Bái Sư


Người đăng: aqua230991

Sáng sớm hôm sau, Trần Tiến theo đoàn người ngoại môn gồm năm mươi người đi
xuống núi để mua nguyên vật liệu duy trì sinh ý cho các đệ tử ngoại môn của
Nhật Thần Tông. Dẫn đầu đoàn lúc này là một vị sư huynh tu vi đã đạt đến luyện
khí tầng tám tên là Dương Liên Quý.”

Như thường lệ, mọi ngươi chia ra để mua các loại dụng cụ và phải tập kết khi
trời tối, mỗi nhóm chia làm tốp năm người theo sắp xếp ngẫu nhiên để tránh
tình trạng cùng nhau trò chuyện mà quên mất nhiệm vụ hoặc lợi dụng người quen
để mà bỏ trốn, mặc dù rất ít người làm điều đó. Vì khi đã đặt chân vào thế
giới tu tiên, thứ họ truy cầu là cảnh giới cao hơn, là sự phù phiếm của trường
sinh và các công pháp, pháp thuật thần kì. Rất ít ngươi từ bỏ để trở lại cuộc
sống phàm nhân, vì nơi đây linh khí không chỉ thiếu mà còn không có linh thạch
để hấp nạp.

Trần Tiến cũng vậy, nếu không biết tông môn có nhiều biến cố và bản thân cũng
cần phải ra ngoài để tìm kiếm những tàn hồn còn lại của vị Hỗn Độn Đại Năng,
thì hắn cũng sẽ chọn ở lại núi để khổ tu. Với năng lực của hắn bây giờ đừng
nói tiến vào nội môn, Trúc Cơ, Kết Đan cũng hoàn toàn có thể.

Hắn biết rằng, bây giờ không phải lúc khôn ngoan để bỏ trốn, lúc thuận tiện
nhất chính là khi đoàn người bắt đầu quay về. Mọi người thường dừng chân dưới
núi để nghỉ ngơi, đó mới chính là thời cơ. Khi mọi người đúng như dự kiến của
hắn dừng lại để nghỉ ngơi, Trần Tiến tranh thủ tìm một chỗ để giải phóng nỗi
buồn.

- Các vị sư huynh, tranh thủ nghỉ ngơi đệ muốn đi giải quyết nỗi buồn của
mình.

Vị Dương Liên Quý sư huynh dĩ nhiên cũng rất vui vẻ gật đầu đồng ý.

- Nhớ quay lại sớm nhé, chúng ta còn tranh thủ lên đường trở về.

Ra khỏi phạm vị hơn năm mươi trượng, Trần Tiến bắt đầu mở rộng thần thức quan
sát, cuối cùng cũng tìm thấy khoảng cách thích hợp, không chần chừ, Trần Tiến
liền nhanh chóng phi thân qua các cánh rừng để đào thoát. Hơn ai hết, với hơn
mười hai năm sống ở đây, hắn đã quá quen thuộc với mọi ngõ ngách nên tốc độ
phải nói là rất nhanh.

Hơn nửa canh giờ sau, khi mọi ngươi tu họp lại, liền phát hiện Trần Tiến vẫn
chưa quay lại, tất cả ngoại môn đệ tử chia nhau ra đi tìm, tìm mãi đến khi
trời mù mịt tối vẫn không thấy hắn. Đa số mọi người có thể đoán được tên này
đã bỏ trốn liền cùng nhau quay về không tiếp tục tìm kiếm nữa.

Cùng lúc đó, sau khi tìm được nơi an toàn, Trần Tiến dừng chân ở gần một ngọn
suối, và tranh thủ ngồi đả tọa. Hồi phục thể lực, tinh thần đạt tới trạng thái
tốt nhất, Đại Việt Tinh Thần Quyết vận chuyển khắp các kinh mạch, Trần Tiến
cởi bỏ áp lực phải kìm nén tu vi ở mức thấp nhất.

Gần nửa ngày nữa lại trôi qua, trên cao bầu trời đã lấp ló từng tia nắng, nơi
Trần Tiến ngồi đả tọa dưới ánh sáng mờ ảo trở thành một hồ nước khung cảnh hữu
tình, dáng vẻ như một thiếu nữ ban sơ căng tràn sức sống.

Thở một ngụm trọc khí và mở mắt ra, sau khi giải phóng tu vi những tháng qua,
lúc này Trần Tiến đã tiến vào luyện khí tầng bốn trung kì, vậy là chính thức
có thể coi như là một tiên nhân.

Sau khi tu vi tăng lên tầng bốn trung kì, sức mạnh của hắn cũng tăng rõ rệt,
Trần Tiến có thể phóng một lượt hơn sáu quả hỏa cầu, phóng ra ba luồng lôi
điện. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Trần Tiến men theo một lối khác rời khỏi
tông môn vì sợ rằng sẽ gặp người cùng tông môn bất ngờ xuất hiện. Khi đó muốn
giải thích cũng khó.

Tuy nhiên, người ta nói cái gì càng muốn tránh lại càng dễ gặp, Trần Tiến đi
sâu vào trong cánh rừng dưới chân núi của Nhật Thần Tông để xuyên qua rời khỏi
thì nghe từ xa có tiếng vọng kêu cứu. Thân hình của Trần Tiến bỗng khựng lại,
vì âm thanh này hắn không thể nào không quen được, đó là âm thanh của tiểu
thư, con gái của tông chủ Nhật Thần Tông Đặng Hùng, Đặng Ngọc Nhi. Cô gái mà
kiếp trước trở thành một nữ thần cao vời vợi không thể với tới với các đệ tử
của Nhật Thần Tông. Nhất thời, bản thân của Trần Tiến cũng do dự:

- “Nên cứu ngươi hay bỏ trốn. Không được đã không còn là tên “phế vật” của
kiếp trước nữa rồi, nếu muốn tu thành đại đạo, việc hôm nay bỏ đi chắc chắn sẽ
để lại tâm ma, dù tình dù lý cũng phải nên cứu cô ấy.”

Quay đầu chạy theo hướng có âm thanh kêu cứu, Trần Tiến nhìn thấy một con Kim
Hạt Kê đang đuổi theo Đặng Ngọc Nhi, may mà nàng có pháp bảo hộ thân đẳng cấp
tương đối cao, nên đến giờ vẫn không bị tấn công, Trần Tiến cũng may mắn thở
dài:

- May rằng đây chỉ là một con Kim Hạt Kê, yêu thú cấp một hậu kì. Nếu đối thủ
là một tu sĩ thì ta khó có khả năng chiến đấu, nhưng yêu thú cấp một đến ba
thường chưa có linh trí, chỉ cần đánh vào điểm yếu của nó là có thể giải quyết
dễ dàng.

Vận dụng kiến thức của mình, kiếp trước khi đi trong rừng này hắn đã giết
không ít yêu thú Kim Hạt Kê, kiếp này hắn cũng không nhanh không chậm, canh
chuẩn xác tung một đạo lôi thiểm điện tấn công vào giữa đỉnh đầu Kim Hạt Kê.

Chưa đầy ba giây đồng hồ, Trần Tiến đã xuất hiện và tiêu diệt yêu thú, liền
quay lại vội vàng nhìn thử xem công tiểu công chúa này như thế nào, vì tính ra
bây giờ cô nàng chỉ mới chín tuổi, nhưng Trần Tiến càng nghi hoặc:

- “Tiểu công chúa này như hoa như ngọc sao lại xuất hiện ở đây mà không có
bất kì ai bảo hộ được cơ chứ.”

Lúc này, tiểu công chúa vẫn chưa ngừng khóc nhưng khi nhìn thấy người thanh
niên vừa cứu mình mặc áo Nhật Thần Tông, liền chạy tới ôm lấy hắn mà khóc, như
muốn trút hết nỗi uất ức vì bị yêu thú hù dọa. Trần Tiến vội vỗ về an ủi:

- Không sao, huynh đã giết con yêu thú đó rồi. Giờ không còn nguy hiểm nữa
đâu.

Mãi một lúc sau, cô tiểu công chúa này mới dần dần bình tĩnh lại. Bây giờ,
Trần Tiến cũng bình tĩnh hơn mà nghĩ đến:

- “Bình thường Kim Hạt Kê rất hiền lành, không chủ động tấn công ai, không
phải tiểu oa oa này chọc phá nó rồi lại khóc nhè đấy chứ.”

Tiểu công chúa ngẩng đầu lên, nước mắt nước mũi vẫn chưa khô, vội nói:

- Cám ơn đại ca ca, huynh tên gì? Muội sẽ nói lại với cha, bảo đảm cha muội
sẽ trọng thưởng cho huynh.

Trần Tiến liền cảm thấy phiền toái, tình huống này bỏ thì lại không biết tiểu
nữ oa này sẽ lại chạy loạn đi đâu, mà dẫn cô nhóc này về thì khác nào lại mua
dây buộc mình. Thế nhưng chưa dứt lời thì hắn đã không con cơ hội lựa chọn nữa
rồi, vì từ xa đã vọng lại một thanh âm vô cùng khủng bố. khiến cho hắn cũng
cảm thấy hít thở không thông. Chỉ giọng nói đã có uy lực thế này, vậy nếu đánh
nhau thì sẽ như thế nào đây...

- Tiểu bảo bối của cha, con không sao chứ?

Đó là thanh âm của tông chủ Đặng Hùng, năm nay đã gần bảy mươi, là một tu sĩ
đạt đến kim đan tầng năm, có thể xem như là một cao thủ tại Lâm Quốc này.

Trần Tiến, tuy đã hai kiếp trong tông môn nhưng tính ra ngoại trừ mỗi năm lễ
tết thì hắn không có cơ hội thấy dung nhan của tông chủ, nhưng chưa bao giờ
lại gần như thế. Tông chủ Đặng Hùng có dáng ngươi cao lớn, mặt chữ điền, mày
rậm rất to, từ trên người phát ra khí thế của một cường giả. Nếu không phải tu
luyện Đại Việt Tinh Thần Quyết, thì chắc có lẽ bây giờ Trần Tiến cũng chẳng
bao nhiêu cân lượng mà dám đánh giá tông chủ của mình.

Đặng Hùng sau khi đáp xuống, ân cần hỏi thăm nữ tử, mới quay qua trông thấy
chàng thiếu niên bên cạnh. Chưa kịp mở lời, tiểu nhi nữ của ông đã lên tiếng:

- Đại ca ca này chính là ngươi đã cứu con, cha mau ban thưởng cho huynh ấy
đi, nếu không con sẽ không thèm nhìn mặt cha nữa đâu.

Đặng Hùng khí khái là thế, thế nhưng trước mặt con gái lại phải chào thua tính
nhõng nhẽo này, liền gật đầu quay qua nhìn Trần Tiến, nói:

- Nhìn cậu mặc y phục chắc vẫn là đệ tử ngoại môn của tông môn ta?

Trần Tiến không dám chậm trễ, cúi đầu cung kính đáp:

- Dạ, đệ tử là Trần Tiến, là đệ tử ngoại môn ở núi Viên.

Đặng Hùng gật gật đầu, nhìn hắn tỏ vẻ hài lòng:

- Khá lắm, còn trẻ như vậy đã luyện khí trung kì, tính ra không phải tu luyện
siêng năng chăm chỉ thì cũng là có tài năng.

Trần Tiến khẽ nói:

- Cám ơn tông chủ khen tặng.

Thấy tình huống như vậy, bỗng tiểu oa oa kéo tay cha mình réo lên:

- Hay là cha nhận anh ấy làm đệ tử đi, đại ca ca giỏi lắm, có thể phóng ra
lôi điện giết con yêu thú đáng ghét kia.

Đặng Hùng thoáng kinh ngạc, hỏi:

- Tiểu tử, ngươi chỉ dùng một lôi điện liền tiêu diệt Kim Hạt Kê, ngươi đã
từng giết qua yêu thú đó sao?

- Thưa tông chủ, đệ tử chỉ may mắn thôi, đệ tử từng nghe một sư huynh nói về
chuyện này nên vô tình biết được điểm yếu của nó.

Đặng Hùng hơi nghi hoặc nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, nhung đích thực y rất
thưởng thức chàng trai này, chưa tới mười bảy đã luyện khí trung kỳ tương lai
có thể là đệ tử nội môn xuất sắc, bây giờ thu nhận cũng không thiệt thòi gì.
Đặng Hùng hơi suy nghĩ rồi nói:

- Hiện tại quản lý bọn nhỏ này rất khó, nếu không chiều theo ý bọn nó thì khó
mà yên ổn. Ta cũng thấy tư chất của ngươi rất được, không biết ngươi có nguyện
ý làm đệ tử ta không?

Nếu là kiếp trước, có một chiếc bánh từ trên trời rớt xuống như vậy, Trần Tiến
cầu còn không được., nhưng hôm nay mọi thứ đã khác rồi, trên người hắn có bí
mật. Không tiện ở cạnh ngươi khác, mà lại là những cao thủ và tâm tư thâm trầm
như vậy nữa. bất cẩn có thể dẫn đến hoạ sát thân. Nhưng nếu không đồng ý, mọi
việc còn không hợp lý hơn, nên đành thuận theo đáp:

- Đệ tử cầu còn không được, xin đa tạ tông chủ.

Đặng Hùng càng tỏ vẻ hài lòng nhìn Trần Tiến gật đầu, nói:

- Tuy nhiên, hiện tại ngươi tu vi còn thấp, ta chỉ có thể nhận ngươi làm ký
danh đệ tử, nếu ngươi có thể trước ba mươi tuổi tiến vào Trúc Cơ, thì ta sẽ
chính thức nhận ngươi làm đồ đệ.

Tâm tình của Trần Tiến không thể thấy tốt hơn được nữa, hắn như đang mở cờ
trong bụng, nhưng lại vội ngưng trọng để tránh sai sót. Thấy thần sắc của Trần
Tiến, Đặng Hùng lại nghĩ hắn hơi thất vọng với đề nghị của mình, nên y vội
thêm vào:

- Nhưng ta cũng không bạc đãi ngươi, ở đây ta tặng cho ngươi một nhẫn trữ vật
hoàng cấp thượng phẩm, một bí tịch hoàng cấp thượng giai và một lọ đan dược
hồi khí đan rất tiện dụng cho tu vi luyện khí trung kì lên hậu kì.

Nghe những lời này, Trần Tiến nghĩ mình lần này không muốn phát tài cũng không
được, vội khấu đầu cám ơn sư phụ và vui vẻ nhận lấy.

Thấy cảnh này, không hiểu sao Đặng Hùng có cảm giác mình như bị một tên nhóc
gạt gẫm. Còn tiểu oa nhi lại vô cùng cao hứng, quay sang nhìn Trần Tiến và
nói:

- Đại ca ca huynh ở đâu, muội muốn đến thăm huynh thường xuyên.

Nghe những lời này cả Đặng Hùng và Trần Tiến đều biến sắc.


Đại Việt Tu Chân - Chương #6