Bế Quan


Người đăng: aqua230991

Theo chân của hai cha con Đặng Hùng trở về, Trần Tiến nhìn thấy vô số ánh mắt
của các đệ tử ngoại môn khác nhìn mình. Có ánh mắt mừng khi thấy có ngươi gặp
họa, cũng có ánh mắt nghi hoặc không hiểu chuyện gì. Việc Trần Tiến hôm qua tự
ý bỏ trốn khỏi tông môn đã truyền khắp các ngoại môn đệ tử cho nên rất nhiều
người cho rằng hắn đã bị Tông Chủ bắt được.

Tuy nhiên, khi vừa tới chân núi Viên, đã thấy tiểu công chúa Đặng Ngọc Nhi,
thân mật tung tăng, chạy nghiêng qua nghiêng lại, còn thân mật kéo tay của tên
Trần Tiến này. Đại đa số mọi tên đệ tử ngoại môn khác phải há hốc mồm.

- Đây là ý gì chứ, một tên đệ tử ngoại môn có thể gần gũi với cô tiểu công
chúa này sao. Không phải cô nàng này đến ngay cả các tiền bối Trúc Cơ, sư
huynh nội môn cũng không thèm để vào mắt hay sao.

Bao nhiêu tiếng bàn luận, xì xèo chung quanh. Trần Tiến nghe thấy vậy, cũng
chỉ biết lắc đầu cười khổ, kiểu này mình không muốn nổi tiếng cũng thành nổi
tiếng rồi. Hôm trước, tự ý bỏ trôn, hôm sau lại xuất hiện trở về cùng cô nàng
tiểu oa oa này.

Vừa thấy Trần Tiến xuất hiện, Đình Sơn hô lên kinh ngạc:

- Trần Tiến, sao ngươi lại ở đây không phải ngươi đã mất tích rồi sao?

Trần Tiến thấy Đình Sơn ngạc nhiên như vậy, cũng chỉ có thể cười trừ, vội tìm
lời giải thích hợp lý để mọi người không sinh nghi:

- Ta hôm qua đau bụng, nên tìm một chỗ vội vã trút bao nỗi sầu đau, quay qua
quay lại ta bị lạc mất tiêu trong rừng. May sao ta gặp được tiểu công chúa
Ngọc Nhi này nên mới trở về được đây.

Đình Sơn đương nhiên hiểu rõ hắn đang nói dối, nhưng cũng không tiện hỏi quá
nhiều ở nơi đây, liền gật đầu không nói. Y biết, nếu Trần Tiến quay về hẳn có
nguyên do gì đấy không tiện nói ra. Ngọc Nhi thấy Đình Sơn có vẻ thân thiết
với Trần Tiến, nên cũng lém lỉnh chạy tới hỏi han hết chuyện này đến chuyện nọ
về hắn. Đình Sơn bất ngờ khi được tiếp xúc với cô công chúa quỷ quái này, nên
hết chặc lưỡi, lại đến không theo kịp trả lời các câu hỏi của nàng ta.”

Trần Tiến thấy vậy cũng cười khổ, có vẻ việc bế quan lại giúp hắn tránh được
không ít phiền phức. Thế mà kiếp trước ta còn ao ước được một lần trò chuyện
cùng nàng ta. Trần Tiến bỗng cảm thán:

- “Ôi! Đúng là chỉ nằm trong chăn mới biết chăn có rận.”

Nghe thấy vậy Ngọc Nhi quay đâu lại nhìn Trần Tiến hỏi:

- Đâu, rận ở đâu, ta xem!

- ….

- “Không thể hiểu nổi cô nàng này theo cách thông thường mà”.

Trần Tiến đang vô phương không biết làm thế nào. Thì từ xa có tiếng nói trong
trẻo vọng lại:

- Ngọc Nhi tiểu thư, cuối cùng cũng tìm thấy cô rồi.

Ba ngươi quay lại liền nhìn thấy một cô gái, thân mặc thanh lam bào y, dáng vẻ
thướt tha, mặc dù đã che mặt nhưng cũng lộ ra hồng quang lấp lánh từ đôi mắt.
Đó là Tiểu Tiêu, ngươi được tông chủ cho theo hầu Ngọc Nhi từ nhỏ, tu vi cũng
đã luyện khí trung kì như Trần Tiến nhưng đã tầng năm sơ kì.

Ngọc Nhi thấy Tiểu Tiêu, liền chạy lại ôm chầm lấy nàng ta, hành động đó cũng
chứng tỏ hai cô nàng này khá là thân thiết. Tiểu Chiêu cũng vuốt ve mái tóc
của Ngọc Nhi rồi nói:

- Tiểu thư làm ta lo phát sốt, nếu tiểu thư có mệnh hệ nào thì ta làm sao
chịu nổi. Không chỉ sự trách phạt của tông chủ mà cả chính ta cũng không tha
thứ cho ta.

Ngọc Nhi nghe Tiểu Tiêu nói thế, liền ầng ậng nước mắt, nghẹn ngào nói:

- Xin lỗi Tiểu Tiêu tỷ tỷ ta biết sai rồi. Tỷ đừng giận ta nhé.

Một màn như thế không thể nào không khiến Trần Tiến và Đình Sơn há hốc mồm,
trình độ thay đổi tâm trạng của tiểu nha đầu này phải đến đăng phong tạo cực.

Ngọc Nhi lúc này vẫn ở trong vòng tay của Tiểu Tiêu, liền quay đầu qua nhìn
Trần Tiến, rồi lại nói:

- Ta phải về rồi, tiểu ca ca hai ngày tới nếu đến Hoàng Liên Sơn gặp cha ta,
thì phải ghé thăm ta đấy nhé, nếu không thì ta sẽ không để tiểu ca được bế
quan đâu.

Nghe lời hăm dọa này, Trần Tiến chợt biến sắc. Lạy thiên địa của ta ơi, hai
kiếp làm ngươi dù bị xem là “ phế vật” thì cũng không đến nỗi bức bách như vậy
chứ. Nhưng quân tử thì phải biết chịu nhục, đành đưa cái gương mặt cười không
thể cười hơn nhìn Ngọc Nhi và nói:

- Được rồi, ta sẽ đến thăm muội!

Nghe được Trần Tiến đồng ý, Ngọc Nhi cũng ngoan ngoãn, theo Tiểu Tiêu đi về.
Trước khi về Tiểu Tiêu còn cố ý quay lại ngước nhìn Trần Tiến một cái.

- “Tiểu thư từ xưa tới nay chưa từng nghe lời ai, sao lại để tâm một lời tên
đệ tử ngoại môn này như vậy.”

Nhưng nghĩ tới tên này cứu tiểu thư, Tiểu Tiêu cũng cảm kích gật đầu xoay
ngươi rời đi.

Thấy bóng 2 ngươi xa dần, Trần Tiến cũng khẽ thở hắt ra, không hiểu sao khi
nhìn thấy Tiểu Tiêu hắn hơi không thoải mái. Cảm giác còn lớn hơn khi đối mặt
với Tông chủ Đặng Hùng. Trần Tiến quay lại nhìn Đình Sơn khẽ ra ám hiệu là vào
nhà rồi nói chuyện. Đình Sơn cũng hiểu ý vội vàng theo sau.

Vừa vào nhà tranh, lại là căn phòng này. Trần Tiến lại thầm cảm thán:

- “Kiếp trước khi nhìn các huynh đệ khác từng ngươi trở thành đệ tử nội môn,
rồi tiến cấp Trúc Cơ.Hôm nay kiếp này tầm nhìn xa hơn, ánh mắt cũng đã không
còn dừng lại nơi Tông môn thì lại được kỳ ngộ cả kiếp trước nằm mơ cũng chẳng
dám nghĩ đến.”

- “Đời đúng là không như là mơ, muốn truy cầu thứ vượt quá khả năng của mình
thì lại xem là viễn vông. Nhưng ta tin rằng nếu hôm nay ta đã có thể có kỳ ngộ
mà kiếp trước mơ cũng không có. Thì kiếp này không có bất kì là điều gì viễn
vông. Bản thân có pháp quyết tạo hóa, kỳ bảo độc nhất vô nhị. Nếu không quật
khởi, nếu không thành thiên được thì cũng phải thành nhân.”

Miên man trong suy nghĩ của bản thân, Trần Tiến lại nghĩ đến:

- Không biết khi ta đỉnh thiên lập địa rồi, có thể tìm được song thân không?
Họ giờ ra sao, sống như thế nào, có nhớ ta không? Kiếp trước chịu sống kiếp
“phế vật” ta chưa từng có ý định nghĩ đến họ. Nhưng nay đã khác rồi, không
biết họ giờ này như thế nào, khi xưa lạc mất họ ta đã thương tâm ra sao.”

Cảm giác tưởng chừng từ rất lâu rồi ùa về. Nhớ đến khi còn nhỏ hắn cùng ba mẹ
sống ở nơi cánh đồng. Sáng cùng lũ trẻ trong làng đi chăn trâu, vui vẻ biết
mấy vô lo vô sầu… Nhưng từ khi năm mười hai tuổi, hắn lạc mất song thân. Hắn
đã không thể nào nhớ được hắn đến từ đâu nữa, có lẽ do chấn động tâm lý bị bỏ
rơi gây nên.

Thấy Trần Tiến bỗng trầm mặc, và có trên khóe mắt hơi ươn ướt, Đình Sơn vội
lay động Trần Tiến:

- Trần Tiến, ngươi sao vậy?

Thoát khỏi miên man suy nghĩ, hắn quay đầu lại nhìn Đình Sơn, thoát khỏi tâm
tình hỗn tạp đã từ nhiều năm ám ảnh hắn, hắn mỉm cười và nói:

- Không sao, ta nhớ lại vài chuyện thương tâm thôi!

- Uhm, không sao là tốt rồi, tại sao ngươi lại quay về, không phải nói sẽ đi
khỏi sao?

Sau đó Trần Tiến kể lại cho Đình Sơn nghe chuyện mình trốn khỏi đoàn mua đồ
rồi gặp Đặng Ngọc Nhi như thế nào.

Đình Sơn nghe xong thở dài kêu rằng:

- Trần Tiến ngươi thật may mắn, có thể được Tông chủ nhận làm đệ tử, quả là
may mắn đã kiếm đến.

Trần Tiến đành cười khổ:

- Cũng xem là may mắn, kỳ ngộ như vậy không thể xem là rủi được. Hai ngày nữa
ta phải lên Hoàng Liên Sơn và chính thức đi bế quan khổ tu ba năm đấy.

- Vậy thì tốt quá, ngươi trở thành đệ tử của Tông chủ thì ta cũng được tăng
thêm vài phần sống khỏe, có câu “nước lên thì thuyền lên” mà. Dù sao chúng ta
cũng là huynh đệ cùng căn nhà tranh này.

Nói xong, Đình Sơn lại nhìn Trần Tiến rồi cười ha hả. Trần Tiến thấy vậy sao
không biết, hắn tuy thật thật tâm chúc phúc cho ta trong trong thâm tâm hắn
cũng biết rằng lần này rời xa cả hai cũng khó như xưa được.

Hai ngày trôi qua, cuộc sống của Trần Tiến trôi qua cũng khá êm ấm, ngoại trừ
việc có vài đệ tử huynh đệ đến chúc mừng. Thì tên Bùi Việt cũng xuất hiện hỏi
thăm, đến giớ Trần Tiến vẫn không biết hắn đổi lại việc đi xuống núi có ý gì,
mặc dù biết không phải chuyện đơn giản nhưng nếu đã không gây hại đến mình,
Trần Tiến cũng không vội quản. Dù sao thì thù lao cũng đầy đủ không ai nợ ai.

Chuẩn bị xong xuôi, lại quay qua để lại cho Đình Sơn bình Hồi Khí Đan để Đình
Sơn tu luyện. Trần Tiến cũng men theo đường cái đến Hoàng Liên Sơn nơi đặt
tông môn của Nhật Thần Tông. Bắt đầu con đường bế quan khổ tu của chính mình.


Đại Việt Tu Chân - Chương #8