Đôi chân bị đập nát, khuôn mặt không còn nhìn ra hình, bộ quần áo toàn là máu
me,...hắn bây giờ trông thật xấu xí.
Ai mà ngờ, một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch lại dám cưỡng hiếp một cô gái trong
một con hẻm vắng.
Ha...ha.., cưỡng hiếp! Tội danh này cũng thật là nặng quá đi mất.
Sao không sửa lại là một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch dũng cảm ngăn cản một đám
thanh niên "động dục " có ý định cưỡng hiếp một cô gái trong một con hẻm vắng.
Hắn cười một cách chua chát, cho đến lúc chết hắn mới ngẫm ra một điều...người
ngu ngốc là người tốt, mà người tốt 100% là người ngu ngốc.
Hắn tên là Quang Tiến, hưởng thọ 14 tuổi. Chết vì bị ông già nhà người ta
"chơi", ngay cả hắn cũng không dám tin được cha của cô gái mà hắn cứu, vậy mà
lại là một ông trùm lớn trong hắc đạo.
Tóm gọn lại, hắn Quang Tiến chết vì bị hiểu lầm...sau đó được trùng sinh. Ok!
Nhưng vậy cũng tốt, dù sao khi hắn chết cũng không có ai buồn lòng, vì hắn là
một đứa mồ côi, hắn sống được cho tới ngày hôm nay cũng phải gọi là kì tích
rồi a.
Cuộc sống của hắn vốn dĩ chứa toàn những điều dối trá, cha mẹ của hắn là một
cặp đôi học sinh do không đeo ba con sói nên mới lỡ đẻ ra hắn...cũng may ông,
bà của hắn rất "thương yêu " hắn cho nên khuyên mẹ của hắn không phá thai . Và
lo sợ rằng mẹ của hắn không đủ "kinh nghiệm" nuôi con, cho nên ông, bà của hắn
đã gửi hắn vào viện phúc lợi. Ở đó, chắc có lẽ hắn sẽ được chăm sóc "đầy đủ "
hơn...
Tại sao nãy giờ, câu nào cũng có chứa một chút sự mỉa mai nhỉ ?
Vì hắn luôn suy nghĩ lạc quan về gia đình của mình, hắn muốn dùng sự giả dối
đó để xoa dịu trái tim của mình...hắn dùng sự giả dối đó như là một liều thuốc
an thần vậy.
Mà thôi, tạm ngưng quá khứ lại nhé?
...
Buổi sáng vào một ngày đẹp trời, trên chiếc giường cực kỳ lớn và mềm mại "hắn
" tỉnh dậy.
Trợn to con mắt một cái, hắn nhìn không chớp mắt về người con gái xinh đẹp
đang đứng cúi đầu trước mặt mình.
Hai cặp mắt nhìn nhau, hắn đếch thể nào tin nổi khi nàng cung kính nhìn hắn và
nói :" Chào buổi sáng, thiếu gia ! "
Vài phút trôi qua, hắn bắt đầu lết xuống giường...gấp lại chiếc chăn được làm
bởi loại tơ tằm mịn màng hắn không biết làm bằng chất liệu gì, xếp lại chiếc
gối còn vương vài cọng tóc đen mà tối qua hắn nằm...
Đứng đối diện cô nàng xinh đẹp mặt váy trắng, tóc đỏ dài ngang lưng . Hắn bắt
đầu quỳ xuống hai đầu gối, thành khẩn mà hét lên :"Xin lỗi đã làm phiền mọi
người ! "
"hi..!" bụm miệng lại cố gắng nín cười, nàng bước đến và đỡ hắn dậy ...nhéo
mũi hắn, tinh nghịch nói :"Đệ làm gì vậy? Tỉnh lại đi, ta mới đùa một chút mà
đã bối rối rồi! "
"Ơ, đệch..." Thì ra là chị, em...sao ? Quang Tiến khuôn mặt nhăn nhó tiếc hận.
Nhìn thấy vậy, cô nàng tinh nghịch này mới lo lắng hỏi :" Lục đệ, đệ đừng làm
ta sợ..." nàng ấp úng nói tiếp " ...ta biết hôm qua phá đám đệ tỏ tình là
không tốt, xin đệ bỏ qua cho ta nhé?! "
Wtf ? Tỏ tình, Lục đệ? Cái gì xảy ra lúc ta ngất đi vậy?
Ê, mà khoan...trùng sinh! Chắc chắn là trùng sinh, ta được trùng sinh.
Thoát ra khỏi lòng bàn tay của người tỷ tỷ " phá hoại hạnh phúc " này, hắn
nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh.
Không biết tại sao, Quang Tiến hắn lại biết rõ cấu trúc của căn nhà như vậy.
Cảm giác bị người tỷ tỷ xinh đẹp kia phá đám, cảm giác hoảng hốt chạy vào nhà
vệ sinh,...thật sự là rất quen thuộc.
.
.
.
.
Đứng bất động trước mặt gương to lớn kia, khuôn mặt của hắn hình như...không
có gì thay đổi cả. Nhưng có vẻ khuôn mặt này so với khuôn mặt trước kia thì
lại trắng và đẹp hơn,...( YY kinh khủng vl @ [email protected] )
Bên ngoài nhà vệ sinh, cô nàng tóc đỏ xinh đẹp đang ngồi trên giường mà nhí
nhảnh ngân nga một vài câu nhạc...thì bỗng nhiên giật mình một cái, vì lúc đó
trong nhà vệ sinh một tiếng hét to hưng phấn vang lên :"HAY LẮM ! "
Không cầu gì cả :))