Ba Năm Khổ Tu


Người đăng: aqua230991

Dãy núi Hoàng Liên Sơn là nơi đặt tông môn của Nhật Thần Tông, dãy núi nằm ở
hướng Tây Bắc nước Lâm thuộc đại lục La Thành. Gọi là Hoàng Liên Sơn vì dãy
núi này trồng rất nhiều cây hoàng liên, một loại thảo dược cấp một. Dãy núi
rộng hơn hai mươi dặm và trải dài hơn trăm dặm hướng Tây Bắc- Đông Nam.

Kiếp trước, Trần Tiến chỉ bước chân lên dãy núi đúng hai lần. Không ngờ kiếp
này lại có thể lên núi sớm như vậy. Đứng trước cửa tông môn, một gã đệ tử chặn
đường Trần Tiến lại:

- Nơi đây không phải nơi ngoại môn đệ tử người đi vào, mau quay về nơi trú
ngụ nếu không xử theo tông quy.

Trần Tiến lạnh lùng nhìn tên đệ tử chặn đường, cũng như bản thân hắn đều là đệ
tử ngoại môn không ngờ lớn lối như vậy. Đúng là “chó cậy gần nhà, gà cậy gần
chuồng” mà.

Dù sao bây giờ mình cũng là đệ tử Tông chủ, sao không lợi dụng vừa giải quyết
cái tên đáng ghét này, vừa thử xem Tông chủ đối với mình ra sao.

Vừa đứt dòng suy nghĩ, tay phải đưa lên niệm pháp quyết, một tia lôi động đánh
thẳng tới tên ngoại môn đệ tử kia. Tên kia vội bất ngờ, từ xưa tới nay có ai
dám càn quấy ngay trước cổng Tông môn nên gã đã quen cậy thế lên mặt với các
đệ tử ngoại môn khác. Ai ngờ đâu gặp phải một tên không biết sống chết là gì.
Gã vội vàng nhảy lùi lại phóng ra phù chú “Tinh thuẫn phù”, loại phù lục cấp
một phòng ngự có thể đỡ đòn tu sĩ luyện khí dưới hậu kì.

Thấy đòn tấn công mình không thành công, không dừng lại Trần Tiến lại phóng
lên, tiếp tục liên kích hai phát lôi động thuật, tên tu sĩ kia vẫn chưa hết
bàng hoàng lại gặp đòn tấn công kế tiếp, gã biết lần này mình gặp nạn rùi, y
vội cả kinh la lên:

- Tiểu công chúa cứu ta…..

Tốc độ quá nhanh không ai kịp phản ứng, đến khi gã tu sĩ gác cổng kịp la lên
thì hắn đã ăn trọn hai đòn lôi động, nhìn hắn bây giờ đen xì không thể đen hơn
được nữa.

Bên cạnh đó, Tiểu Tiêu đứng cùng tiểu Công Chúa Đặng Ngọc Nhi cũng trợn mắt
kinh ngạc. Quá nhanh, quá quyết đoán, một tên luyện khí tầng bốn trung kì, dễ
dàng đánh bại một tên tầng bốn sơ kì khác chỉ trong một nốt nhạc. Mặc dù là ra
tay khi tên kia không phòng bị nhưng như vậy cũng thể hiện rõ sự sát phạt
không do dự của Trần Tiến. Tiểu Tiêu bỗng có phần nghi kỵ đối với Trần Tiến.

Một màn diễn ra, khiến Đặng Ngọc Nhi vội hô lên:

- Tiêu tỷ tỷ thấy chưa, muội đã nói rồi mà, Trần ca ca rất là lợi hại, hôm đó
cũng với chiêu này đã đánh bại con Kim Hạt Kê lập tức.

Tiểu Tiêu cảm giác mình nhìn không thấu tên Trần Tiến này, nhưng như vậy cũng
tốt, chỉ cần không ảnh hưởng tới sự an toàn của Ngọc Nhi thì không sao rồi.

Nghe tiếng Ngọc Nhi, Trần Tiến quay lại nhìn thấy cô tiểu oa oa này, liền hiểu
rõ tại sao mình bị làm khó dễ, thì ra là sự sắp đặt của cô nàng lắm chiêu này.
Hắn lại đành cười khổ, tội nghiệp cho tên tu sĩ gác cổng này nhưng cũng chưa
chắc mình trách lầm y.

Đặng Ngọc Nhi chạy lại bên Trần Tiến rồi tươi cười nói:

- Trần ca ca, huynh thật lợi hại đó nha. Ước gì ta có thể như huynh phát ra
lôi điện thì hay biết mấy, tiếc là ta tinh thuần hệ Thủy.

Nghe từng chữ “tinh thuần hệ Thủy”, Trần Tiến không thể vơi được sự sợ hãi
trong lòng;

- Không ngờ tư chất của cô nàng này bá đạo như vậy. Nếu chỉ cần luyện thuần
công pháp Thủy hệ liền không có bình cảnh rồi.

Tiểu Tiêu thấy thần sắc của Trần Tiến cũng biết y đang sợ hãi trước tư chất
của tiểu thư. Tiểu thư tư chất có thể nói là thuộc dạng thiên tài, nên được
Tông chủ thương yêu hết mực. Nhưng cũng vì vậy, đến giờ Tông chủ vẫn chưa kiếm
được pháp quyết thật sự tốt phù hợp cho Ngọc Nhi, nên vẫn chưa dạy nàng luyện
khí nhập môn.

Đặng Ngọc Nhi chu mỏ ra tự ngạo nghễ trước vẻ mặt kích động của Trần Tiến,
nàng rất hài lòng với việc này. Liền vội kéo tay Trần Tiến nói:

- Đi, đi theo ta, ta dắt ca ca đi gặp cha ta.

Ba người cùng tiến vào đại điện, Tông chủ Đặng Hùng đã đứng sẵn ở đó. Thấy
Tông chủ, trừ cô nàng Ngọc Nhi, thì Trần Tiến và Tiểu Tiêu đầu khấu bái kiến
Tông chủ. Thấy Ngọc Nhi đi cùng với Trần Tiến thái độ của Đặng Hùng không hài
lòng cho lắm, nhưng lại không tiện làm mất lòng con gái mình. Y nghĩ rằng, mau
chóng tống khứ tên Trần Tiến đi bế quan, tránh cho đêm dài lắm mộng mới được.

Đặng Hùng nói:

- Ba năm nữa sẽ diễn ra Đại Hội Tông Môn, lúc đó sẽ có hai hạng mục thi đấu
là giữa các trưởng lão Kim Đan kỳ trở lên, hạng mục còn lại là những thiếu
niên dưới hai mươi năm tuổi.

Ngừng lại nhìn vẻ mặt của Trần Tiến không có gì thay đổi, y cũng không ngạc
nhiên lắm, đây vốn dĩ không phải là bí mật gì. Y lại nói tiếp:

- Lúc đầu, đại hội có 16 tông môn ba sao tham gia, nên mỗi tông môn chỉ phái
ra ba người dưới hai mươi lăm. Tuy nhiên, năm nay do có sự xuất hiện của Học
Viên năm sao đứng đầu đại lục là Thiết Phiết Học Viên tuyển sinh. Nên trọng
điểm sẽ là những đệ tử đầy tiềm năng vì vậy mở rộng cơ hội cho các đệ tử khác
tránh bị bỏ sót tài năng, chỉ cần tiến vào top tám người, những tông môn sẽ
nhận được một xuất để gia nhập Học Viện.

Trần Tiến kiếp trước đã nghe nói việc này, tuy nhiên hắn cũng biết Nhật Thần
Tông hoàn toàn thất bại tại kì thi đấu này. Chỉ có một mình Thái Thanh Thanh
sư tỷ là lọt vào top mười sáu thôi.

Đặng Hùng tuy không trông mong gì vào tên đệ tử này lắm, nhưng hắn biết bây
giờ Tông môn xuống cấp muốn tìm một người đạt được vào top tám không hề dễ
dàng. Trong lòng hắn nếu có cơ hội nhất thì chỉ có Quí Trần, đã đạt đến Luyện
khí cấp chín, chỉ một bước là viên mãn.

Đặng Hùng tha thiết như vậy cho cuộc chiến này, thật sự là có tư tâm. Y muốn
một suất chỉ cần đệ tử nào giành được, y sẽ bỏ ra cái giá cực lớn để trao đổi.
Y muốn con gái mình kiếm được một chỗ dựa tốt, với tư chất của Ngọc Nhi, y
hoàn toàn tin tưởng rằng nó sẽ vượt qua cả bản thân y.

Lúc này đây cả ba đều không biết suy nghĩ trong lòng Đặng Hùng, chỉ tập trung
suy nghĩ về Thiết Phiết Học Viện. Mỗi người một ý nghĩ khác nhau. Không khí
trầm mặc trong ít giây, Đặng Hùng khẽ ho khan nói:

- Đây là lệnh bài Tàng Kinh Các tự do, người có thể chọn bất kì công pháp
Hoàng cấp nào. Đây là năm trăm linh thạch hạ phẩm, và mười linh thạch trung
phẩm. Đây là một bình Bồi Nguyên Đơn, giúp tăng tiến tu vi luyện khí nhanh
chóng, một bình Hồi Nguyên Đơn, giúp phục hồi nhanh chóng nguyên khí. Một pháp
bảo Hoàng Cấp cao giai tên là: Tử Côn, có thể phát huy sức mạnh cho tu sĩ Trúc
Cơ trung kì trở xuống lên gấp hai lần. Cuối cùng là một dây chuyền tên Hoàng
Châu, có tác dụng hộ thân năm lần dưới công kích của Trúc Cơ trung kì trở
xuống.

Thấy các vật phẩm này, Trần Tiến không khỏi động tâm, quả nhiên là những vật
tốt nhé, quả thật là may mắn hoàn toàn có đủ cơ sở để tu luyện và có giá trị
ứng dụng rồi.

Đặng Hùng xuất ra những vật phẩm này, y cũng không phải không xót nhưng nghĩ
đến nếu ba năm nữa không gia tăng thực lực tên này, thì khi thi đấu cũng thật
mất mặt đấy. Dù cho không còn vị thế như trước nhưng vẫn thuộc hạng chin hạng
mười mà không thể quá khó coi.

Ngọc Nhi và Tiểu Tiêu nhìn thấy một màn vật phẩm này cũng không khỏi động tâm,
quả nhìn là nhiều đồ tốt. Ngọc Nhi thoáng nghĩ:

- Phải vòi vĩnh cha thêm vài món đồ chơi mới được.

Nói xong, Đặng Hùng sắp xếp một tên quản sự Trúc Cơ sơ kì để sắp xếp cho Trần
Tiến, quay sang mợi nói với Ngọc Nhi và Tiểu Tiêu:

- Chúng ta đi nào, đừng phiền Trần Tiến, hắn cần thời gian để chọn công pháp
và bế quan.

Ngọc Nhi bịn rịn không nỡ rời xa, bèn quay qua nói với Trần Tiến:

- Ba năm sau, ca ca xuất quan phải kiếm ta đây.

Nàng nói xong, lại vội chạy theo cha mình và tỷ tỷ, mau chóng lựa thời cơ
nhõng nhẽo kiếm vài món đồ tốt.

Nhìn lệnh bài trong tay, Trần Tiến cũng đi theo tiền bối quản sự Trúc Cơ vào
Tàng Kinh Các. Lần này được tự do lựa chọn công pháp cao cấp hơn, nên Trần
Tiến không khỏi khách khí lựa chọn một công pháp hỗ trợ Lôi Hệ Hoàng Cấp cao
giai. Trúc Cơ quản sự thấy vậy cũng không nói gì, thấy Tiến Trần lựa xong
liền, quay người đi ra hiệu Trần Tiến theo sau.

Đến ngọn núi phía sau dãy Hoàng Liên Sơn, nơi này quả thật linh khí thật nồng
đậm, phải nói gấp nhiều lần so với núi Viên của mình. Quả nhiên trở thành đệ
tử Tông chủ có không ít ích lợi. Trúc Cơ quản sự thấy sự hưng phấn của Trần
Tiến cũng không nói gì, quăng một ngọc bài nói:

- Đây là chìa khóa của động phủ thứ hai mươi ba, người hãy vào đó tu luyện.
Bên trong có sẵn ba bình Ích Cốc Đan. Ba năm sau, khi tới thời gian ta sẽ đến
đón người.

Trần Tiến nhận lệnh bài cũng không nói lời thừa nào, nhảy thẳng vào động phủ,
đóng lại của động phủ, trực tiếp đả tọa khổ tu ba năm.


Đại Việt Tu Chân - Chương #9