Phúc Địa


Người đăng: ๖ۣۜVô ๖ۣۜCực

Vùng hồ này thật sự rất lớn, Ly Hạ đã đi hơn hai giờ rồi nhưng mà theo tầm mắt
của hắn cũng chỉ mới một góc nhỏ ở đây thôi.

Lấy cước bộ của hắn thì trong vòng hai giờ đi một cái mười dặm là không có vẫn
đề. Có thể thấy được nơi này rộng bao nhiêu.

Đi theo sau Phụng Linh Linh, Ly Hạ không ngừng thấy được những loại yêu thú
khác.

Rất nhiều, có một số loại trong sách đã viết là tuyệt tích từ lâu. Không nghĩ
nơi này lại xuất hiện.

Hắn suy đoán, nơi này có lẽ là được một cái đại năng ra tay tạo dựng lên.

Có lẽ trong khoảng thời gian hắn ngồi im hai vạn năm, Đông Thiên Linh Vực đã
xảy ra một chuyện gì đó khiến cho cả Vực thiên địa linh lực đột nhiên giảm
mạnh.

Các đại năng kia chắc không muốn cho cả một vực đoạn tuyệt truyền thừa hoặc là
những loại linh dược bởi vì thiện địa linh lực giảm thiểu mà biến mất.

Cho nên, đã sáng tạo ra một cái Động Phủ này, nơi này lưu trữ những linh dược
quý hiếm hay lâu năm cổ thụ.

Ngoài ra, còn có các loài yêu thú chỉ tồn tại ở Đông Thiên Linh Vực hơn vạn
năm trước.

Theo thời gian, bởi vì không người phát hiện Động Phủ này. Những linh dược và
yêu thú ngày càng phát triển hơn.

Yêu thú canh giữ, sau đó lại ăn vào những linh dược đó cho đến hiện tại đã đột
phá đến cảnh giới rất cao, cho nên ở nơi đây cũng không có một con nào phổ
thông yêu thú cả.

Toàn bộ phát tán ra khí tức thấp nhất đều là đột phá Thượng Phẩm yêu thú. Còn
cụ thể bao nhiêu thì Ly Hạ cũng không thể cảm giác được.

Yêu thú từ Hạ Phẩm đến Thượng Phẩm trừ phi có nghịch thiên cơ duyên hay bản
thân sinh ra đã là thần thú, nếu không thì chưa đột phá Thượng Phẩm cấp bậc
đều chỉ có bản năng sống mà thôi, không có linh trí.

Mà yêu thú ở nơi này đều đột phá Thượng Phẩm cấp bậc, đều đã sinh ra một ít
linh trí.

Tuy nói không thể được như nhân loại, nhưng ít nhất là có thể hiểu được ẩn
tàng bản thân mình.

Theo cấp bậc càng cao, yêu thú linh trí cũng từ từ tiếp cận nhân loại, mà sống
càng quá lâu cũng sẽ trở nên 'cáo già', đến mức nhân loại không thể so sánh
được.

Đương nhiên, loại này chắc chắn sẽ có nhưng cũng sẽ không quá nhiều. Nếu
không, hiện tại làm bá chủ Huyền Thiên Đại Lục cũng chưa chắc là nhân loại.

Lại đi theo Phụng Linh Linh vài vòng, nhìn nàng đùa giỡn cùng vài loài yêu thú
như không có chuyện gì, Ly Hạ cũng buôn xuống đề phòng.

Dù sao, hắn cũng không chắc những yêu thú này có thể hay không đột nhiên nhào
tới cho hai người bọn họ một chút 'va chạm nhẹ'.

Tình huống đó nếu phát hiện sớm thì còn may mắn, có thể mau chóng né tránh.
Nhưng nếu thật sự gặp mà không phát hiện thì cả hai coi như xong đời.

Những yêu thú này cấp độ cao hơn hắn quá nhiều, cho dù không thật sự đánh lên,
mà chỉ va chạm nhẹ cũng đủ mười cái mạng của hai người rồi.

Ly Hạ hiện tại cảnh giới quá thấp, cũng không dám mạo hiểm nhiều.

Bất quá hiện tại hẳn là không cần lo lắng nhiều như vậy. Những yêu thú này
linh trí cao cực kì, gần như là Phụng Linh Linh nói ra câu nào thì bọn chúng
đều hiểu cả.

Một đường không ngừng đi tới, Ly Hạ hơi có chút phát hiện. Những yêu thú này
đối với Phụng Linh Linh đặc biệt 'hữu hảo'. Không, theo không ngừng quan sát
Ly Hạ hiện tại khẳng định những yêu thú này nhìn vào Phụng Linh Linh có một
chút...tôn kính.

Nói ra có chút buồn cười nhưng lại là sự thật, những yêu thú này đối với Phụng
Linh Linh có đặc thù cảm giác, đặc biệt là yêu thú càng yếu thì biểu hiện càng
rõ ràng hơn.

Hắn có thể phát hiện ra những yêu thú này đối với nàng biểu hiện tôn kính là
do mới đi ngang qua một cái mới đột phá, vượt qua Thượng Phẩm cấp. Ly Hạ nhìn
thấy trong mắt nó hiện lên một chút sợ hãi nhưng phần nhiều hơn lại là tôn
kính, thuần phục.

Bình thường, điều này chỉ hiện ra ở những yêu thú huyết mạch thuần khiết mà
thôi.

Giống như nhân loại quý tộc đi ra đường nhìn thấy dân đen vậy. Dân đen hoàn
toàn không dám có chút nào động tĩnh, mà quý tộc chính là kiêu ngạo xem thường
bọn họ. Nhưng điều này trong mắt bọn họ lại là chuyện đương nhiên, bởi vì bọn
họ chính là thượng vị giả, là đứng trên bọn họ.

Tình huống này cũng tương tự như vậy, những yêu thú này đối với Phụng Linh
Linh biểu hiện tôn kính.

Nhưng Ly Hạ nhạy cảm phát hiện ra, theo không ngừng đi vào sâu bên trong, có
mấy đạo khí thế khóa chặc trên người hắn.

Nếu không phải Phụng Linh Linh bên cạnh chắc hiện giờ hắn đã trở thành một bãi
thịt vụng hoặc ở trong bụng loại yêu thú nào đó.

Điều này khiến cho Ly Hạ cảm thấy khó hiểu, lấy hắn vài nghìn năm tìm hiểu đến
xem chuyện này hẳn là không xảy ra được.

Hơn nữa trong bôn tháng qua sống chung một chỗ cùng nàng, Ly Hạ có thể chắc
chắn nàng là nhân loại.

Chuyện này cũng gây ra hắn một chút tò mò rồi.

"Này, nhanh lên, chúng ta sắp đến rồi." Phụng Linh Linh âm thanh vang lên đánh
gãy đang suy nghĩ Ly Hạ.

Bình tĩnh tăng tốc bước chân, hắn dùng hành động để trả lời.

Vừa rồi mạch suy nghĩ bị đánh gãy, hắn cũng không tiếp tục suy nghĩ thêm nữa,
hiện tại không biết thì ngày sau có lẽ sẽ biết. Bây giờ suy nghĩ thêm chỉ làm
mệt đầu óc.

Đi một hồi, cả hai đi đến một cái hang động, Phụng Linh Linh cũng háo hức lên
tiếng :

"Đến rồi, đến rồi nhanh lên." Nàng hối thúc hắn không ngừng.

Đi tới cửa hang, lúc này đột nhiên dị biến xảy ra, một đoàn bóng đen đột nhiên
từ trong hang động vọt ra, tốc độ có thể nói là nhanh vô cùng.

Không cho Ly Hạ chút thời gian phản ứng, bóng đen chớp mắt đã đến Phụng Linh
Linh phía trước.

Âm thanh bịch bịch vang lên.

Nhưng mà trong lúc này lại không có âm thanh khác nữa, Ly Hạ lấy tốc độ chớp
mắt định thần lại.

Tiến lên một bước nhìn kĩ, lúc này hắn liền im lặng.

"Ha ha, Tiểu Hắc đừng liếm, thật là nhột, nha nha nha ~~~~" Tiếng cười nũng
nịu lọt vào tai hắn không sót một chữ nào.

Chậm lại tâm, Ly Hạ cảm giác lúc nãy chớp mắt để cho hắn cái kia luôn bình
tĩnh tâm tình hơi động một chút. Cảm giác như chớp mắt đó hắn cũng không rõ
ràng.

Không để ý lắm, Ly Hạ lúc này nhìn vào đồ vật gì đột nhiên tập kích Phụng Linh
Linh.

Một cái cao bốn mét, toàn thân đen sì, hình dạng giống như sói đang không
ngừng dùng to bằng cả người Phụng Linh Linh cái lưỡi chính là không ngừng liếm
lấy.

Im ắng nhìn ngắm con yêu thú này một chút, từ lúc Phụng Linh Linh cười lên Ly
Hạ liền biết con yêu thú này chính là bốn tháng trước bị Phụng Linh Linh ra
lệnh 'tập kích' hắn Ảnh Lang rồi.

Không thể không nói, mới bốn tháng trước chỉ cao gần ba mét Ảnh Lang hiện tại
đã cao hơn một mét, mà hắn hiện tại mới cao hơn một phân đây.

Yêu thú cùng nhân loại khác nhau cũng thể hiện ra. Yêu thú tốc độ trưởng thành
so nhân loại nhanh hơn quá nhiều, mà trưởng thành chầm chậm yêu thú, thì đại
đa số đều là thánh thú, thần thú.

Ly Hạ từng đọc qua, Thánh Thú muốn trưởng thành hoàn toàn cần tu luyện nghìn
năm. Mà Thần Thú thời gian trưởng thành liền dài gấp mười lần cũng chính là
vạn năm.

Mặc dù trưởng thành chậm nhưng mỗi một loại trưởng thành liền không phải ai
muốn là có thể địch lại là được rồi.

Mà hiển nhiên, Ảnh Lang không thuộc hai loại yêu thú trong đó rồi. Cũng chính
điều này mới thể hiện ra yêu thú cực nhanh tốc độ phát triển.

Mới qua bốn tháng liền sắp đạt đến Thượng Phầm yêu thú. Bất quá đối huyết mạch
của Ảnh Lang bình thường cực hạn cũng dừng tại Thượng Phầm Yêu Thú.

Bất quá ở nơi này, đột phá huyết mạch hạn chế có lẽ không quá khó.

Nơi này Thiên Địa Linh Lực nồng đậm đến mức sắp ngưng tụ thành khí thể rồi.

Nếu lúc trước Ly Hạ phát hiện nơi này thì hắn chắc chắn lựa chọn nơi này để tu
tập Thiên Địa Linh Lực rồi.

Không nói số lượng, về chất lượng nơi này Thiên Địa Linh Lực so bên ngoài cao
hơn ít nhất vài chục lần.

Nếu như lấy Linh Lực ở đây khởi đầu Thượng Linh Quyết mà nói, có thể vừa hoàn
thành khiến Ly Hạ lực lượng ít nhất đạt đến mười vạn cân.

Mà bên ngoài cũng chỉ khiến Ly Hạ đạt được hơn hai vạn cân. Có thể thấy nồng
độ chênh lệch đến mức độ khiến người ta giận sôi.

Bất quá Ly Hạ rất nhanh từ bỏ ý nghĩ này, ở bên ngoài khởi đầu tu luyện đã vô
cùng nguy hiểm, hắn phải cẩn thận từng li từng tí. Nếu ngay từ đầu tu luyện đã
ở nơi này, có lẽ Ly Hạ phải nhanh chóng chạy đi chỗ khác, nếu không muốn trở
thành bữa trưa của một con Yêu Thú nào đó.

Lúc này, từ trong hang động đi ra một bóng đen to lớn.

Mà theo bóng đen to lớn xuất hiện, đang không ngừng liếm Phụng Linh Linh Ảnh
Lang Tiểu Hắc cũng dừng lại.

Phụng Linh Linh nhanh chóng đứng lên, quay người nhìn bóng đen, nụ cười càng
tươi hơn.


Đăng Thiên - Chương #20