đều biết. Nhưng cũng không ai lại nghĩ đến mọi thứ lại có kết cục như
vậy.

Lúc này, mọi người tất cả từng cái đều tỉnh táo lại. Nhìn vào cái kia vòng
xoáy linh lực trong mắt tràn đầy kiêng kị cùng với... sợ hãi.

Nhưng mà cũng không chờ mọi người mọi người còn có bao nhiêu suy nghĩ khác.

Vòng xoáy linh lực đột nhiên trở nên càng kịch liệt mà theo ánh mắt của mọi
người cái kia vòng xoáy đột nhiên khuếch đại.

Từ hơn hai mươi mét vòng xoáy, trức tiếp khuếch đại đến gần trăm mét.

"Không tốt...'

"Tất cả mau chạy."

Lúc này, kịp phản ứng mọi người biên sắc. Cũng không kịp nói nhiều từng cái
người liền lấy ra nhanh nhất tốc độ hóa thành độn quang biến mất khỏi nơi đây.

Mà cũng lúc đó, từng cái không yên, còn có ý đồ tu luyện giả muốn tránh né ở
gần đó đột nhiên quỷ dị tan thành bụi bặm biến mất.

Tình cảnh này khiến mọi người càng thêm rung động hơn. Từng cái người sắc mặc
sợ hãi. Hoặc lấy ra bảo mệnh bản lĩnh hay trực tiếp một ngụm tinh huyết phun
ra hóa thành huyết độn trốn mất.

Mà theo những người đó biến mất. Vòng xoáy linh lực kia chỉ tiếp tục tồn tại
hơn hai phút sau đó bắt đầu yếu dần rồi từ từ thu nhỏ. Đến cuối cùng thì biến
mất.

Mà theo vòng xoáy biến mất, thình lình lộ ra thân hình của một đứa trẻ.

Đứa trẻ dáng dấp bốn, năm tuổi. Duy trì tư thế nâng cánh tay, mà trên đó là
một viên màu trắng quang cầu. Quang cầu bên trên mang theo yếu ớt song linh
lực, chỉ có người ở gần mới cảm giác được.

Mà đứa trẻ cầm trên tay quang cầu thì nhiên là Ly Hạ rồi.

Ánh mắt bình tĩnh đảo qua những phương hướng bỏ chạy của những kẻ tu luyện
kia, Ly Hạ bình thản thu hồi cái nhìn.

Nhìn vào trong tay quang cầu một lúc. Sau đó đem nó ném vào ngực, mà quang cầu
lúc này một chút sóng linh lực cũng biến mất.

Ngẩng đầu nhìn lên thiên không. Mà cũng lúc này từ trên trời vốn là trời quang
mây tạnh lại đột nhiên đánh xuống một đạo kinh khủng cột sét.

To hơn ba mét cột xét trực tiếp đánh vào mặt đất cách Ly Hạ gần trăm mét bên
ngoài.

Thu hồi lại tầm mắt của mình, Ly Hạ cũng không để ý nhiều cho lắm. Hắn biết
đây là thế giới cảnh cáo hắn. Loại lực lượng của hắn chỉ nên dùng một lần là
được rồi, nếu còn tiếp tục một lần nữa thì hắn hẳn là trực tiếp bị khu trục
khỏi nơi thế giới này.

Đảo mắt nhìn vào những cái kia chết trận tu luyện giả. Những kẻ này mặc dù tan
thành bụi bặm, nhưng mà cũng không phải quần áo cùng trang sức.

Mà tất cả là Ly Hạ cố tình lưu lại đấy.

Bước đên gần đó, trực tiếp nhặt lên một cái nhẫn. Cung không nhìn kĩ mà nhét
vào trong áo, lại tiếp tục đi nhặt những thứ như nhẫn hoặc vòng tay còn xót
lại của những kẻ chết trận kia.

Đây là nhẫn trữ vật, hay vòng tay trữ vật. Tùy theo ý từng người mà kiểu dáng
khác nhau.

Bất quá Ly Hạ cũng không thể kiểm tra.

Rất đơn giản, hắn hiện tại không thể sử dụng lực lượng của mình. Hắn chỉ chiếm
lấy thể xác của đứa trẻ này và lấy đi mười triệu dặm linh lực mà thôi, nhưng
thế giới này ý chí đã cảnh cáo hắn nên hiện giờ hắn chỉ là người thường mà
thôi.

Mà chỉ là người thường, mà thân thể này cũng chưa từng tu luyện, cũng chưa sản
sinh ra linh thức hay có thể sử dụng linh lực.

Tất cả gộp lại khiến hắn chưa thể sử dụng những vật chứa đồ này. Nên điều tốt
nhất dĩ nhiên là không nhìn, nhặt lại thì tốt rồi, sau này tu luyện thì có thể
sử dụng bình thường.

Sau một lúc, hoàn thành công việc thu gom. Ly Hạ bắt đầu men theo một con
đường nào đó bắt đầu đi tới.

Bước đến xác của người phụ nữ là mẹ của thân thể này. Hắn trực tiếp khiên thân
thể của người phụ nữ lên.

Còn về phần tại sao một đứa bé bốn, năm tuổi có thể khiêng cả một người phụ nữ
như vậy.

Nếu có thể nhìn xuyên vào áo của hắn thì có thể nhìn thấy từng tia màu trắng
sợi tơi với nơi xuất hiện là quả cầu màu trắng cắm thẳng vào ngực của Ly Hạ.

Trên người mang theo thi thể ngươi phụ nữ. Ly Hạ từng bước đi đễn chỗ có xác
của Ly Thiên Vâ.

Mang theo hai cỗ thi thể, tìm một chỗ đất trống, Ly Hạ bắt đầu tay không đào
đất.

Đem cả hai cùng chôn xong. Ly Hạ lại tìm mấy con dao của mấy tên cướp lúc
trước. Chặt một khúc cây, đẽo gọt một hồi. Hắn cắm ở phía trước một của đôi vợ
chồng..

Mà phía trên có viết "Ly Thiên Vân, Bách Giai Thảo chi mộ".

Bách Giai Thảo, thì ra là mẹ của thân thể này. Cho dù đễn lúc chết vẫn bảo vệ
cho Ly Hạ.

Suy nghĩ một chút, Ly Hạ lại tại trước một hai người quỳ xuống. Lại lạy ba lạy
sau. Ly Hạ một mặt bình tĩnh đứng lên.

Đây là tất cả hắn có thể làm.

Quay đầu, Ly Hạ bắt đầu cất bước, rời đi nơi này. Hắn tùy ý cũng không phải là
cho có lệ. Mà vì hắn đã biết rõ tất cả đường trong khu rừng này rồi. Còn về
phần có thể xui xẻo trên đường gặp phải yêu thú hay không thì lúc nãy cả một
đám cường giả xuất hiên, mà trên người bọn họ phát ra khí thế trực tiếp dọa
chạy cả một khu rừng không còn một cái bóng con thỏ.

Bước đi, đồng thời Ly Hạ cũng ngước nhìn trời lẩm bẩm một câu : " Nên dùng năm
năm"

Không để ý nữa, Ly Hạ bắt đầu bước đi.


Đăng Thiên - Chương #6