Vượt Tháp


Người đăng: aqua230991

Thủy Hoàng Viện Trưởng im lặng quan sát đến khi thấy tiếng xì xào giảm đi một
chút, liền đưa tay ra hiệu, lập tức những thanh âm kia im bặt. không gian im
lặng như tờ.

- Thí Luyện Tháp rất nguy hiểm, điều đó không sai, nhưng cơ duyên trong đó
sâu không lường được. Hơn mười vạn năm trước đã được đích thân một tay Ức Mặc
lão tổ của La Thành Đại Lục chúng ta tìm được từ một lần lịch lãm Tu Chân
Giới.

- Thí Luyện Tháp này có tổng cộng bảy mươi hai tầng, không phải mỗi tầng đều
có thể cảm ngộ nhưng đều tồn tại một áp lực riêng càng lên cao càng lớn, ngoài
ra mỗi tầng đều có thời gian giới hạn, trong thời gian một nén nhang vẫn chưa
lên tầng kế sẽ chính thức bị truyền tống ra ngoài.

Sau khi Thủy Hoàng Viện Trưởng nói xong, quãng trường vẫn hoàn toàn yên tĩnh
mỗi người đều mang trong mình một suy nghĩ riêng. Thủy Hoàng tay phải đưa lên
bật pháp quyết, chưa đầy mười hô hấp từ trên bầu trời liền xuất hiện hai cánh
tay vung lên như muốn xé rách không gian, trời đất chấn động, từ thiên địa có
một vết rách to hiện ra. Bên trên đỉnh tháp khói đen bốc lên âm u tràn ngập,
lộ ra một khí thế khiến người nhìn thấy phải sợ hãi, những người đứng bên dưới
cũng dường như cảm nhận được tim mình cũng đập nhanh hơn, cơn gió từ Thí Luyện
Tháp quét qua vô số người. Một số người xem xung quanh cũng tái nhợt, theo bản
năng lùi lại.

Thủy Hoàng Viện Trưởng nhàn nhạt nói.

- Những người tham gia Đại Hội dưới hai mươi lăm tuổi có thể cầm lệnh bài
tham gia tiến vào, một khi tiến vào thân thể sẽ lập tức được truyền tống vào
tầng một của Thí Luyện Tháp. Đồng thời bên cạnh mỗi tầng tháp sẽ hiển thị số
lượng người và tên của những người đang hiện diện ở tầng tháp đó.

Lời vừa dứt một bóng người ngay lập tức vụt lên, hóa thành cầu vồng bay thẳng
vào truyền tống. Người đó chính là Sở Huy một thân bạch y thiếu niên! Sau y là
những người còn lại của Vọng Nguyệt Tông. Tiếp đến là Hắc Phong cũng vội vã
theo vào, rồi đến Huyết Y Thi Sách...Dần dần các đại biểu tham gia ải thứ nhất
lần lượt xông vào.

Quí Trần, Thái Thanh Thanh, Nghiêm Hạo, Huyên Huyên tiên tử, Kiếm Vương Hoàng
Trần cũng đã tiến vào. Trần Tiến không đơn độc mà lựa chọn cùng một đám người
tiến vào truyền tống. Khoảng khắc vừa vào, hắn đã cảm nhận nơi đây có một lực
ép, áp lực như vô hình khiến hắn cảm thấy hơi khó chịu.

Truyền tống vào tháp, hắn nhìn xung quanh không thấy một bóng người, thì ra
mỗi người khi tiến vào sẽ được đưa vào những không gian khác nhau. Tuy cùng
một tầng tháp, nhưng mỗi người không thể nhìn hay cảm nhận khí tức của người
nào khác.

Trần Tiến đứng suy tư, cách hắn vài thước có những bậc thang để lên tầng hai,
đang muốn tiến lên thì con người hắn đột nhiên co rút lại, hắn thấy trên bậc
thang có bóng người. Thu tầm mắt lại rồi mở ra, hắn lại thấy những bậc thang
rất bình thường. Trần Tiến chậm rãi bước lên, toàn bộ tâm thần hắn chấn động,
nhưng lập tức nhận ra một luồng khí tức ấm áp đang tràn vào cơ thể hắn.

Giờ phút này, hắn nhẹ nhàng bước lên tầng hai, rồi tầng ba,.. cứ như thế không
hề có quá nhiều trở ngại. Hắn đoán chừng những tầng đầu cũng không phải khảo
nghiệm gì to lớn, cho tới khi đến tầng thứ chín hắn mới cảm giác có một áp lực
lớn đè lên tinh thần và thân thể hắn.

Trần Tiến biết rõ, áp lực này là một loại cảm ngộ và tâm cảnh. Loại áp lực này
dĩ nhiên là khảo sát lại toàn diện tu vi của một tu sĩ vì hắn đã luyện khí
viên mãn nên đạt đến tầng chín mới xuất hiện một áp lực về tinh thần này.

Nhanh chóng ngăn chặn lại áp lực, lại bước lên thêm được bốn tầng nữa, không
sai biệt lắm giữa tầng mười, mười một, mười hai và mười ba. Lên tầng thứ mười
bốn, Trần Tiến có thể thấy rõ áp lực của tầng này mạnh hơn mười ba tầng trước
rất nhiều. Tương ứng với cảnh giới của tầng này theo hắn suy đoán có thể là
Trúc Cơ.

Trên quảng trường vẫn tồn tại không ít người đang quan sát, lúc này đã bắt đầu
xuất hiện từng hàng chữ viết bên cạnh mỗi tầng Tháp Thí Luyện.

Hạng Nhất: Sở Huy, tầng bốn mươi ba.

Hạng Hai: Mộ Dung Thiên, tầng ba mươi.

Hạng Ba: Hắc Phong, Thời Ngọc, Thi Sách, Đào Lãng, tầng hai mươi chín.



Hạng Sáu Mươi Ba: Diệp Lăng, Trần Tiến, tầng mười bốn.

- Hạng nhất quả nhiên là Sở Huy, thứ hạng hơn xa so với người thứ hai vậy.
Người xem mới qua được bao lâu chứ, quá nhanh!

- Mà Mộ Dung Thiên là ai? Chưa từng nghe nói tới người này, người này thuộc
Tông Môn nào, tại sao lại thứ hạng cao như vậy chứ.

Những tiếng nghị luận đang phát ra sôi nổi từ tất cả người theo dõi bên dưới.

Đặng Hùng dưới đài nhìn lên cảm thán, không ngờ hắn lại leo chậm đến vậy.
Chẳng lẽ hắn đột phá tiến cấp nhanh nhờ may mắn sao? Lần này quả thật ta cũng
đã nhìn lầm, chưa bao giờ Tông môn có người nào đội sổ. Đặng Hùng đành thở
dài, không nói một lời.

Trên quảng trường, ai nấy đều tập trung nhìn vào mỗi thứ bậc hiển ra. Đại hội
này có thể nói so đấu là phụ, ai nấy đều chú ý tại đây xem tiềm lực toàn diện
của một người và tâm cảnh mới là quan trọng.

Theo thời gian chậm rãi trôi qua, Sở Huy vẫn xếp thứ nhất nhưng y lần này đã
leo tới tầng năm mươi ba. Vị trí thứ hai là Hắc Phong và Mộ Dung Thiên cùng
tầng ba mươi tám. Còn Quí Trần người được mong chờ nhất của Thần Nhật Tông
đang ở tầng ba mươi ba, hạng thứ mười bốn.

Mộ Dung Thiên đang khiến cả quảng trường chú ý, gã xếp vị trí thứ hai ngang
với Hắc Phong, biểu hiện tuyệt đối tiềm lực kinh thiên.

- Không biết người này có thể giữ phong độ đến cuối cùng không?

Một người trong Thiết Phiết học viện đánh giá.

Lúc này không chỉ Đặng Hùng, mà tất cả các Tông Chủ khác đều đang tập trung
nhìn các đệ tử của mình vượt tháp, sắc mặt mỗi người mỗi vẻ. Nhưng có thể thấy
rõ vẻ hài lòng trên măt Tông chủ Vọng Nguyệt Tông với biểu hiện của đứa con
cưng của mình.

Khác với vẻ chăm chú của những người xem, những người tham dự so tài, đều có
cảm giác cả tháp này chỉ có mình ta. Ngay cả những tiền bối tu vi thần thông
cũng không thể nào nhìn rõ những gì xảy ra trong tháp, nhưng chẳng qua nơi này
cũng không có nguy hiểm gì.

Lúc này, Thái Thanh Thanh đang cắn môi, trán cô nàng này toát cả mồ hôi, từng
bước cảm ngộ tìm đột phá để leo lên tiếp. Nhìn từng bậc thang trước mặt, cô
sinh ra cảm giác phía trước thật mờ mịt. Càng lên cao áp lực càng nặng như bài
xích cô. Hiện cô đã đến tầng ba mươi.

Nghiêm Hạo không ngừng cắn răng, trực tiếp chấn nát toàn bộ quần áo đang mặc
của mình. Chảy từng giọt mồ hôi, gã lộ ra sắc mặt mệt mỏi nhưng đôi mắt vẫn
đầy nghị lực, vẻ điên cuồng và cố chấp dường như đang giúp gã nhấc từng bước.
Gã đã bước được đến tầng hai mươi chín.

So với những gian khổ của những người khác, Sở Huy ưu tú, thong thả rất nhiều.
Y từng bước nhanh chóng đến tầng năm mươi ba. Y biết giới hạn của mình vẫn
chưa tới, y thầm đoán chừng có lẽ chỉ khilà từ bậc sáu mươi mốt trở đi bản
thân mới cảm thấy được khó khăn. Dù sao theo hiểu biết từ tầng đó, mỗi bước đi
luôn ẩn chứa một lực lượng kỳ lạ.

- Sau này ta sẽ là số một, Sở Huy cũng phải cút cho ta! Lần này ta phải cho
mọi người biết Mộ Dung Thiên ta là ai.

Người thanh niên bí ẩn này hét lên, khó khăn bước từng bước. Vẻ mặt thần bí
của hắn dường như không còn.

So với những người này, hiện tại Trần Tiến bị bỏ khá xa. Hắn rất chậm rãi đi
lên, hiện tại chỉ mới tầng thứ mười tám. Thậm chí hắn không tiến lên liền, mà
ở lại mỗi tầng để cảm ngộ đến khi cảm giác sắp bị bài xích truyền tống ra mới
vội tiến lên.

Kiếp trước của hắn chưa từng đạt đến đỉnh cao của con đường tu luyện. Nhưng từ
giờ phút này, mỗi bước chân của hắn ở mỗi tầng lại khiến hắn có cái cảm giác
Vấn Đạo của việc tu tiên. Đại Việt Tinh Thần Quyết của hắn không ngừng vận
chuyển giúp hắn có thể tiếp thu và hấp nạp những áp lực của mỗi tầng. Áp lự
đem đến cho người khác bao nhiêu khổ sở, nhưng bây giờ dường như là một món ăn
bổ dưỡng cho bản thân hắn.


Đại Việt Tu Chân - Chương #17