Người đăng: ๖ۣۜVô ๖ۣۜCực
Lần nữa mở mắt ra, yên tĩnh nhìn vào không gian phía trước không nói một lời.
Người ta nói trước lạ sau quen. Ân, hắn có lẽ đã quá quen đến không thể quen
hơn được nữa nên cũng không có bất kì cái gì cảm xúc khác.
Nhìn vào xung quanh, hắn cũng không biết đây là lần thứ bao nhiêu hắn tỉnh
lại.
Nhưng sau nhiều lần tỉnh lại hoặc có lẽ đó là chuyện đương nhiên sau một
khoảng vô cùng vô tận thời gian.
Hắn phát hiện một vài thứ.
Tỉ như sau khi mỗi lần tỉnh lại hắn lại thấy rõ được khí vụ xung quanh nhạt đi
một tia.
Hoặc tỉ như những quang điểm trôi nổi xung quanh hắn cũng không phải vĩnh cửu
mà là có giới hạn của nó.
Có lần hắn nhìn thấy một cái quang điểm đang trôi noi bỗng nhiên kịch liệt lấp
lóe rồi vỡ ra như bong bóng sau đó tan ra rồi bị bảy màu khí vụ đồng hóa.
Hắn cảm giác được không gian cầm cố hắn đã giảm đi một ít. Giống như lúc trước
biên độ mà hắn có thể hoạt động là nhỏ hơn nửa mét trong vòng thì bây giờ là
gần một mét rồi.
Phát hiện này làm hắn phải suy ngĩ lại.
Cái không gian này hẳn là sống đấy. Còn những quang điểm kia thì giống như là
những sinh linh sống trong thế giới mà thôi.
Còn về phần không gian này có lẽ chỉ có sơ cấp nhất bản năng mà thôi.
Vì sao lại nói như vậy. Thử nghĩ xem đột nhiên có người lạ mặt xông vào nhà
mình thì ngươi sẽ làm thế nào.
Nếu là người bình thường thì dĩ nhiên là đuổi họ ra khỏi nhà rồi. Nhưng không
gian này thì khác.
Nó không có một hệ thống quy luật chặt chẽ nào cả. Chỉ riêng phần hắn chỉ là
bị cầm cố thì đã là chuyện đáng nói rồi.
Nếu bình thì có lẽ hắn đã bị khu trục ra khỏi nơi đây hoặc là trực tiếp bị
tiêu diệt chứ không phải chỉ là cầm cố như thế này.
Còn hắn có thể còn sống thì đó là may mắn trong may mắn rồi.
Nhưng may mắn của hắn thì hẳn phải thuộc dạng siêu khủng bố. Bởi vì hắn không
chỉ có thể còn sống mà hơn hết hắn còn mạnh lên.
Điều này cũng phải nhờ về phần hắn chỉ là một cái linh hồn nguyên nhân. Không
biết có phải hay không linh hồn của hắn có khả năng hấp thu. Nếu không thì hắn
chỉ có thể nhìn khí vụ đi qua bản thân hắn mà bất lực không thể tìm hiểu được
gì.
Mà điều đó cũng đồng nghĩa hắn vĩnh viễn không có một tia khả năng nhỏ nhoi
nào để phá vỡ không gian cầm cố hắn. Cũng như hắn sẽ bị nhốt ở đây vĩnh viễn.
May mắn mà hắn có thể mạnh lên, điều này làm cho hắn càng có một phần cơ hội
nhỏ nhoi thoát khỏi đây.
Mà theo nhiều lần tỉnh lại sau, hắn càng chắc chắn về khả năng này.Còn về phần
mạnh như thế nào thì hắn không biết được.
Chỉ có thể dùng ví dụ là một con kiến đã trưởng thành đến mức có thể cân cả
thế giới trình độ.
Đương nhiên, loại mạnh mẽ này không phải là không có trả giá. Cái mà hắn đánh
đổi là thứ cơ bản xây dựng lên một con người. Mà thứ đó là "Cảm xúc" của chính
bản thân hắn.
Cũng không phải hắn vứt bỏ cảm xúc của mình mà là cảm xúc của hắn bị mài mòn
hết cả rồi.
Bị mài mòn gần như triệu để.
Hắn mạnh lên nhưng đồng dạng cảm xúc của bản thân thì càng ngày càng bị trôi
đi. Lý trí của hắn càng ngày càng rõ ràng. Lý trí của hắn đã vượt lên trước
cảm xúc. Không, phải nói là lý trí của hắn đã vượt qua cảm xúc, mà còn vượt
lên một cách rất toàn diện.
Cái đó cũng dễ giải thích cho cái có được thì có mất.
Mặc dù giải thích rất ngắn nhưng hắn đã nhìn chằm chằm và không gian rồi lại
không ngừng suy diễn rất lâu rồi.
Nhắm mắt, hắn lại rơi vào ngủ say.
Những quang điểm lập lòe cùng với bày màu khí vụ khiến người ta mê say cũng
theo đó giống như tiên cảnh đưa hắn vào giấc ngủ say.
Nhìn cuối cùng một tia khí vụ dung nhập vào cơ thể mình, hắn cũng không có cái
gì cảm xúc nổi lên.
Theo cuối cùng sợi khí vụ dung nhập cơ thể hắn không gian xung quanh ầm ầm
rung động.
Không gian bây giờ cũng không phải như lúc trước nữa. Không còn bảy mà khí vụ
đẹp lung linh mà là thuần một màu trắng, lại thêm vào sự vô tận của nó thì
không gian này cho người ta cảm giác như đang đứng ở đường chân trời. Một con
đường chân trời vô biên.
Những quang điểm cũng theo sự rung động của không gian mà kịch liệt rung động.
Nhưng mà cũng chỉ là rung động mà thôi.
Bình tĩnh nhìn rung động của không gian, hắn không có một chút nào dao động.
Mà âm thanh ầm ầm kia cũng là âm thanh đầu tiên sau hàng tỉ tỉ thời gian hắn
nghe được trừ lúc trước hắn đã từng phát điên thì cũng chỉ có âm thanh của hắn
mà thôi.
Thật giống như vũ trụ bùng nổ cũng giống như đây cũng chỉ là một sự việc bình
thường, bất cứ cái gì cũng có kết thúc.
Không gian chậm rãi bình lại. Lại như trước cũng không có âm thanh, lại lẳng
lạng yên tĩnh như trước.
Nếu không phải hăn tận mắt chúng kiến thì có lẽ hắn cũng cho là không có việc
gì xảy ra.
Mà cũng theo không gian bình tĩnh lại, một cảm giác kì lạ xuất hiện trong nọi
tâm hắn.
Hắn chậm rãi ngẩn đầu lên, hắn đang nhìn, việc này hắn cũng làm không biết bao
nhiêu lần rồi. Nhưng lần này là lần đầu tiên hắn nhìn. Hắn nhìn vào bản chất
của cái không gian này.
Chậm rãi nâng tay lên, sau đó nắm lại. Không gian xung quanh như bị xé ra một
cái lỗ đen. Lỗ đen rất lớn, lớn hơn hắn gấp vài nghìn lần. Gần như bao quanh
lại cả vùng không gian xung quanh hắn.
Hắn cũng không có đi vào mà lẳng lặng nhìn.
Cũng không biết bao lâu. Bên trong lỗ đen xuất hiện một tia sáng. Tia sáng rất
yếu nhưng lại càng ngày càng mạnh lên, càng ngày trở nên sáng hơn.
Rất gần rồi, rất gần. Đây là những gì hắn cảm nhận. Cái cảm giác này càng trở
nên thân thiết hơn.
Nắm lấy nó!
Bắt lấy nó!
Nó là tự do!
Giống như có thứ gì đang gào thét trong nội tâm hắn. Không một chút nào do dự
hắn trực tiếp nắm lấy thứ phát ra ánh sáng đang đến gần hắn kia.
Trực tiếp nắm lại, hắn lại có một loại cảm thụ khác. Một loại thân thiết không
tên. Giống như mẹ và con, lại giống như phụ thuộc, ỷ lại.
Mở lòng bàn tay mình ra. Hắn nhìn thấy một quả cầu, một quả cầu trong suốt
hoàn toàn. To chừng nắm tay trẻ con, không còn phát sáng như trước nhưng hắn
vẫn cảm giác được cái loại thân thiết kia.
Không cần quá nhiều tìm hiểu, hắn trực tiếp nắm chặt quẩ cầu vào trong tay của
mình. Nhưng cũng không phải loại kia nắm chặt lại.
Lần nữa mở bàn tay ra quả cầu đã biến mất rồi, thật giống như chă từng xuất
hiện. Nhưng hắn rất rõ ràng, quả cầu cũng không phải biến mất mà la bị hắn
dung hợp.
Mà theo hắn và quả cầu dung hợp thì một luồn tin tức truyền vào ý thức của
hắn, cũng cho hắn biết sử dụng quả cầu này như thế nào.
Đua tay ra, việc đầu tiên hắn làm là đưa không gian trở về bình thường. Phất
tay đem lỗ đen giải quyết xong. Hắn lại bước ra một bước trực tiếp biến mất
tại chỗ.
Chớp mắt sau hắn lại xuất hiện. Nơi xuất hiện vẫn là ở đây, màu trắng xóa
không gian, những quang điểm vẫn chạp trùng lên xuống như lênh đênh trên nước.
Nhưng hắn biết vị trí của hắn đã thay đổi. Bởi vì những quang điểm xung quanh
có một cái quang điểm rất đặc biệt.
Nó to hơn những quang điểm khác. Nếu những quang điểm bình thường là bằng nắm
tay trẻ con hoặc lớn nhất là bằng bàn tay của một người trưởng thành.
Nhưng cái này thì khác, nó to bằng đầu người, phát ra ánh sáng màu tím đậm tao
nên một cảm giác thần kì.
Mà những quang điểm khác lại lấy màu tím quang điểm làm trung tâm rồi chậm rãi
xoay quanh. Thật giống như một cái tiểu thái dương hệ.
Lúc này, quả cầu trong suốt xuất hiện trước ngực hắn, phát ra từng đợt ánh
sáng chói mắt khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Mà quang điểm màu tím cũng giống như cảm ứng được quả cầu trong suốt, nó cũng
rung lên một cái sau đó cũng phát ra một luồn ánh sáng tím chói mắt.
Một tím, một trắng chiếu rọi cả vùng không gian, sau đó cả hai giống như hô
hoán lẫn nhau chậm rãi lại gần rồi từ từ dung hợp lại.
Chậm rãi hạ xuống sau đó bị hắn đưa tay bắt được.
Còn chưa kịp quan sát thì ngay tại lúc dung hợp hoàn thành thì đột biến xảy
ra. Tất cả những quang điểm trôi nổi trong không trung thật giống như bị kích
thích vậy. Vậy mà tất cả lại hướng lại hắn bay tới.
Lấy hắn làm trung tâm, tất cả những quang điểm điên cuồng bay vào, tất cả hình
thành một cái vòng xoáy với quang điểm đang đàu nhập vào hắn.
Hay nói đúng hơn là quả cầu trong tay hắn.
Mà hắn cho dù lạnh nhạt nhìn những này nhưng cũng không thể không nổi lên một
chút hiếu kì. Nhưng cũng không suy nghĩ nhiều hắn cứ lẳng lặng đứng đấy, cũng
không hề lay động quả cầu mà cứ để nó hấp thu.
Hắn cũng muốn biết thứ mà giam giữ hắn hàng tỉ tỉ thời gian rốt cuộc là cái
gì.