Kế Hoạch Rời Tông Môn


Người đăng: aqua230991

Trần Tiến phóng như bay từ Tàng Kinh Các trở về nhà tranh, trạng thái tinh
thần của Trần Tiến vẫn chưa ngừng bấn loạn, với hai loại công pháp vô cùng có
ích và bá đạo như vậy thì hắn cần gì phải lo vấn đề tương lai tu vi gia tăng
nhưng vẫn không có công pháp.

Xác định không còn ai bên cạnh, Trần Tiến liền lấy hai quyển công pháp ra vận
dụng, cộng với sự thuần thục của kiếp trước, chưa đến hai canh giờ hắn đã có
thể sử dụng thuần thục.”

Đình Sơn sau khi đi gánh nước trở về, nhìn thấy Trần Tiến đã có thể sử dụng
pháp thuật thì vô cùng bất ngờ.

- Ngươi…Ngươi không phải đang sử dụng pháp thuật chứ? Ngươi đã đạt đến tầng
thứ hai Luyện Khí rồi sao?

Trần Tiến gật đầu:

- Đúng vậy, ta vừa mới đột phá hôm qua, nên trưa nay đã đến Tàng kinh các để
xin công pháp tu luyện.

Nghe được vậy, gã Đình Sơn nhảy lên lao vào ôm lấy hắn.

- Chúc mừng ngươi nhé, không ngờ trong đám người chúng ta cùng tiến vào,
người lại có thể trở thành người đầu tiên tu luyện được pháp thuật!

- Người thật là, mau tránh xa ta ra người hôi quá đi. - Trần Tiến vừa cười
vừa đẩy tên Đình Sơn ra.

- May mắn thôi, ngươi cũng đã trung kì tầng một rồi mà, cố gắng lên hai chúng
ta sẽ cùng nhau xưng bá nào.

- Đúng vậy, phải cố gắng để trở thành đệ tử nội môn, trở thành chân chính
tiên nhân nào.

Đôi mắt của tên Đình Sơn tràn đầy quyết tâm hăng hái nói.

Suốt ba tháng kế tiếp, Trần Tiến hằng ngày không chỉ gánh nước, thổ nạp mà
cũng không ngừng tu luyện thành thục pháp thuật. Mặc dù có thể nói con đường
tu luyện này tương đối buồn tẻ nhưng so với việc bị xem là “phế vật” thì những
chuyện này không đáng là gì.

Đại Việt Tinh Thần Quyết cũng không ngừng củng cố tinh thần lực, bản thân hắn
thấy mình có quá nhiều sự thay đổi rõ rệt. Không chỉ về chất mà còn về lượng.

Hiện tại hắn đã đạt đến luyện khí tầng ba trung kì, tốc độ này phải nói là
tương đối nhanh, khi xưa hắn phải mất năm năm mới đạt được đến cấp độ này. Tuy
nhiên, Trần Tiến cũng đã hạn chế tăng trưởng tu vi nếu không ít nhất hiện tại
chí ít cũng phải là tầng bốn rồi.

Khi đạt đến tầng ba này, hắn có thể phóng ra được hai tia Lôi động và ba quả
cầu lửa, mức độ này tuy không được tính là bản lĩnh cao cường nhưng cũng có
thể đánh bại khá nhiều tu sĩ đồng cấp rồi.



Đang nghỉ ngơi trong nhà tranh, bỗng có một giọng nói sang sảng từ bên ngoài
gọi vào:

- Trần Tiến ơi, Trần Tiến….có ai ở nhà không?

Ngó nghiêng qua cửa sổ, Trần Tiến phát hiện ra đây là Bùi Việt, một ngoại môn
đệ tử gia nhập cùng hắn, thiên phú tên này khá tốt, theo hắn nhớ kiếp trước
tên này trước khi hắn trọng sinh, Bùi Việt đã đạt đến Trúc Cơ. Trần Tiến cau
mày lại hỏi:

- Là Bùi Việt sư huynh sao, huynh gọi gì ta thế?

Thấy có tiếng trả lời, gã tên Bùi Việt liền bước thẳng vào nhà.

- Nghe nói ngươi đã đạt đến tầng ba luyện khí rồi phải không?

Trần Tiến thầm nghĩ:

“- Chẳng lẽ ta tu luyện nhanh quá nên mọi ngươi nghi ngờ ta có bí mật trong
người, nhưng so với bọn họ tốc độ của ta cũng đâu có thể gọi là nhanh được.”

Tuy nhiên, Trần Tiến nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nói:

- Không dám giấu gì huynh, ta may mắn tìm được một khúc sông có linh mạch
tương đối dồi dào nên việc hấp nạp linh khí cũng tương đối tốt.

Thấy lời nói của Trần Tiến cũng không cod vẻ gì là giả dối. Bùi Việt cũng
không quá lưu tâm, vì đích thực dưới luyện khí trung kì hoàn toàn có thể thăng
cấp nhanh nếu tìm được một nơi có linh khí nồng đậm, bản thân hắn hiện tại
cũng đã là viên mãn tầng hai rồi. Bùi Việt liền hỏi:

- Ta muốn nhờ ngươi ngày mai thay ta đi cùng một huynh đệ khác xuống núi mua
đồ cho tông môn, không biết ý ngươi thế nào.

Trần Tiến bất ngờ với đề nghị, hắn cảm thấy mình và Bùi Việt không phải thân
quen gì cho lắm, tại sao bao nhiêu người hắn không nhờ lại đến nhờ mình. Mặc
dù đây là cơ hội rất tốt để hắn thực hiện mong muốn trốn khỏi Tông môn. Dù
vậy, hắn vẫn không dám mạo hiểm với lời đề nghị này.

Thấy vẻ mặt đăm chiêu của Trần Tiến, Bùi Việt vội nói:

- Ngươi yên tâm đi, ta sẽ trả công cho ngươi đầy đủ, là thế này, do ngày mai
ta có việc bận không thể đi được, mà ta lại chỉ tin tưởng ngươi nên ta mới mở
lời. Vậy đi, mười khối hạ phẩm tinh thạch và hai lá thần hành phù cấp một nhé,
đây là toàn bộ gia tài của ta rồi.

Trần Tiến càng lúc càng nghi hoặc, ta mà tin ngươi ta sẽ đi bằng đầu, sự việc
này rõ ràng rất mờ ám rồi, chưa kể với kinh nghiệm sống qua hai kiếp người,
ánh mắt của tên Bùi Việt không thể che giấu được có điều bất thường trong đó,
nhưng đây cũng là cơ hội để rời khỏi tông môn sớm. Cuối cùng, Trần Tiến thử
đặt cược một phen:

- Hai mươi hạ phẩm linh thạch và năm lá thần hành phù cấp một.

Bùi Việt nghe hắn đưa ra cái giá như thế liền chửi thầm trong bụng:

- “Cái đồ miệng sư tử, sau này đừng để ta nắm được thóp.”

Bùi Việt thấy cái giá này vội do dự, nhưng nhanh chóng hắn gật đầu đồng ý:

- Đây là hai mươi inh thạch và năm tấm thần hành phù.

- “Lần này Trần Tiến ta gặp phải một tên phá gia chi tử rồi” - hắn cười thầm
trong bụng

Sau đó y vội vàng rời đi, cũng không nói gì thêm với Trần Tiến. Thấy tình
huống này, nếu không biết có gì xảo trá thì Trần Tiến thật uổng hai kiếp làm
ngươi, nhưng hắn cũng nhanh chóng lấy hai mươi linh thạch và năm lá thần hành
phù bỏ vào túi trữ vật rồi nhìn theo hướng gã Bùi Việt đi.

- “Tuy không biết y có mưu đồ gì, có gây hại cho ta không nhưng việc vừa có
lợi lại có tiền thì ta cũng không tiện từ chối. Coi như là phước không phải
họa, là họa tránh không khỏi.”

Đêm đó, khi trông thấy Đình Sơn trở về nhà, Trần Tiến liền đưa cho y hai mươi
viên hạ phẩm linh thạch, trông thấy hai mươu viên hạ phẩm linh thạch, Đình Sơn
vội kinh hô:

- Ở đâu ra nhiều linh thạch như vậy, đừng nói với ta nhà người đi ăn trộm đó
nhé.

- Dĩ nhiên là không, ăn cắp… à nhầm, đây đều là linh thạch của ta đấy.

- Ngươi kiếm đâu ra nhiều linh thạch như vậy, đừng gạt ta.

Bộ dạng không tin tưởng của tên Đình Sơn thật khiến hắn bó tay. Đành đem sự
thật kể một lựit cho y nghe.

- Là từ Bùi Việt đấy, hắn muốn ta thay hắn ngày mai xuống núi, nên đã trả
công cho ta.

- Tại sao? Chỉ là xuống núi mua đồ thôi mà, có cần nhiều linh thạch như vậy
không, nhất định có trá, ngươi trả linh thạch lại cho hắn đi.

Những lời nói, hành động của Đình Sơn khiến Trần Tiến vô cùng cảm khái,, liền
hắng giọng nói với Đình Sơn:

- Thật ra ta muốn mượn lần này rời khỏi tông môn, nếu mất tích lúc này cho dù
có liên lụy cũng chỉ do đệ tử ngoại môn bên Hoành Sơn chứ không ảnh hưởng đến
đệ tử ngoại môn bên núi Viên chúng ta.

Nghe bốn chữ “rời khỏi tông môn” Đình Sơn mặt bỗng cứng đờ lại, y dùng ánh mắt
không tin được nhìn chằm chằm vào Trần Tiến. Thật lâu sau mới nói ra được mấy
câu.

- Tại sao người lại muốn rời khỏi, vậy còn khát vọng thành tiên nhân của
chúng ta ra sao.

Trần Tiến có chút bùn phiền trên mặt.

- Chính vì khát vọng đó ta không thể không đi.

- Ta biết mà, từ ngày ta thấy ngươi thường xuyên biến mất đi tu luyện, ta đã
biết nơi đây không thể giữ chân ngươi được, cuộc sống của ngươi là ở ngoài
kia, là tung hoành khắp chốn. Ngươi có dự tính gì không?

Trần Tiến có chút bất ngờ, không ngờ thường ngày tên mập Đình Sơn có vẻ hậu
đậu này lại quan sát tỉ mỉ như vậy.

- Ta chưa biết nữa, nhưng nghe thấy những lời này ta biết ngươi chính là một
trong những huynh đệ tốt nhất của ta. Nếu nghe lời ta, sau này nếu có một ngày
ngươi trở thành đệ tử nội môn khi ra ngoài lịch lãm hãy bỏ đi thật xa nhé,chỉ
như vậy mới tốt cho ngươi.

- Được, ta sẽ nghe lời ngươi.

Đình Sơn không do dự gật đầu đồng ý.

- Nếu người đã xem ta là huynh đệ, thì sẽ không bao giờ phản bội hay bán đứng
ta, nên ta tin người.

Nghe thấy những lời nói chân thành và đầy cảm động như vậy, Trần Tiến cảm thấy
sống qua hai kiếp người, mấy ai hiểu được thế nào là huynh đệ. Liền cầm ly trà
lên nói:

- Hôm nay từ biệt huynh đệ của ta, ta đành lấy trà thay rượu kính ngươi một
ly. Đời này kiếp này nếu có cơ hội ta sẽ quay lại tìm ngươi.

- Được, được lắm… Vậy thì ta cũng lấy trà thay rượu kính ngươi. Đình Sơn ta
từ nhỏ chỉ như một kẻ ngu muội, những ngày qua có ngươi bên cạnh ta mới cảm
thấy có một người bầu bạn đúng nghĩa.

- Cạn chén!! - Cả hai đều dùng chén trà thay rượu để ghi nhớ tình huynh đệ
chính thức của cả hai người.

Đình Sơn cũng không biết rằng vì chén trà hôm nay mà sau này hắn đã thoát khỏi
một kiếp nạn.


Đại Việt Tu Chân - Chương #5