Tuyên Quang Thành (2)


Người đăng: aqua230991

Sau khi thuê được hai động phủ với giá mười hạ phẩm linh thạch mỗi đêm. Cả hai
chào tạm biệt nhau rồi nhanh chóng vào động phủ của mình. Dù sao cả hai đã đi
cùng nhau vài ngày liền rồi, giờ là lúc họ cần không gian riêng tư.

Trần Tiến sau khi vào động phủ, cố gắng nhớ xem cái tên Cố Tiểu Trầm mà kiếp
trước hắn đọc được từ "Bạch Ngọc Phường" để tìm điểm chung. Kiếp trước Cố Tiểu
Trầm không chỉ là một cô nàng nổi tiếng khắp Hạ Vực vì vẻ xinh đẹp mà còn là
kỳ tài trăm năm có một, sở hữu Băng linh căn thuần khiết. Chưa tới ba mươi đã
là Kết Đan trung kì rồi, còn được xếp làm "Đệ Nhất Mỹ Nữ" của Hạ Vực. Cố Tiểu
Trầm sau đó còn nhận được lễ vật cầu thân của một thiên tài nổi tiếng nào đó
trên Thượng Vực.

Sự kiện này cũng khá chấn động Hạ Vực năm đó, nhưng cũng đúng vì mỹ nhân thì
phải đi cùng với kỳ nhân chứ. Anh hùng phối ngẫu cùng giai nhân, lúc ấy khi
xem tin tức chính Trần Tiến cũng cảm thán, và chỉ biết hâm mộ không thôi!

Hôm nay, cũng là một cô gái tên là Cố Tiểu Trầm, tuy không phải tuyệt sắc như
trong trí nhớ của Trần Tiến, nhưng ít ra trên người của cô ấy phát ra một loại
khí chất mà Trần Tiến không thể nói thành lời. Đôi lúc trong thâm tâm Trần
Tiến có không ít hoang mang khi đi cùng cho dù Trần Tiến biết chắc rằng cô
nàng này không hề dùng Mị thuật.

Sau một hồi mơ màng, Trần Tiến cũng cảm thấy chắc mình hơi bị đa tâm, hoặc bản
thân mình do kiếp trước hay mơ tưởng về Đệ Nhất Mỹ Nhân nên tạo ra suy nghĩ
như vậy.

Nhưng Trần Tiến cũng không ngờ được, đích thực cả hai là một. Chẳng qua Cố
Tiểu Trầm sử dụng pháp bảo dịch dung đẳng cấp cực cao. Không chỉ thay đổi
khuôn mặt mà còn ẩn giấu cả khí chất bản thân hiệu quả dù cho tu sĩ Hoá Thần
kiểm tra cũng không biết được.

Cùng lúc đó, Cố Tiểu Trầm cũng vừa thay đồ nghỉ ngơi, tranh thủ cởi bỏ lớp
dịch dung ra. Cởi bỏ lớp dịch dung, khuôn mặt Cố Tiểu Trầm trở nên cực kì xinh
đẹp, cái đẹp của pha lê, thuần khiết nhưng trong trẻo, lại giống như bông
tuyết từ trời rơi xuống, mang cảm giác như một tiên nữ. Khi cô mỉm cười nhìn
bản thân trong gương, hình ảnh lại như một bông hoa lan cô độc hứng gió, toả
ra ánh sáng như hào quang mặt trời.

Tuyệt tác của tạo hoá, quả thật không có lớp mặt nạ đó thì cô gái này không
phải Đệ Nhất Mỹ Nữ thì khắp Tu Chân Giới này có mấy ai dám sánh cùng. Chắc
chắn lúc này, nếu Trần Tiến nhìn thấy sẽ chết trân vì vẻ đẹp của Cố Tiểu Trầm.
Cô nàng trong mộng kiếp trước của hắn, chính vì cô gái này nên Đặng Ngọc Nhi
tuy bài danh thứ chín nhưng cũng không có được sự sùng bái của Trần Tiến.

Cố Tiểu Trầm đã rời khỏi Tông Môn ba tháng rồi, dù sao đây cũng là lần lịch
lãm Tu Chân giới hiếm hoi dành cho các đệ tử trước khi tiến cấp Kim Đan của
Thiên Lam Môn. Đáng lẽ cùng đi với Cố Tiểu Trầm còn có một lão bà Hư Thần để
bảo đảm sự an toàn cho cô. Nhưng vì cô một mực không chịu, nhất quyết đòi sống
đòi chết đi một mình. Với lý lẽ không có gian hiểm không có khó khăn thì sao
rèn luyện được tâm cảnh.

Sư phụ cô đành tặc lưỡi đồng ý khi mà Cố Tiểu Trầm lấy tâm cảnh mình ra để làm
thứ uy hiếp.Tuy nhiên, Cố Tiểu Trầm cũng được sư phụ của cô đánh dấu ký hiệu
thần thức, đưa cho Huyễn Huyễn Mặt Nạ và cho nuốt một viên Huyết Hồn Đan. Một
loại đan dược nghịch thiên, khi toàn Tu Chân Giới chỉ có đúng mười ba viên.
Sau khi phục dụng, nếu trong năm năm xảy ra bất trắc gì, cho dù tan xương nát
thịt nơi đâu thì cũng phục hồi lại ở nơi đã bắt đầu phục dụng thuốc.

Cô cũng không quá suy nghĩ nhiều về tu vi của Trần Tiến, vì dù sao Trúc Cơ ở
tuổi hai mươi thì Hải Vân Đại Lục rất nhiều.

Một ngày này, Trần Tiến nhanh chóng hấp nạp tu vi, củng cố chân nguyên đã mất
sau vài ngày phi hành. Tuy chân nguyên của Trần Tiến nhờ công pháp Kinh Dương
Vương mà dày lên gấp mấy lần, nhưng tiêu hao đúng là không ít.

Sáng sớm hôm sau, Trần Tiến đang đứng ở hoa viên thì Cố Tiểu Trầm cũng bước
ra.

- Không ngờ, Trần huynh dậy sớm như vậy.

- Tiểu Trầm, chào cô, ta cũng chỉ vừa bước ra thôi. Đêm qua cô ngủ ngon chứ?

- Cũng tốt lắm, nhìn trời giờ này cũng còn sớm hay chúng ta cùng nhau đi dạo
quanh thành nhé.

- Cũng được, tôi sắp xếp một xíu rồi chúng ta cùng đi.

Trần Tiến khi đi dạo cùng Cố Tiểu Trầm, dù sao cũng đi cùng một thiếu nữ, nên
hắn quyết định mua một vật trang sức gì đó để tặng. May mắn, hắn thấy một cửa
hàng trang sức ven đường, Trần Tiến tiến lại, sau vài giây lựa hắn thấy một
cây trâm ngọc bích khá sắc sảo.

- Ông chủ, cái này bao nhiêu?

Ông chủ nhanh chóng niềm nở đón tiếp Trần Tiến, đảo mắt qua thấy hắn đi cùng
với một cô gái cũng không tệ cười nói:

- Công tử quả nhiên có con mắt tinh tường, cây trâm cài này được một thợ thủ
công giỏi nhất thành chúng tôi làm ra. giá chỉ hai mươi hạ phẩm linh thạch.

- Hai mươi hạ phẩm linh thạch ! - Trần Tiến hơi thất thanh.

Hơi mắc hơn so với suy nghĩ của Trần Tiến, dù cho trước khi đi Đặng Hùng đưa
hắn cũng một ngàn hạ phẩm linh thạch, nhưng trước mắt sinh ý chưa có, xài gì
cũng phải suy nghĩ. Dù vậy sau một hồi đắn đo nhưng hắn cũng gật đầu đồng ý.

- Được, ta mua.

Chuẩn bị nhận lấy câu trâm từ ông chủ, thì bỗng một cô gái từ phía sau lên
tiếng.

- Cây trâm này, ta muốn!

Lời vừa dứt, cả Trần Tiến và Cố Tiểu Trầm đều quay lại thì nhìn thấy một cô
gái phía sau. Một cô gái vô cùng kiều diễm, vẻ đẹp có thể nói hơn hẳn Cố Tiểu
Trầm lúc này đến mấy lần, nếu nói không ngoa thì thật sự là một tiểu mỹ nữ.

Mà khiến Trần Tiến càng kinh ngạc hơn, cô nàng này thoạt nhìn tuổi không quá
hai mươi, nhưng cũng đã Trúc Cơ tầng bốn, còn cao hơn mình một tầng. Cô nàng
này không chỉ tư chất tốt mà có lẽ tài nguyên tu luyện cũng cường đại.

Phía sau lưng cô ta, lại là một chàng trai tuy không anh tuấn, ngược lại nước
da còn hơi ngăm đen nhưng lại thể hiện ra khí chất của một đại hán. Tu vi anh
chàng này còn cao hơn cô nàng này tận hai cấp đã là Trúc Cơ tầng sáu, điều này
làm cho Trần Tiến hết chỗ nói, không ngờ trên đời này anh hùng xuất thiếu niên
quả thật rất nhiều, cứ ngỡ Tông Môn Đại Hội ở Mỹ Sơn Cốc đã là các anh tài
đỉnh cấp của Lâm Quốc rồi.

Ông chủ bị dung mạo xinh như hoa của cô nàng này làm cho sửng sốt, sau khi
đinh thần lại nói:

-Thành thật xin lỗi các vị, chỗ tôi chỉ có đúng một cây trâm này thôi. Nhưng vừa rồi vị huynh đệ này đã mua rồi.

Trần Tiến nghe ông chủ này nói vậy, trong lòng cũng tỏ vẻ hài lòng, rõ ràng là
một ông chủ có uy tín.

Cô nàng này vừa nghe ông chủ nói vậy, ánh mắt liền nhìn thằng Trần Tiến nói:

- Đem cây trâm của anh vừa mua cho tôi.

Vốn cô gái này tử tế nói chuyện thì Trần Tiến còn có thể suy nghĩ lại, vì dù
sao cũng chỉ là món quà mua tặng Cố Tiểu Trầm cô nương, quân tử cũng không
đoạt thứ người khác thích. Nhưng cô gái này khẩu khí quá lớn lối, giống như
chắc rằng mình phải nghe theo, khiến Trần Tiến rất khó chịu dù là Đặng Ngọc
Nhi cũng chưa chắc đã kiêu ngạo như vậy.

Không thèm trả lời, Trần Tiến đưa cho ông chủ hai mươi hạ phẩm linh thạch,
liền cầm cây trâm bỏ đi.

Cô gái này nhìn thấy Trần Tiến không để ý đến mình, liền nhướn mày lên, muốn
phát tác bực dọc. Thấy điều này, người thanh niên da hơi ngăm đen kia nhanh
chóng tiến lên phía trước, vội hành lễ với Trần Tiến. Sau đó lấy ra mười hạ
phẩm trung thạch, khách khí hỏi:

- Thật xin lỗi, không biết vị huynh đài này, có thể cho tại hạ mua lại cây
trâm vừa rồi được không?

Trần Tiến hiểu chàng trai này muốn gì, nhưng hắn cũng chẳng phải sợ cô nàng
kia quấy rối dù hắn chắc chắn hai người này bối cảnh rất sâu. Cũng cầm nhanh
mười viên linh thạch trung phẩm rồi nói:

- Nể mặt huynh, tôi không tranh đoạt cây trâm này!

Cố Tiểu Trầm tuy ở bên ngoài không liên can gì, nhưng cũng thấy rõ ràng, Trần
Tiến nhượng lại không phải vì cô nàng kia phách lối, mà chính là sự khiên
nhường của đại hán này.


Đại Việt Tu Chân - Chương #31